NHẬP THU

CHƯƠNG 2 : LÀM CÀN

Edit: Khả Khả


Cố gia là thương nhân, đồ vật trong viện không tinh xảo bằng thế gia, nhưng tất cả bài trí đều xa hoa lãng phí, mang hơi thở của tiền tài. Chỉ duy nhất viện ở phía nam này chẳng ăn nhập vào đây, mỗi cành cây, mỗi cọng cỏ đều vô cùng tinh tế, dòng nước chảy xiết trên hòn non bộ, bóng tre rũ xuống sân, mặt nước phản chiếu mái đình, trông thật yên tĩnh và thích mắt.


Đáng tiếc bức họa đêm tuyệt đẹp này cuối cùng lại bị một vị khách không mời mà đến phá vỡ hoàn toàn.


Nhuế Thu nhảy từ trên tường xuống, bàn tay chống dưới mặt cỏ, ngực đập liên hồi vì chạy trốn, nàng nhìn thấy hồ nước trước mặt, vội nhắm mắt nhảy xuống.


“ÙM!”


Nước lạnh lập tức liền dập tắt lửa trên người nàng, cảm giác nóng rát bị cái lạnh thay thế, nàng thả lỏng cơ thể, chật vật ngoi lên. Vừa đưa đầu lên, chưa kịp hít thở thì lại nghe thấy tiếng truy binh ở phía sau.


“Đi mau, tên tiểu tặc kia nhất định chỉ ở quanh đây thôi!”


Sao lại nhanh đến vậy?


Nhuế Thu vội vàng nhìn xung quanh xem có gì để trốn không, ánh mắt dừng ngay gian phòng phía trước. Nàng khẽ cắn môi, chống tay lên mặt đất, lôi cả người lên bờ, sau đó, lắc người đi vào phòng, rồi xoay người đóng cửa lại.


“Ai?”


Cố Nguyệt Thịnh đã bỏ sách xuống, vừa mới thổi tắt ngọn nến đang định đi ngủ, thì nghe tiếng nước nhỏ giọt trong phòng truyền đến, hắn cảnh giác xốc chăn lên tiến về phía cửa sổ. Không đợi cho hắn thấy rõ người, một bóng đen vội xông đến, hắn mở miệng định kêu, thì con da.o nhỏ đã ở ngay trên cổ.


Toàn thân Cố Nguyệt Thịnh cứng đờ, trước mắt hắn là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.


Là một nữ tử?


Cả thân người nàng ta đều ước sũng, quần áo và tóc của nàng ta không ngừng nhỏ giọt, con d.ao nhỏ trong tay cũng ướt dầm dề, đôi mắt nhìn chăm chăm vào hắn cũng ướt luôn.


Qua một lúc lâu, Cố Nguyệt Thịnh mới tìm thấy giọng nói của mình.


“Ngươi…Ngươi là ai? Sao lại đột nhập vào phòng của ta?”


Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, vô cùng dễ nghe nhưng Nhuế Thu không có tâm tư để thưởng thức nó, lưỡi d.ao nhỏ trên tay nàng dán sá.t lại cổ hắn hơn một chút, nàng đè thấp giọng nói:


“Bảo hộ vệ của nhà ngươi đi chỗ khác, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”


Vẻ mặt Cố Nguyệt Thịnh vẫn không đổi, rõ ràng là không phục. Nhìn thấy hộ vệ hùng hổ chuẩn bị tiến vào sân, đôi mày Nhuế Thu nhăn lại.


Cố gia này thật sự là một đám cáo già, bọn họ thiết lập sẵn bẫy để người khác nhảy vào. Trong khắp Cố gia này chỉ có Hòn non bộ là gần nhà kho, cả người bốc cháy đương nhiên phải tìm đến đây để dập lửa. 


Thật may, lúc trước nàng đã thăm dò địa hình của Cố gia, bằng không đợi đến khi nàng tìm được nguồn nước, nàng sẽ giống như bọn ruồi nhặng mất não, bị nhóm hộ vệ này gông cổ không khác nào bắt ba ba trong rọ.


Thiếu niên trước mắt nàng thân dài sừng sững hiên ngang, không hề sợ d.ao lạnh ở trên cổ chút nào, một chút hoảng loạn cũng không có, khí chất cao ngạo ngút trời.


Nhuế Thu cười lạnh, nàng vừa mới kiểm tra, người này không biết võ công, vì vậy sau khi điểm hu.yệt, nàng hài lòng nhìn hắn bất động. Nhuế Thu nâng chân trái lên nhẹ đạp hắn một cái, thiếu niên theo quán tính ngã ra phía sau giường.


Nàng cũng trèo lên giường, hai tay chống hai bên sườn mặt mắt, đè cả người ướt sũng lên thân thể ấm áp của thiếu niên bên dưới, nàng chầm chậm áp mặt đến gần gương mặt đang dần đỏ lên của hắn, đôi môi đỏ mấp máy.


“Chuyện này không thể nghe theo ngươi được.”


Dứt lời, nàng xoay người nằm ở bên cạnh, quần áo trên người nàng làm ướt loang lổ lên chăn nệm của hắn. Nàng dùng sức nâng thiếu niên lật người qua, đối mặt với nàng, đang định mở miệng nói thì ở cửa truyền đến tiếng binh khí va vào nhau, hộ vệ bên ngoài lớn tiếng gọi:


“Nhị thiếu gia, tiểu nhân đến đây để đuổi bắt kẻ trộm, thỉnh Nhị thiếu gia mở cửa để chúng tiểu nhân bắt trộm!”


Tiếng gõ cửa phòng cách đó không xa, bọn người truy đuổi đang ở bên ngoài.


Nhị thiếu gia?


Người ở trước mắt nàng là Nhị thiếu gia của Cố gia?


Nghe đồn, người ở Kim Lăng khen ngợi Cố Thịnh Nguyệt sáng chói như ôm nhật nguyệt trong lòng.


Nhuế Thu nhìn gương mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh không dám nhìn thẳng vào nàng kia, lạnh lùng chỗ nào? Xuất thần ở đâu? Ở trong mắt Nhuế Thu, gương mặt này cùng lắm có thể xem là thanh tú, cũng giống các công tử thế gia bình thường thôi.


Cố Nguyệt Thịnh không hề biết bản thân mình bị người trước mặt xem nhẹ, tình cảnh trước mắt khiến tay chân hắn luống cuống. Cố Nguyệt Thịnh chưa từng gặp loại nữ tử này, nửa đêm nửa hôm đột nhập vào phòng nam tử, không nói năng gì đã đẩy hắn lên giường.


Thật là…Thật là xằng bậy mà!


Hắn chỉ hận bản thân mình không biết võ công, bị nàng điểm huy.ệt một cái đã không thể động đậy, tất cả đều làm theo động tác của nàng.


Hắn trơ mắt nhìn nữ tử trước mặt trút bỏ hắc y trên người xuống, lộ ra chiếc y.ếm đào màu hồng, y.ếm kia cũng dính nước, nó dán sát trên người nàng, lộ ra hình dáng đôi ng.ực xinh đẹp của nữ tử. Phần đầu phía trước chỉ bằng viên đá nhỏ nhô cao ra khỏi vòng cung khuôn ng.ực, cặp ng.ực trắng như tuyết tương phản với sắc y.ếm, càng thêm mê người.


Cố Nguyệt Thịnh bị nữ tử to gan kia làm cho kinh ngạc, hắn không biết phải làm thế nào, chỉ theo bản năng muốn lùi về phía sau. Nhưng thân thể của hắn lại không phải do hắn làm chủ, cho dù trong lòng hắn biết rõ không muốn nhìn thì không nhìn, song, cũng không có cách nào, chỉ có thể cố gắng dời mắt đi, không nhìn đến khung cảnh dâ.m m.ĩ kia.


Ai ngờ nàng ta còn quá quắc hơn, kề sát vào hắn, đôi ng.ực kiều diễm cùng với con d.ao nhỏ trong tay chống trước ng.ực hắn. Hô hấp của Cố Nguyệt Thịnh cứng đờ, nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, nàng cong môi cười, thì thầm bên tai hắn. 


“Cố nhị thiếu gia, tốt nhất ngươi nên phối hợp với ta, bảo bọn chúng đi đi, bằng không người bị hủy thanh danh chính là ngươi.”


Cố Nguyệt Thịnh tức giận nhưng không có cách nào tóm nàng, đành đảo mắt thoả hiệp. Đôi mắt nữ tử cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười, nàng giải huy.ệt cho hắn. Giây tiếp theo nàng lập tức đặt tay của Cố Nguyệt Thịnh ấn lên ngự.c mình, nói:


“Ngươi đã sờ ta, không thể nuốt lời được.”


Cố Nguyệt Thịnh tuân thủ nguyên tắc đã mười chín năm, giờ đây, cảm giác mềm mại trong tay khiến tâm trí hắn trở nên đen tối. Hắn liều mạng khắc chế bản thân, nếu không suýt chút nữa hắn đã nắn bóp theo bản năng, hắn nghiến răng nói.


“Ngươi…nữ tử ngươi!”


“Thiếu gia! Thỉnh thiếu gia mở cửa!”


Ở ngoài cửa còn có người kêu, suốt mười chín năm trời, hiếm có khi nào Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy trớ trêu như lúc này, rõ ràng ngoài cửa là hộ vệ của Cố gia nhưng hắn lại không thể mở miệng. Một khi hắn tri hô thì hơn ba mươi tên hộ vệ lao vào nhìn thấy hắn chơi đùa với… với bộ ngự.c của nữ tử trên giường, mà nữ tử này lại là kẻ đến đây để trộm đồ.


Bây giờ có thể làm gì đây?


Cố Nguyệt Thịnh nhắm mắt lại, lớn giọng nói:


“Trong phòng không có kẻ trộm, ta đã đi ngủ rồi, đừng quấy rầy.”


Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, tên dẫn đầu do dự nói:


“Nhị thiếu gia, để tên trộm kia trốn thoát e rằng…”


“Ta đã nói là không có, các ngươi không tin lời ta?”


“Tiểu nhân không dám, vậy chúng tiểu nhân đi nơi khác đuổi bắt!”


Không còn tiếng quát tháo bên ngoài, trong phòng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh, chỉ còn lại hai người khắ.ng kh.ít thân mật trên giường, tiếng hít thở một bên thâm sâu, một bên hời hợt. Một khắc sau đó, Cố Nguyệt Thịnh được tự do, hắn muốn rút tay về kéo giãn khoảng cách.


Nhuế Thu lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hình như bọn chúng đã đi xa rồi nhưng hiện tại không phải là cơ hội tốt để tẩu thoát.


Nàng cố giữ chặt góc áo của Cố Nguyệt Thịnh, toàn thân Cố Nguyệt Thịnh chấn động. Nhuế Thu giống như không có xương sống, cứ dán trên lưng hắn, hai khối mềm mềm kẹp giữa hai người. Cố Nguyệt Thịnh tránh không được, chỉ cần hắn vừa động, nữ tử sau lưng liền dán sát lại, bộ ngự.c liên tục cọ lên lưng hắn. Cố Thiếu gia từ trước đến nay luôn thanh tâm quả dục làm sao chịu đựng nổi chuyện này? Hắn nhịn không được nói:


“Cô nương, ta đã làm như những gì cô nương muốn, xin cô nương tự trọng.”


Nhuế Thu nhìn gương mặt tuấn tú nhiễm sắc hồng của hắn, hành động từ đầu đến cuối đều đúng quy tắc chuẩn mực, đột nhiên nàng muốn trêu chọc hắn. Nhuế Thu quỳ thẳng gối sau lưng Cố Thịnh Nguyệt, cánh tay vòng lên ôm bả vai hắn, tiến đến bên tai thì thầm:


“Nhị thiếu gia đã giúp ta chuyện lớn như vậy, ta cũng muốn báo đáp một chút cho Ngài.”


Trên người Nhuế Thu chỉ có mỗi chiếc yế.m, nàng xoay người đến trước mặt Cố Nguyệt Thịnh, cưỡi lên đùi hắn. Trong mắt hắn toàn vẻ khiếp sợ, nàng đưa tay xuống dưới chầm chậm sờ soạng. Cố Nguyệt Thịnh vốn định đi ngủ, nên hắn mặc rất ít đồ, trên người chỉ có bộ áo ngủ, dưới sự vuốt ve của nữ tử nó gần như không tồn tại. Bàn tay kia giống như lướt trực tiếp trên da thịt hắn, d.ụ.c v.ọ.n.g dưới hạ thân Cố Nguyệt Thịnh bị khi.êu khí.ch. Cố Nguyệt Thịnh bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia, khàn giọng nói:


“Xin…cô nương tự trọng.”


Nhuế Thu không để ý tới hắn, nàng dùng sức dễ dàng giãy ra khỏi tay Cố Nguyệt Thịnh, sờ đến bên cạnh quần. Nàng liếc mắt hướng xuống hạ thân của hắn, trong mắt như có muôn vàn ý tình. Cố Nguyệt Thịnh bị cái liếc mắt này lừa gạt nhất thời ngây người. Nhuế Thu không dừng tay lại, nàng với vào trong quần Cố Nguyệt Thịnh, cầm lấy d.ục vọ.ng to lớn đã sư.ng lên của nam tử, vuốt ve lên xuống, miệng cảm thán: 


“Cố công tử, chỗ này thật lớn…”


Khoảnh khắc Cố Thịnh Nguyệt bị bắt lấy d.ục vọ.ng kia, hắn gần như không tìm thấy nhịp thở của chính mình. Sự chú ý của hai người đều dồn về nơi đó. Nữ tử tựa như đang vuốt ve thưởng thức một món đồ tốt, Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy da đầu tê dại, bàn tay nữ tử linh hoạt làm cho hắn sinh ra những khoái cảm không thể điều khiển được.


“…Rốt cuộc ngươi có phải là nữ tử không?”

Nhuế Thu cười đến rung cả người, tay trái nâng mặt Cố Thịnh Nguyệt lên, chớp chớp mắt, hai khối thịt trước ng.ực cũng dán lại gần hắn hơn.


“Bảo đảm hàng thật giá thật!”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin