Chương 31: Ngũ Tinh Đại Đội



Trình Minh quay đầu nhìn thoáng qua Cố Ninh, Cố Ninh hơi hơi gật đầu một cái.

Trình Minh liền tránh thân mình ra cho bọn họ đi vào.

"Được rồi, mấy người ở đây, tôi đi trước. An tĩnh một chút, đừng ồn ào đến người khác." Quản lý viên dẫn đường cầm đèn pin rời đi.

Cố Ninh nhìn đoàn người ba nam hai nữ trẻ tuổi này, trên người bọn họ đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo mùi hôi thối của tang thi, nhưng quần áo trên người bọn họ lại ngoài ý muốn thập phần sạch sẽ, ngăn nắp.

"Không thể nào, chỉ có giường không." Một cô bé nương ánh trăng bên ngoài nhìn giường ngủ trong ký túc xá, sau khi xem xong liền bất mãn nói.

"Ngượng ngùng. Quấy rầy mọi người nghỉ ngơi." Một nam nhân thoạt nhìn tầm 24-25 tuổi mang theo một chút xin lỗi nói, lại nói cô bé kia: "Được rồi, đừng nói nữa, mau lên giường ngủ đi. Đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi."

Cô bé kia hiển nhiên thực nghe lời người nam nhân này, bĩu môi không nói nữa, giày cũng không cởi, một chân đạp lên đầu giường ngủ của Hoàng Mộng Dao trèo lên giường trên, Hoàng Mộng Dao vừa định phát hỏa, nghĩ nghĩ tình cảnh hiện tại, vẫn nhịn xuống. Chỉ là sắc mặt liền thập phần khó coi.

"Ai! Nơi này thật nhiều đồ ăn!" Đột nhiên, cô gái bên trên phát ra một tiếng hoan hô.

"Ngượng ngùng, đó là vật tư của chúng tôi, phiền toái đưa cho tôi." Trình Minh bước lên nói.

Cô gái lập tức liền bất động.

Phòng ký túc xá an tĩnh trong chớp mắt, sau đó liền nghe được giọng nam lúc trước nói chuyện mang theo chút cảnh cáo kêu lên: "Nhan Ngọc."

Cô gái kia lại lần nữa bĩu môi, trực tiếp ném hai bao vật tư xuống dưới, rơi trên mặt đất phát ra phịch một tiếng vô cùng chói tai.

Trong phòng lại lần nữa lâm vào một mảnh an tĩnh.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy? Làm sao vậy?!" Đạo trưởng Giả vẫn luôn ngủ say cũng bị âm thanh vang lên này làm cho bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy. Sau khi nương ánh trăng thấy rõ ràng tình hình trong phòng, tức khắc có chút kinh ngạc: "Những người này là từ đâu toát ra tới vậy?"

"Ai biết được." Tạ Vũ Hồng vẫn luôn kiệm lời không hề khách khí nói một câu, sau đó liền nằm xuống trở mình tiếp tục ngủ.

Hiển nhiên mấy người kia cũng bởi vì hành động của cô gái mà cảm thấy có chút xấu hổ, đều vô thanh vô tức bò lên trên giường.

Nam nhân vẫn luôn ước thúc cô gái Nhan Ngọc kia ngủ ở giường tầng trên Cố Ninh, thời điểm bò lên trên giường còn thập phần lễ phép nói: "Xin lỗi, mượn giường của cô dẫm một chút." Trong nháy mắt khi hắn cúi đầu nhìn Cố Ninh, Cố Ninh thấy cảm giác tương tự khi đối diện với cô bé sau sân thể dục kia. Mà đồng thời, nam nhân cùng cô đối diện tựa hồ cũng cảm giác được cái gì, ánh mắt nhìn Cố Ninh hơi hơi có chút biến hóa.

Cố Ninh theo bản năng thập phần tự nhiên rũ đôi mắt xuống, tránh đi ánh mắt mang theo một chút thử của nam nhân kia.

Bùi Kính ở sau khi Cố Ninh dời ánh mắt đi không tự giác nhẹ nhàng thở ra, trong lòng yên lặng lắc lắc đầu, nghĩ thầm chính mình thật sự là quá nhạy cảm, sinh ra ảo giác, người giống như hắn chỉ sợ toàn thế giới cũng không tìm được bao nhiêu, sao có thể dễ dàng gặp gỡ như vậy.

Cố Ninh đối mặt với vách tường, đôi mắt trong bóng đêm lóe u quang......

Cô vừa rồi rõ ràng ở chung quanh tròng mắt của nam nhân kia thấy được một vòng kim sắc mờ nhạt giống cô......

Đây rốt cuộc là có chuyện gì?!

Ngày hôm sau trời đầy mây, tảng lớn tảng lớn u ám liên miên ở phía chân trời, phảng phất ấp ủ một trận mưa to, muốn rơi lại chưa rơi.

Cố Ninh ở chỗ Trương Dương nghe được chỗ ở của Anh Ba, cõng súng rời khỏi ký túc xá.

Thời điểm Anh Ba từ bộ đội chạy ra tới mang theo hơn ba mươi binh lính, hiện tại bao gồm cả hắn chỉ còn lại có 23 người.

Bọn họ chiếm cứ tầng 1 toà nhà giáo viên.

Lúc này, có hai binh lính cầm súng đứng gác ở cửa hàng hiên.

Cố Ninh còn chưa có kịp tự giới thiệu, một binh lính da trắng, tầm hai mươi mấy tuổi đứng gác ở đó liền sáng mắt lên, nhìn Cố Ninh nói: "Cô có phải Cố Ninh hay không? Tới tìm Ba sao?"

"Trương Tiểu Bạch, đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi anh Ba! Anh Ba!" Một binh lính khác lớn tuổi hơn một chút, thoạt nhìn đại khái tầm 25-26, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, sau đó lại chuyển đôi mắt tỏa ánh sáng về phía Cố Ninh, hỏi: "Cô chính là Cố Ninh?" Cố Ninh là người mặc đồ thể dục, tóc vàng, da trắng, cõng súng bên người. Mấy điểm này đều là Anh Ba nói cho bọn họ. Hẳn là không sai.

"Cô tới vừa lúc, nếu tới muộn một chút, chúng tôi đã xuất phát!" Binh lính tên Trương Tiểu Bạch nói.

"Xuất phát?" Cố Ninh hỏi.

Trương Tiểu Bạch nói: "Đúng vậy. Mỗi ngày chúng tôi đều có một tiểu đội ra cửa, đi tìm người sống sót." Nói tới đây hắn hơi hơi khựng lại, cảm kích nhìn Cố Ninh nói: "Chúng tôi đều đã nghe Trương Dương nói, ngày hôm qua nếu không phải có cô, không chỉ có Triệu Kiệt bọn họ, ngay cả Anh Ba bọn họ cũng có khả năng không thể quay về được."

Người binh lính hơi lớn hơn một chút cũng nhìn Cố Ninh cảm kích.

Cố Ninh có chút im lặng.

Bọn họ tuy rằng từ bộ đội ra tới, nhưng vẫn ý đồ tìm kiếm người sống sót, mang người sống an toàn về nơi tụ tập, đối với bọn họ mà nói, chuyện này không có bất luận chỗ tốt gì đáng nói, chỉ là còn thủ vững thiên chức trước mạt thế của một quân nhân bảo vệ nhân dân.

Cố Ninh nhìn người binh lính trước mắt thoạt nhìn tuổi còn nhỏ hơn so với cô, khi hắn nói đi ra bên ngoài tìm người sống sót không có nửa phần oán giận, chỉ cảm thấy là đương nhiên.

Cố Ninh đột nhiên có chút rất là kính nể.

"Tôi mang cô đi vào." Trương Tiểu Bạch nhiệt tình nói, sau đó liền mang theo Cố Ninh đi vào bên trong: "Trương Dương nói cô là lâm thời học được bắn súng, nhưng xạ kích còn chính xác hơn La Long! Trương Dương nói tôi còn có hơi chút không tin, hắn nói chuyện luôn thích khoa trương, nhưng sau đó La Long cũng nói như vậy tôi mới tin. Cô sao lại làm được như thế?"

Làm Cố Ninh cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là, một tầng này, binh lính chỉ ở có hai phòng, các phòng còn lại đều là cho trẻ con ở, trên mặt đất trải chăn hoặc quần áo lung tung rối loạn, nhóm trẻ con ngủ ở trên đó, một phòng ở không sai biệt lắm có hai ba mươi người, lúc này đại đa số trẻ con đều đang ở trong lúc ngủ mơ, có vài người tỉnh sớm, cũng dị thường ngoan ngoãn không có khóc nháo, chỉ mở to từng đôi mắt đen nhánh, sáng ngời tò mò nhìn Cố Ninh.

"Đều là cô nhi không cha không mẹ." Trương Tiểu Bạch chủ động giới thiệu: "Anh Ba nói trẻ con là hạt giống của thế giới này, cứu thêm được một đứa, về sau thế giới liền nhiều thêm một phần hy vọng. Tôi cảm thấy Anh Ba nói rất đúng. Dù sao nơi này của chúng tôi cũng có chỗ, nên an trí cho bọn nhỏ ở đây, nhưng đám trẻ con đều thật sự ngoan, trước nay không quấy rối chúng tôi. Trẻ con mà, ăn cũng không hết bao nhiêu." Nói tới đây, giọng hắn hơi hơi khựng lại, nhăn mày: "Nhưng hiện tại trời càng ngày càng lạnh, nếu mùa đông chân chính tới, đám trẻ con này cũng không có quần áo mặc, cũng không biết có thể chịu đựng qua mùa đông này hay không."

Cố Ninh nhìn từng đôi mắt đen nhánh, tò mò rồi lại thực an tĩnh, nghe giọng nói hơi mang chút trầm trọng của Trương Tiểu Bạch, không biết nên nói gì.

Sau khi nhìn quen nhân tình lạnh nhạt ở mạt thế, nhìn quen mọi người lạnh mặt với phụ nữ, trẻ con, Cố Ninh lần đầu tiên nhìn thấy người vẫn còn tràn ngập nhiệt tình với thế giới này như vậy. Loại nhiệt tình này, làm Cố Ninh mạc danh cảm giác tự biết xấu hổ.

Nhưng đồng thời lại cảm thấy thập phần hoang mang, cô tự nhiên không có quên buổi sáng hôm qua, nam nhân bởi vì chậm trễ thời gian đã bị một phát đạn bắn vỡ đầu, tuy rằng không biết người kia có phải Anh Ba bọn họ hay không, nhưng lúc ấy có thể nổ súng quyết đoán như vậy, ở trong lý giải của Cố Ninh hẳn là một người tàn nhẫn độc ác, càng tuyệt đối không phải là người sẽ an trí cho cô nhi.

Cố Ninh thật sự không nhìn thấu Anh Ba.

Cố Ninh được Trương Tiểu Bạch mang theo đi gặp Anh Ba, đúng lúc Anh Ba đang kiểm tra súng ống đạn dược.

Thấy Cố Ninh đến đây, Anh Ba có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không có ngừng việc trong tay, chỉ là hỏi: "Cố Ninh? Có việc sao?"

Cố Ninh trước quét mắt nhìn hoàn cảnh nơi này một cái, giống như đúc nơi trẻ con ở, thậm chí quần áo trải trên mặt đất còn không được dày như chỗ của đám trẻ.

Mười mấy binh lính chen ở trong một phòng, đồ đạc trong phòng đều đã được dọn ra đường, để lấy ra càng nhiều không gian.

Phần lớn binh lính là thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, đã nghe nói qua "sự tích anh dũng" của Cố Ninh, lúc này đều có chút tò mò nhìn chằm chằm Cố Ninh.

Cố Ninh hơi gật đầu với bọn họ một cái, xem như chào hỏi qua, sau đó mới trả lời Anh Ba: "Đúng vậy, cháu có mấy vấn đề rất quan trọng muốn hỏi chú Ba."

Cố Ninh trịnh trọng như vậy, làm Anh Ba cũng trịnh trọng lên, buông súng trong tay, đứng lên nói với Cố Ninh: "Đi thôi, đi ra ngoài nói."

Hai người đi đến một đầu khác của hành lang, chỗ ban công, Anh Ba từ trong túi móc ra một chiếc hộp sắt nhỏ, hộp sắt đại khái còn mười điếu thuốc, hắn rút ra một điếu đã hút một nửa, dùng bật lửa đốt, say mê rít một ngụm, sau đó dập tắt lửa, lại để trở về hộp sắt, để khói ở trong khoang miệng một lúc lâu, sau đó mới phun ra từ trong lỗ mũi. Hắn híp mắt, trên mặt lộ ra biểu tình hưởng thụ, sau đó mắng: "Mẹ kiếp, hiện tại thuốc lá còn khó kiếm hơn so với ma túy." Sau khi mắng một câu xong, hắn mới hỏi: "Có chuyện gì? Nói đi."

Cố Ninh ở trên đường đi tới đây cũng đã nghĩ kỹ từ ngữ, hỏi: "Cháu muốn hỏi một câu. Nếu hiện tại không phải tận thế, chú Ba vẫn còn ở trong bộ đội. Vậy nếu cháu muốn đi vào bộ đội học kỹ xảo đánh nhau, có thể có biện pháp nào làm cháu đi vào hay không?" Cố Ninh cường điệu chữ ‘nếu’.

Anh Ba bị câu hỏi thập phần kỳ quái của Cố Ninh làm cho sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vấn đề rất quan trọng mà cháu nói chính là cái này? Đây là vấn đề gì? Cháu đang nói giỡn với chú sao?"

Cũng không trách anh Ba có phản ứng này, thật sự là vấn đề này của Cố Ninh vô luận ở trong mắt bất luận kẻ nào đều thật sự là quá kỳ quái, cũng quá nhàm chán.

Cố Ninh cũng không thể giải thích cùng anh Ba, chỉ có thể cường điệu nói: "Chú Ba, cháu không phải đang nói giỡn, vấn đề này với cháu mà nói rất quan trọng."

Thấy biểu tình Cố Ninh không có ý vị vui đùa, anh Ba sau đó mới tin tưởng Cố Ninh là đang thực sự nghiêm túc hỏi mình vấn đề thập phần nhàm chán lại kỳ quái này, hắn trả lời: "Khó."

Sau khi hắn nói xong câu đó, giọng nói thoáng dừng một chút, lại nói tiếp: "Nhưng nghiêm túc mà nói, nếu chú vẫn còn ở trong bộ đội, biết hạt giống tốt như cháu, khẳng định sẽ giúp dẫn tiến cháu tham gia vào Ngũ Tinh Đại Đội. Sách, chính là đáng tiếc, nếu không phải tận thế, qua một hai tuần nữa chính là thời điểm Ngũ Tinh Đại Đội tới bộ đội chọn người " Hắn mặt mày hớn hở nói: "Đến lúc đó cũng có thể làm tên liên đội trưởng mắt cao hơn đầu năm trước nhìn một cái xem cái gì gọi là tay súng thiện xạ. Hắc hắc!" Hắn cười một tiếng liền ngừng, liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái nói: "Chậc, thật con mẹ nó đáng tiếc! Không thể nhìn đám Ngũ Tinh Đại Đội kia ăn mệt."

Cố Ninh nghĩ nghĩ hỏi: "Ngũ Tinh Đại Đội là cái gì?"

Vốn dĩ đều là bảo mật, nhưng hiện tại đã là tận thế, anh Ba lại có hứng thú tiết lộ cùng Cố Ninh: "Ngũ Tinh Đại Đội là danh hiệu của một chi bộ đội đặc chủng quốc gia chúng ta. Mỗi năm những người này đều phải tuyển nhận nhân tài đứng đầu cả nước đi vào, hơn nữa bọn họ tuyển nhận nhân viên không giới hạn trong bộ đội, không giới hạn nam nữ, già trẻ, điều kiện tuyển nhận của bọn họ chỉ có một, đó chính là đánh bại bọn họ. Bắn súng, đấu võ, chỉ cần lọt được vào mắt của đám người kia, cháu có thể trở thành một người trong Ngũ Tinh Đại Đội. Tuy rằng chú không thích bộ dáng kiêu ngạo của bọn họ, nhưng không thể không nói, có thể đi vào kia đều là nhân tài đứng đầu. Mấy người chúng ta ở trước mặt bọn họ chỉ là tép riu. Chú tin tưởng dù cho tới hôm nay, bọn họ cũng có thể là những người sống đến cuối cùng."

Từ trong lời nói của anh Ba, có thể nghe ra hắn đối với Ngũ Tinh Đại Đội kia vừa yêu vừa hận, cảm xúc thực phức tạp.

Anh Ba cuối cùng liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó nói: "Nếu vẫn là niên đại hoà bình trước kia. Cháu có thiên phú như vậy, hơn nữa chú lại hệ thống hóa bồi dưỡng, nói không chừng thật đúng là có thể được tuyển vào Ngũ Tinh Đại Đội." Hắn lại lần nữa cảm thán: "Thật là đáng tiếc."

Cố Ninh lại bởi vì nghe được những lời này của Anh Ba mà tâm trí hướng tới không thôi, để cho Cố Ninh động tâm, không thể nghi ngờ chính là câu nói dù là tới hôm nay, bọn họ cũng có thể là những người sống đến cuối cùng.

Mà đây cũng là mục tiêu cuối cùng của Cố Ninh ở thế giới này.

Cố Ninh từ chỗ Anh Ba đạt được tình báo quan trọng, tạm biệt anh Ba, sau đó liền rời khỏi tòa nhà giáo viên.

Vừa mới đi ra ngoài, Cố Ninh đã bị người ngăn cản.

Cố Ninh kinh ngạc nhìn người ngăn cản ở trước mặt cô.

Cô bé hôm qua gặp được ở sau sân thể dục mở đôi tay ra chặn ở trước mặt cô, không biết có phải bởi vì chạy quá mức mà dẫn tới thiếu oxy hay không, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, càng nổi bật một đôi mắt đen nhánh như hồ sâu, cô bé ngửa đầu nhìn Cố Ninh, tuy rằng đôi mắt còn có thể bảo trì trấn định, nhưng âm thanh lại không ngăn chặn được mang theo chút run rẩy, khóc nức nở, nói: "Xin chị hãy cứu anh trai em! Anh ấy sắp bị người đánh chết!"

Có lẽ là do vừa rồi ở tòa nhà giáo viên nhìn thấy đám trẻ ngoan ngoãn, an tĩnh dị thường, hoặc là bởi vì sự "đặc thù" của cô bé này, Cố Ninh chỉ do dự trong một cái chớp mắt, liền đi theo cô bé này chạy tới sau sân thể dục.

Anh trai sắp bị người ta đánh chết trong miệng cô bé đang vô lực ngã trên mặt đất, thân thể gầy yếu thống khổ cuộn tròn, nhưng lúc này không có người đánh hắn, bởi vì đám người kia đang vây đánh một.....người da đen?!

Cố Ninh nhìn người da đen mặc quần đùi, thân hình cao lớn, trong miệng vẫn còn oa oa kêu to, có hoảng hốt trong nháy mắt.

Người da đen một bên oa oa kêu to, một bên huy động cánh tay lung tung đi đánh người, nhưng mà người vây đánh hắn có bốn năm tên, trên người hắn vẫn thỉnh thoảng bị trúng một đấm, một đá, nhưng hắn vẫn bớt thời gian kêu to với Cố Ninh: "Chạy mau! Chạy mau!" lại có thể là tiếng phổ thông thập phần tiêu chuẩn.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin