NHẬP THU

CHƯƠNG 32: NẮNG HẠN GẶP MƯA RÀO (H)

Edit: Khả Khả.


Tất cả dường như lại mất kiểm soát.


Cố Nguyệt Thịnh vừa hôn xuống lập tức mất khống chế.


Nhuế Thu bị hắn ném lên giường, hắn đ.è lên người nàng hôn chi chít lên mặt, môi, cổ, ép tới mức nàng thở không thông, giọng Cố Nguyệt Thịnh khàn đục, kết dính vào nhau.


“Giường cứ.ng quá!”


Phải rồi, Kim Lăng Cố Nguyệt Thịnh của Cố gia chưa từng trải qua cuộc sống như bá tánh bình thường mà.


Nhuế Thu thích thú bật cười, nàng nhướng mày:


“Cứ.ng sao? Là giường cứ.ng… hay là cây gậy kia của chàng cứ.ng?”


Cố Nguyệt Thịnh đứng hình một giây, tiếp đó là ánh mắt của một con sói lướt qua, một con sói đã bị bỏ đói một năm trời:


“Nhuế Thu, nàng đừng hòng dụ dỗ ta.”


Nhuế Thu không nghe lời, nàng chủ động l.ột sạch quần áo của hai người, tay sờ soạng khắp người Cố Nguyệt Thịnh, làn da dưới tay nàng nóng đến dọa người. Cố Nguyệt Thịnh nắm giữ hai khối thịt trước ng.ực để nó không chạy loạn lung tung, hắn đưa vào miệng tự thưởng một cái cho mình, bên còn lại dùng tay xoa nắn mạnh bạo. Nhuế Thu phối hợp, ưỡn ng.ực lấp kín miệng hắn, Cố Nguyệt Thịnh biết ý, m.út càng mạnh hơn, miết ch.ặt nú.m v.ú khiến Nhuế Thu r.ên rỉ kêu đau.


“Đau…”


Cố Nguyệt Thịnh trầ.m mê trên thân thể thơm mềm này, bất cứ giá nào cũng không buông ra. Một bên nú.m v.ú bị hắn m.út đã dựng thẳng lên, hắn đổi sang v.ú bên kia, miệng há to li.ếm láp, bàn tay đưa dần xuống eo rồi lại tiện đường trượt xuống phía dưới, tách hai chân Nhuế Thu ra, đến thăm vùng đất ư.ớt át, non mềm.


Nhuế Thu bị hắn .cắn mú.t thô lỗ, nàng bất mãn quát lên rồi lại r.ên hừ hừ. So với cơn khát hơn một năm qua của Cố Nguyệt Thịnh thì chút đụng chạm này chẳng thấm vào đâu. Hai ngón tay hắn k.ẹp ch.ặt â.m đ.ế trốn sâu ở nơi tối tăm của nàng, thân dưới của nàng không thể kiềm chế được mà run lên, hắn lại ác ý xoa xoa nơi đó, quả nhiên nghe được tiếng r.ên r.ỉ của Nhuế Thu. Miệng của Cố Nguyệt Thịnh vẫn tích cực hoạt động, bàn tay dâ.m lo.ạn phía dưới vẫn không ngừng. Nhuế Thu rơi vào bẫy của Cố Nguyệt Thịnh, nàng chỉ có thể nằm yên mặc hắn tra tấn, không thoát ra được.


Â.m đ.ế trong tay Cố Nguyệt Thịnh đã s.ưng đỏ lên, hắn vẫn không buông tha cho nàng,  đẩy một ngón tay vào ti.ểu hu.yệt đang r.ỉ nước kia.


“A… A…. Cố… Cố Nguyệt Thịnh”


Ngón tay của Cố Nguyệt Thịnh chọc ngoáy lung tung trong hu.yệt nàng, linh hoạt ra ra vào vào.


Nhuế Thu bị hắn trêu chọc sắp đến c.ao tr.ào, hắn tăng tốc độ, nàng nhịn không được cong người lên để tránh ngón tay của hắn, nhưng nàng tránh đến đâu, ngón tay hắn đuổi theo đ.âm vào đến đó, có tránh cũng tránh không thoát, có trốn cũng trốn không xong chỉ có thể c.ắn ch.ặt môi, mặc cho hắn dùng ngón tay đâ.m nàng đến cao trào.


Tiểu huy.ệt phun ra một dòng nước ấm, dính ướt trên tay Cố Nguyệt Thịnh. Cố Nguyệt Thịnh nhả n.úm v.ú đầy dấu răng ra, nhìn chất lỏng của người đang nằm vật ra giường kia:


“Thoải mái không?”


Nhuế Thu gật đầu rồi lại lắc đầu, nàng nói không nên lời, chỉ có thể há mồm thở dốc.


Cố Nguyệt Thịnh cười cười, ý thức Nhuế Thu trở nên mơ hồ, kh.oái c.ảm trong thân thể còn chưa tan, thì thấy hắn nâng chân nàng đặt lên vai hắn, nàng lập tức hiểu ra hắn muốn làm gì.


“Đợi ta…đợi một lát nữa…”


Cái gì Cố Nguyệt Thịnh cũng đều có thể nghe lời nàng, chỉ duy nhất chuyện trên giường là không được. Hắn không khống chế được, hắn thừa nhận, cơ thể Nhuế Thu đối với hắn là tạo hóa của thiên nhiên ban tặng, đầy dụ hoặ.c, chỉ cần nàng lộ một ít da thịt tuyết trắng ra thôi cũng đủ khiến hắn có suy nghĩ không đứng đắn rồi.


Hắn đưa dụ.c vọ.ng to lớn của mình vùi thật sâu vào hu.yệt của Nhuế Thu, ép nàng nuốt lấy c.ự v.ật không liên quan kia, hắn thấy chưa đủ còn muốn đâ.m sâu thêm một chút. Cố Nguyệt Thịnh ưỡn há.ng tới chen lấn đi vào, đâ.m thẳng đến t.ử c.ung của Nhuế Thu.


“Sâu quá…từ từ…chàng cắ.m vào từ từ thôi…”


Cố Nguyệt Thịnh nghe tiếng nàng nỉ non, đành hạ hai chân nàng xuống vắt bên hông, hắn tiến lại gần cắ.n liế.m vành vai nàng. Nhuế Thu nhạy cảm trốn tránh, Cố Nguyệt Thịnh th.úc vào t.ử cu.ng để trừng phạt nàng, sau đó r.út toàn bộ ra rồi thọ.c mạnh tới. Cố Nguyệt Thịnh không biết có phải cơ thể mình có nội hàm hay không mà mỗi động tác cắ.m vào bên trong nàng ngày càng ác liệt, mỗi một cú th.úc đều đẩy Nhuế Thu lên, không thể dừng lại được:


“Nhuế Thu, ta rất nhớ nàng…nàng có nhớ ta không?”


Nhuế Thu cảm thấy nửa người trên và nửa người dưới của Cố Nguyệt Thịnh không liên quan đến nhau. Bên trên thì tủi thân hỏi nàng có nhớ hắn không, bên dưới thì giống như con thú đâ.m thẳ.ng vào phá n.át nàng không chút nhân từ.


“Nhớ…nhớ…chậm một chút….”


Cố Nguyệt Thịnh không thèm nghe, lúc trước hắn nghe lời nàng, làm chậm lại, chỉ được thố.ng kh.oái nửa vời, sau đó lại nghe Nhuế Thu mắng hắn vô dụng, đối với nam nhân đó chính là sỉ nh.ục. Nhuế Thu cũng có nói, lúc ở trên giường thì không cần nghe lời gì cả, nếu thật sự muốn nghe thì hãy cứ nghe theo cảm xúc của chính mình:


“Sư.ớng không?”


C.ự v.ật của Cố Nguyệt Thịnh mắc vào tử cung nàng, bởi vì lâu lắm rồi không ai xâm lấn, cơn đau lấn át kh.oái cả.m, Nhuế Thu lắc đầu:


“Ra ngoài đi…khó chịu quá….không sướ.ng…”


Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy không vui, hắn không thích những lời vừa rồi của Nhuế thu, hắn đưa tay tách m.ép hu.yệt của Nhuế Thu ra, că.ng đến mức không thể căn.g được nữa, hắn th.úc vào, đâ.m thật sâu, vật cứ.ng nhọn đ.âm vào că.ng tức khiến Nhuế Thu rơi nước mắt. Bắp đùi nàng că.ng cứng không dám cử động, nàng sợ cử động nó sẽ rá.ch ra.


Mà người bên trên không hề nghĩ như vậy, hắn thẳng lưng, kéo q.uy đ.ầu ra rồi đột ngột đâ.m tới, muốn chơi cái nơi vừa ư.ớt mềm vừa s.iết ch.ặt kia. Nhuế Thu cảm thấy đau đớn, cơ thể nàng chưa bao giờ đau đến vậy, tay chân nàng mềm nhũn ra, toàn thân đều phụ thuộc vào tính tình dươ.ng v.ật đang cắ.m vào tiểu huyệ.t của nàng bên dưới.


“Khó chịu lắm…Cố Nguyệt Thịnh….ta khó chịu lắm.”


Cố Nguyệt Thịnh như nắng hạn gặp mưa rào, hắn làm không đủ, tiểu hu.yệt kia đã quen với kích cỡ của hắn, như có vô số cái miệng nhỏ bên trong mú.t ch.ặt không buông. Cơ thể nàng vừa ư.ớt vừa mề.m, hắn hận không thể nào ch.ôn ch.ặt vào bên trong không rút ra nữa.


Nhuế Thu càng r.ên, động tác của hắn càng nhanh, ép nàng phát ra tiếng rê.n r.ỉ nức nở:


“Aaaaaa…….ưmmmmmm…..”


Nhuế Thu chịu không được, tiểu hu.yệt co r.út, hung hăng cắ.n l.ấy Cố Nguyệt Thịnh, nơi sâu nhất phun ra dòng nước ấm tưới lên đầu dư.ơng vậ.t.


Cố Nguyệt Thịnh gầm lên một tiếng, dư.ơng v.ật hắn bị c.ắn, hắn cố gắng nhịn xuống ý định b.ắn ra, nhẫn tâm rú.t cô.n th.ịt ra ngoài.


Nhuế Thu đang muốn thở phào nhẹ nhõm, thì vậ.t thô cứ.ng kia lại ngóc đầu trở lại, cắm nhanh vào tiểu hu.yệt đang co rú.t không ngừng của nàng. Đại não Nhuế Thu trống rỗng, ca.o trà.o còn chưa qua đi, cơn sóng mới lại ập xuống thân nàng, nàng giãy giụa nhưng lại bị Cố Nguyệt Thịnh vây hãm dưới thân không động đậy được:


“Không…đừng…chàng mau xong đi….”


“Nàng…chờ một chút….sẽ nhanh thôi….”


Hắn lại gạt người.


Dường như Nhuế Thu bị hắn quật đến ch.ết, hắn không có ý định kết thúc chuyện này, một chút cũng không. Tốc độ th.ọc vào r.út ra luôn muốn đẩy nàng đến ca.o trà.o, thân thể nàng m.ẫn cảm cực kỳ, mỗi một động tác đều làm nàng phát r.un, như muốn sụp đổ.


Cố Nguyệt Thịnh quả thật không có ý định dừng lại, c.ự v.ật dưới thân kia nối liền tới trái tim hắn, hắn muốn chơi nàng, sau đó lại liế.m nước mắt của nàng. Lúc hắn sắp bắ.n, hắn thả chậm tốc độ, sau khi qua đi hắn lại tiếp tục đâ.m nàng, chỉ cần hắn không muốn buông tha nàng thì nàng chỉ đành cam chịu:


“Ca ca…ca ca tốt…aaaa”


“Tha cho ta đi!”


Nhuế Thu khàn giọng khóc, nàng muốn kết thúc trận chiến cọ sát tì.nh á.i này.


“Sư.ớng không?”


Khi ở trên giường Cố Nguyệt Thịnh còn tà dâ.m hơn cả đăng đồ tử, chân Nhuế Thu run rẩy không ngừng, giọng cũng run theo.


“Sư.ớng…sướ.ng… xin chàng….”


Đêm còn dài, dù sao Nhuế Thu cũng chịu nói ra những lời dễ nghe, không cần vội, Cố Nguyệt Thịnh chạm đến t.ử cu.ng, mở t.inh quan, phu.n ra lượng lớn ti.nh dị.ch.


Một năm trôi qua, Cố Nguyệt Thịnh lại một lần nữa vùi mình vào thân thể Nhuế Thu. Nhuế Thu cau mày, chịu đựng ti.nh dị.ch phun không dứt trong cơ thể mình, bụng nhỏ hơi phồng lên, căn.g tức đến khó chịu.


Âm Thanh không phù hợp hoàn cảnh của Cố Nguyệt Thịnh vang lên bên tai Nhuế Thu, nàng nghe chẳng khác nào phán quyết hành hình:


“Nhuế Thu, lần nữa nhé!”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin