NHẬP THU

Edit: Khả Khả


Ánh nến trong thư phòng luôn châm đến đêm, bên trong là một người chuyên chú ngồi đọc sách.


Ánh nến bên cạnh bỗng lắc lư, Cố Nguyệt Thịnh ngẩng đầu nghĩ rằng cửa sổ chưa đóng kỹ, muốn đứng dậy, song lại nghe âm thanh đè thấp của Nhuế Thu lọt qua cửa sổ:


“Là ta, Cao Minh bị Cố lão thái thái gọi đi rồi, ta đến canh thay hắn một lúc.”


Cố Nguyệt Thịnh ngẩn người ra một lúc, hắn vẫn đến bên cửa sổ, đẩy khe hở kia ra, lộ ra gương mặt Nhuế Thu.


“Sao nàng mặc ít như vậy, vào đi, chờ Cao Minh quay lại rồi hãy về.”


Nhuế Thu bướng bỉnh nói:


“Không được, ta canh cửa cho ngươi sao có thể vào trong được, một lúc nữa Cao Minh sẽ về, ta không có việc gì.”


Nói rồi nàng duỗi tay đóng cửa lại, khuôn mặt từ từ nhỏ dần rồi đóng kín lại, đột nhiên cánh cửa lại bị Cố Nguyệt Thịnh chặn lại, Nhuế Thu dùng sức, nhưng người bên trong không phối hợp.


“Ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút, giờ nhìn xong rồi thì đóng lại, lỡ như ngươi bị gió thổi bệnh rồi thì phải làm sao?”


Ánh sáng ở sau lưng Cố Nguyệt Thịnh, nên biểu cảm trên mặt hắn vô cùng tối tăm, không sáng như Nhuế Thu, giọng nói cũng buồn:


“Để vậy đi, ta cũng muốn nhìn nàng.”


Khung cửa sổ đột nhiên nóng lên, Nhuế Thu và Cố Nguyệt Thịnh đồng thời buông ra, hai người có chút không tự nhiên. Một lúc lâu, vẫn là Nhuế Thu mặt dày làm như không có chuyện gì nói:


“Ta đang giám sát ngươi, chẳng phải mở cửa ra mới tốt sao? Vậy cứ mở ra đi.”


Cố Nguyệt Thịnh gật đầu, sau đó quay về trước án đọc sách.


Nhuế Thu chạm tay lên viền cửa sổ, nơi tay hắn đã chạm qua, hơi ấm trong phòng ùa ra, hơi lạnh bên ngoài cũng không chịu yếu thế mà chui vào, quẩn quanh một chỗ.


Nhuế Thu đưa tay bắt lấy, nắm thành quyền, sau đó mở ra, nó trống không.


Không bắt được gì cả.


Nhuế Thu ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng treo trên cao, cao không thể với tới được, sao có thể nhiễm hồng trần.


Nàng thở dài một hơi, chỉ có cái lạnh là chân thật nhất.


Có thứ không thể giữ được.


Vì nó không thuộc về nàng.


Cố Nguyệt Thịnh trồng cây trong viện, đặc biệt trồng trước phòng Nhuế Thu một cây, vào ngày lạnh cuối thu, không thể ngăn được những chiếc lá khô rơi rụng. Có lẽ Nhuế Thu là người duy nhất thích những chiếc lá rụng này, còn những hạ nhân lại nhìn những trận gió này vào ban đêm lại thở dài, thầm than ngày mai lại phải quét một sân đầy lá.


Nhuế Thu bọc áo choàng chạy ra khỏi phòng, ngồi xổm dưới tán cây, xới những chiếc lá rụng dưới gốc cây nhặt lên ôm vào lồng ngực. Có lẽ tên nàng có chữ “Thu”, nên trời sinh Nhuế Thu nhạy cảm với mùa thu hơn những người khác, nàng ngửi được mùi hương quýt nhàn nhạt, mùi đất bốc lên khi cơn mưa lạnh đi qua, còn có mùi hoa quế đã phai của Kim Lăng.


Lúc trước, so với mùa đông không ai mong muốn, mùa thu ở Kinh thành kéo dài hơn. Người kinh thành vội vàng tích trữ lương thực để sống qua mùa đông, tránh bị đói, nàng cũng cắn răng lấy bạc mua sắm nhiều hơn, thêm một chút có thể giữ được lương thực lâu hơn, nàng từng có mùa thu bận rộn như vậy. 


Đến khi nàng ở Cố gia nó không giống như vậy, nàng không cần phải sầu não vì sinh tồn, cũng không cần lo lắng mùa đông dài có bị ch.ết rét hay không. Trong phòng nàng sớm đã có chậu than, trong ngăn tủ có áo bông, đủ cho nàng sống qua hai mùa đông.


Sau lưng truyền đến tiếng lá khô bị dẫm nát, Nhuế Thu giật mình quay đầu lại, thấy Cố Nguyệt Thịnh cố chấp bước tới.


“Trời sắp mưa rồi!”


Động tác nhặt lá của Nhuế Thu dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời xám xịt, đó là dấu hiệu trời chuyển mưa. Nàng chậm chạp đứng lên, đưa những phiến lá rụng màu sắc tuyệt đẹp giống báu vật đang ôm trong ngực cho Cố Nguyệt Thịnh xem. Cố Nguyệt Thịnh dở khóc dở cười, không biết mấy ngày nay nàng làm cái gì, hình như ngày nào cũng chạy đến dưới tán cây:


“Nàng nhặt nhiều ngày rồi còn chưa đủ sao? Hôm nay lại nhặt nữa, giữ lại không được bao lâu rồi lại úa vàng thôi.”


Màu sắc xinh đẹp của lá thu rồi sẽ trở thành một mảnh úa vàng, mùi hương của hoa quế cũng theo màu sắc của nó mà tan dần, ngày thu rực rỡ cũng trôi qua ngắn ngủi, cuối cùng cũng cúi đầu trước mùa đông mà thôi.


Cố Nguyệt Thịnh bước lên hai bước, cười với Nhuế Thu.


“Nếu nàng thích thì mùa thu năm sau ngắm nó là được rồi.”


Nhuế Thu nhạy cảm ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên người Cố Nguyệt Thịnh, bước chân tiến đến gần của hắn càng rõ rệt. 


Nhuế Thu nhìn hắn thật lâu, nhìn về phía bàn tay cầm chiếc ô lộ ra ngoài tay áo rộng thùng thình, chắc là lạnh lắm. Một khi nàng tiến lại gần chắc chắn hắn sẽ giữ lấy nàng, sau đó dùng bàn tay ấp ám không lộ ra gió ôm nàng, và rồi nàng sẽ cảm động đến mơ màng, tiếp đó, hắn không màn ánh mắt người ngoài cúi đầu hôn nàng, gió thu cũng không thể mang ngọt ngào của bọn họ đi được.


Chắc chắn là như vậy.


Khóe miệng Nhuế Thu cong lên, ném toàn bộ lá rụng ôm trong người lên người Cố Nguyệt Thịnh, vẻ mặt hắn vô tội vì trốn tránh không kịp, còn tên đầu sỏ lại cười to chạy phía trước.


Tất cả rồi sẽ trở thành kỷ niệm.


Sự dịu dàng của hắn sẽ cũ, nụ hôn của nàng cũng sẽ cũ, thôi thì cứ giữ lại đây.


Đợi đến mùa thu năm sau, rồi lại sang một năm nữa.


Nếu ta có thể ở bên cạnh chàng.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin