NHẬP THU

CHƯƠNG 22: LẠNH THẤU XƯƠNG!

Edit: Khả Khả


Nhuế Thu trở lại Kinh Thành sau hai năm rời đi, vốn tưởng rằng kiếp này sẽ không phải đặt chân đến đây nữa, ai ngờ chỉ mới hai năm đã quay lại.


Khi xe ngựa chạy đến cổng kinh thành, Nhuế Thu nhấc màn xe lên, kinh thành vẫn hoa lệ như vậy. Hai năm qua nàng không thấy tuyết đông, nên lúc này không biết bản thân có cảm giác gì. Nhuế Thu sinh ra và lớn lên ở Kinh Thành, tuy không phải là hồi ức vui vẻ gì nhưng dù sao nơi này cũng có thể xem là quê hương của nàng. Hiện tại vừa nhìn thấy tường thành phủ đầy tuyết trắng, phía xa là hoàng cung ngói đỏ, khẩu âm quen thuộc liên tục truyền vào tai, cuối cùng Nhuế Thu cũng gạt bỏ “tình yêu quê hương” lố bịch nảy ra suốt dọc đường kia xuống.


Đây chính là kinh thành triều Lý.


Kinh Thành có hơi thở đặc trưng của mùa đông, Nhuế Thu sợ lạnh nên lánh ở cái quán nhỏ bên đường ăn tạm chén cháo nóng hổi rồi chậm chạp đến Thanh Phong Đường báo tin.


Nhuế Thu không thấy người của đường chủ, nàng đành mở lấy mẩu giấy nhỏ viết một dãy địa chỉ. Nàng không mang nhiều đồ, cái gì cũng không bằng tiền bạc. Nàng và Nhị Lang Thần lần theo địa chỉ, kinh thành sau hai năm có rất nhiều thay đổi, Nhuế Thu và Nhị Lang thần tuy là dân bản xứ nhưng đều bị lạc, phải đến chạng vạng tối mới tìm được một nơi nghỉ ngơi. Nơi này hơi khó tìm nhưng vẫn còn tạm được, so với cái nhà nhỏ của nàng ở Kim Lăng còn lớn hơn một chút, đi xe đã mệt nhọc, Nhị Lang Thần cũng không có sức lực vẫy đuôi với nàng, nó tựa vào cạnh cửa không nhúc nhích. Nhuế Thu gắng sức thu dọn qua loa một chút, mệt mỏi ngã xuống giường, chớp mắt đã đi vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau Nhuế Thu tỉnh dậy sớm, địa long đã lạnh đi từ lúc nào, dường như không khí trong phòng đều đóng băng cả rồi. Nhuế Thu bọc người trong chăn đốt địa long lên, sau đó rúc ở trên giường không nhúc nhích.


Vào mùa đông, mỗi lần muốn ra khỏi cửa, nàng đều phải đấu tranh tư tưởng một lúc rất lâu, huống chi bảo đến Thanh Phong Đường chuốc lấy khổ sở. Nhuế Thu nhẩm tính lại chi phí, với tài sản hiện tại của nàng nếu chi tiêu tiết kiệm thì có thể chống đỡ qua mùa đông này.


Nhuế Thu ở nhà “giả ch.ết”, không muốn tiến vào cửa lớn Thanh Phong Đường chút nào. Sau gần một tháng bận bịu với trăm công nghìn việc, Đường chủ mới nhớ tới nhân vật nhỏ bé như nàng, lão cho người đến “xách” cái thân “đục nước béo cò” là nàng ra khỏi nhà.


Thật trùng hợp, người này Nhuế Thu biết.


Vừa mở cửa, Nhuế Thu nhận thấy một chưởng lực đánh tới, nàng không phòng bị, chật vật né tránh, người kia không buông tha, tung người xông thẳng đến nàng. Nhuế Thu bị hắn đạp một cước vào bụng, cả người bị khống chế, ép lui vài bước, Nhuế Thu cong thân mình nhưng không thể nôn ra được.


Tên kia bước đến trước mặt, cả người Nhuế Thu đang khom lưng bị một bóng râm phủ lấy:


“Lúc ở Cố gia chẳng phải ngươi uy phong lắm sao?”


“Nhuế Thu.”


Là hắn.


Nhuế Thu nghe giọng nói quen thuộc này, lông tơ toàn thân nàng dựng đứng lên, sao hắn có thể tìm đến nơi này được? Nhuế Thu không dám ngẩng đầu lên, bàn tay âm thầm chạm vào độc dược đặt bên hông, nhưng lại bị người kia nhìn thấy, hắn lập tức bóp lấy cằm nàng nâng đầu nàng lên.


“Thế nào, vừa thấy người quen lại muốn dùng độc dược chiêu đãi ta?


Trong đáy mắt nam nhân đều khinh thường và châm biếm, Nhuế Thu thuận tay đang đặt bên hông dời lên ôm lấy bụng đỡ thân mình thẳng lên, ngại ngùng cười cười:


“Sao có thể vậy được? Có Thiếu hiệp ở trước mặt ta nào dám hành sự lỗ mãng?”


Người kia cười lạnh một tiếng, xoay người ra cửa:


“Mạng ngươi lớn, ta không giết được ngươi, thủ lĩnh đang  tìm ngươi, không muốn chết thì mau đi theo ta.”


Nhuế Thu quý trọng sinh mệnh, không muốn chuốc lấy khổ cực, liền đi theo hắn. Khi nhìn thấy cảnh dọc đường càng lúc càng quen thuộc nàng mới ý thức được, thủ lĩnh mà hắn nói chính là cái người chỉ bằng một câu nói là có thể ném nàng đến Kim Lăng, và cũng bằng một câu khác đã triệu nàng về tổng đường, là nhân vật thần bí mà trước giờ nàng chưa bao giờ thấy mặt. Tên nam nhân luôn đi đằng trước, đột nhiên hắn dừng lại trước cửa, gõ cửa rồi nói:


“Đường chủ!”


Một lát sau, trong phòng truyền ra giọng nói mang vẻ tang thương.


“Vào đi!”


Nam nhân kia quay đầu lại liếc mắt cảnh cáo nàng, ý bảo nàng đi vào, Nhuế Thu áp xuống cảm giác sởn gai ốc, vẻ mặt cứng nhắc.


Nhuế Thu căng thẳng hành lễ với lão già ngồi bên trên.


“Nhuế Thu tham kiến đường chủ.”


Lão già nhàn nhã đặt chén trà trong tay xuống, quét mắt nhìn Nhuế Thu một lượt, âm thanh đều đều không chút gợn sóng, mang theo cảm giác bức bách của thượng cấp.


“Đứng dậy đi!”


Nhuế Thu không dám làm ẩu, thái độ vô cùng cung kính.


“Tạ Đường chủ!”


“Vì sao ngươi đã đến kinh thành một tháng rồi mà ta vẫn chưa gặp được ngươi?”


Sau lưng Nhuế Thu toát ra mồ hôi lạnh, thói lười biếng của nàng đã bị cấp trên bắt được, hiện giờ hối hận còn kịp không?


“Dạo đó thân thể ta không tốt lắm, vừa mới trở lại kinh thành không thể thích nghi được. Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”


Người trên cao nhìn chằm chằm nàng một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.


“Bản thân không khỏe tốt nhất nên nghỉ ngơi.” Lão nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mắt không nhìn Nhuế Thu “Nếu đã không còn trở ngại gì, ta gọi ngươi tới là có việc muốn giao cho ngươi.”


“Ngươi có đồng ý không?”


Ngài đã nói vậy, nàng cự tuyệt được sao, Nhuế Thu vội hành lễ.


“Xin Đường chủ phân phó.”


Lão nhân gia hài lòng mỉm cười, gọi người ở ngoài cửa vào.


“Hứa Lâm Vận.”


Người kia nghe gọi liền đi vào, Nhuế Thu liếc mắt nhìn hắn một cái, cằm nàng thiếu chút nữa là rớt ra. Tên nam nhân vừa rồi đạp nàng một cái đang đứng ở bên cạnh nàng. Nhuế Thu theo bản năng muốn đứng cách xa hắn một chút, Hứa Lâm Vận không hơi đâu để ý tới nàng, cung kính với Đường chủ:


“Nhuế Thu, chuyện ở Cố gia ngươi đã hoàn thành rất tốt, ta muốn ngươi đi thăm dò giúp ta một việc.”


“Ta sẽ bảo Lâm Vận phối hợp với ngươi, việc này không thể để cho người thứ tư biết, người rõ chưa?”


Nhuế Thu có cảm giác mình chung thuyền với tên đạo tặc cấp cao, chỉ sợ bây giờ nàng mà từ chối thì Hứa Lâm Vận sẽ gi.ết nàng ngay tức khắc để xả giận.


“Nhuế Thu đã rõ.”


Tổng Đường chủ khen nàng biết thức thời, sau đó quay đầu sang nhìn về Hứa Lâm Vận.


“Ngươi phải phối hợp tốt với Nhuế Thu đấy.”


Hứa Lâm Vận cứng người một khắc, hàn khí toả ra bên cạnh khiến Nhuế Thu phát run, âm thanh phát ra không chút cảm xúc.


“Vâng!”


“Đại ca, đây là biện pháp tốt nhất mà ngươi nói sao?”


Nhuế Thu và Hứa Lâm Vận đứng trước cửa Di Hồng Viện, dọc đường đi Nhuế Thu không dám thở mạnh, Hứa Lâm Vận kia hiện tại hận không thể leo lên đầu nàng cưỡi đi. 


Hắn kêu nàng đi làm kỹ nữ thanh lâu Di Hồng Viện, cơn giận của Nhuế Thu bùng lên, hiện tại nàng chỉ muốn đem đầu của hắn đi hầm mà thôi.


Hứa Lâm Vận dõng dạc:


“Đây là thanh lâu mà lão tặc họ Trương kia thường đến, không ra tay từ chỗ này thì ra tay từ chỗ nào?”


Nhuế Thu nhăn mày nhăn mũi, ngữ khí không tốt:


 “Không phải võ nghệ của ngươi rất cao cường sao? Đặt đao ở lên cổ lão ta, ta không tin không lòi ra tin tức gì?”


Hứa Lâm Vận nhấc chân kéo khoảng cách hai người lại gần, đón nhận ánh mắt chất vấn của nàng, cười cợt:

“Hình như ngươi có nhầm lẫn gì rồi, Đường chủ nói là ta phối hợp với ngươi, chứ không bảo ngươi phối hợp với ta, vì sao ta phải ra tay?”


Nhuế Thu hít sâu một hơi, tên nam nhân này lòng dạ hẹp hòi, vì chuyện ở Kim Lăng hắn còn đang chờ đợi tìm cơ hội giải quyết nàng, làm gì có chuyện ra tay giúp nàng, trò này bày ra sợ là chỉ muốn hạ nhục nàng thôi.


Cẩu nam nhân.


Phi.


Trước cửa Di Hồng Viện người đến người đi tấp nập, tay áo hồng hồng phất tới phất lui săn đón nam nhân đi vào thưởng rượu ngon nghe mỹ nhân đàn ca. Màu đỏ phản chiếu trên cửa sổ, một đôi nam nữ đang dằn co với nhau, trong mắt hiện lên tia lửa như muốn g.iết ch.ết đối phương, kỹ nữ muốn tới tiếp khách liền bị dọa sợ, chỉ dám ở xa lén quan sát.


“Hứa Lâm Vận, ngươi thật sự cố chấp vậy sao?”


Nam nhân tung hứng kiếm trong tay, nhướng mày:


“Nhuế Thu, ngươi đang vờ vịt cái gì? Chẳng lẽ họ Cố thì được, họ Trương thì không sao?”


Đột nhiên, Nhuế Thu nhớ tới người kia, trái tim nàng nhảy dựng lên như bị ai đó móc ra rồi nhét vào lại, cảm giác chua xót và buồn bã cùng lúc dâng lên trong lòng, nàng ghét cảm giác này. Nhuế Thu không còn muốn mắng Hứa Lâm Vận nữa, cái gì cũng không muốn nữa. Nàng quay đầu bỏ đi, Hứa Lâm Vận đứng ngây người tại chỗ gọi lớn:


“Này!”


“Ngươi bị điên hả? Sao lại đi rồi?”


Nhuế Thu không quay đầu lại, bước chân lướt nhanh hơn người nọ. Cách trốn chạy này chỉ khiến nàng nhớ đến Kim Lăng, nhớ tới cành cây Cố Nguyệt Thịnh kia mà thôi.


Kỳ thật Nhuế Thu có chút hối hận, nàng bỏ lơ hắn ta, hắn ta cũng biết nàng ở đâu, hắn ta là một tên cọc cằn, không biết chừng đầu của Trương Thủ Nghĩa chưa kịp rơi xuống thì  nàng đã phơi thây ngoài đường rồi.


Nàng kinh hồn bạt vía chờ đợi hai canh giờ, bên ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì.


Hứa Lâm Vận chịu buông tha cho nàng sao?


Nhuế Thu nhẹ thở ra, song, lại mắng chính mình yếu đuối.


Hắn trước giờ đã miệng tiện, chỉ xem nàng là đồ chơi, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà bất chấp đẩy nàng đi làm kỹ nữ. 


Nàng đã sai một lần, lấy bản thân mình làm mồi, cuối cùng lại làm tổn thương đến hai người.


Hứa Lâm Vận nói đúng, Cố Nguyệt Thịnh thì có thể, còn những người khác thì không.


Bởi vì hắn là Cố Nguyệt Thịnh nên nàng cam tâm tình nguyện.


Rời xa Kim Lăng đã hơn hai tháng, từ khi nàng bước chân ra khỏi Cố gia, nàng lập tức thu dọn đồ đạc ôm Nhị Lang Thần cho ngựa chạy không ngừng nghỉ, không dám dừng lại một giây phút nào. Nàng sợ khi nàng dừng lại, nàng sẽ không chịu rời đi nữa, nàng sợ mình sẽ tin lời thề non hẹn biển của Cố Nguyệt Thịnh, nghe lời dỗ dành của hắn mà không màn đến những lời châm biếm của kẻ khác để ở trong viện sinh con cho hắn.


Thế gian này có quá nhiều điều  dối trá, chỉ bằng một miệng của Nhuế Thu cũng có thể lấp đầy được cả Kim Lăng.


Nhuế Thu sợ lời thề non hẹn biển kia trở thành lời nói dối, bởi nàng đã tin vào lời thề. 


Lúc bốn tuổi, một tiểu khất nói sẽ đổi đồ ăn với nàng, nàng tin, chỉ mới một ngày đã bị lừa hết đồ ăn. 


Đến sáu tuổi, khi sư phụ nói sẽ chăm sóc tốt cho nàng, nàng tin, sau đó nàng bị tra tấn bảy năm trời. 


Rất nhiều hồi ức hiện trong đầu Nhuế Thu, những lời này giống như có linh tính chủ động vang lên trong đầu nàng. Tỷ như công tử phong lưu từng thề thốt đời này kiếp này chỉ yêu một người, tỷ như, tú bà ở kỹ viện sớm đã nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng nhưng lại giả vờ không biết gì để nàng yên tâm làm việc, hoặc tỷ như ông chủ quán rượu hứa hẹn trả tiền bạc cho nàng vậy mà đến khi nàng chạy trốn cũng không thấy đâu.


Hiện tại nàng đã mười tám tuổi, những năm gần đây nàng không tin ai thề thốt cả. Kết quả lần gần nhất là Cố Nguyệt Thịnh, hắn cắt nến đỏ cùng nàng, triền miên cùng nàng, thăng hoa sung sướng cùng nàng. Nhuế Thu lại một lần nữa bị lừa, đối mặt với lời thề vô cùng viễn hoặc của Cố Nguyệt Thịnh trái tim nàng lại rung động.


Sẽ không có kết quả tốt đâu.


Mười tám năm kinh nghiệm cho Nhuế Thu biết điều này.


Khi lời thề còn hiệu lực thì nàng có thể nói với bản thân mình là trái tim nàng đã đúng, nhưng khi không còn hiệu lực thì sao? Nàng không muốn sẽ có một đứa trẻ khác không hạnh phúc giống nàng sinh ra trên cõi đời này.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin