NHẬP THU

CHƯƠNG 28: BÓNG ĐÊM!

Edit: Khả Khả


Cố Nguyệt Thịnh thấy nàng quay đầu, hắn tiến lên một bước, Nhuế Thu vội quay đầu đi, liếc mắt liền bắt gặp thần sắc ngại ngùng của Hứa Lâm Vận, nàng buồn bực nói:


“Đi thôi!”


Hứa Lâm Vận liếc nhìn Cố Nguyệt Thịnh ở phía sau đang tiến gần, rồi lại nhìn Nhuế Thu đang túm hắn trước mặt, cảm giác giống như đang gặp nguy hiểm, hắn có do dự:


“Ngươi chắc chưa?”


“Bớt nói nhảm đi!”


Hứa Lâm Vận nghiêm túc nhìn lại Cố Nguyệt Thịnh, sau đó ôm ngang hông Nhuế Thu bay lên nóc nhà, chạy về phía nhà nàng. Âm thanh của Hứa Lâm Vận bị gió chém đứt quãng truyền vào tai Nhuế Thu.


“Lúc nãy ta muốn nói, ta nhìn thấy Cố Nguyệt Thịnh ở chỗ Triệu Tử Ý. Chậc, không ngờ được, hắn vậy mà lại đến những nơi như Di Hồng Viện. May là lúc đó ta đi, nếu đổi là ngươi không chừng ngươi sẽ nhảy vào làm ra chuyện gì cũng không biết được!”


Đương nhiên Nhuế Thu biết Cố Nguyệt Thịnh ở nơi đó, chẳng qua nàng sẽ không làm ra chuyện gì khác người cả, có khi còn chạy chết trối. Nàng thoát ra rất khó khăn cho nên hiện tại nàng không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến Cố Nguyệt Thịnh nữa. Trái tim nàng đang rối loạn, Cố Nguyệt Thịnh thật sự là yêu tinh hại người, khuôn mặt kia chính là đại họa nhân gian ngàn năm mới có một.


Nàng buồn rầu, càng nghĩ càng không thể thở nổi, chỉ biết im lặng không nói gì. Mặc cho Hứa Lâm Vận ồn ào:


“Hiện tại Cố Nguyệt Thịnh đang là Hộ Bộ Viên Ngoại, Hoàng đế giải quyết rất công bằng.”


Nhuế Thu chỉ nghe nói Cố Nguyệt Thịnh được phong quan, là Hoàng đế tự mình hạ chỉ, còn tưởng rằng ân điển to lớn gì, giờ nghe Hứa Lâm Vận nói mới biết được, Cố Nguyệt Thịnh vậy mà làm quan Viên ngoại.


“Tại sao? Nào có Trạng Nguyên nào chỉ làm quan Lục Phẩm?”


Hứa Lâm Vận cười nhạo:


“Hoàng đế chọn thương nhân làm Trạng Nguyên là đã đánh vào thể diện của các công tử thế gia rồi, bây giờ mà để hắn làm quan ngũ phẩm chẳng phải sẽ loạn sao? Đôi bên đều có lợi thôi.”


Nhuế Thu còn muốn hỏi, nhưng Hứa Lâm Vận đã không còn nói nữa, hắn lắc mình đáp xuống đầu tường, vững vàng tiếp đất. Nhuế Thu ngẩng đầu lên, trước mắt là nhà nàng. Hứa Lâm Vận khoanh tay, hất cằm chỉ về phía sau Nhuế Thu, giễu cợt:


“Có cái gì, chi bằng hỏi hắn luôn không phải tốt hơn sao?


Trong lòng Nhuế Thu lập tức có dự cảm không tốt, nàng ngơ ngác thuận theo hướng Hứa Lâm Vận chỉ. Trong tầm mắt nàng nhìn thấy, Cố Nguyệt Thịnh thở dốc đi lại phía bọn họ, cả người Nhuế Thu đứng yên tại chỗ, toàn thân bất động.


“Theo đến cùng, đúng là cố chấp, chỉ với chút khinh công này của ngươi mà dám dùng toàn lực để đuổi theo ta sao?”


“Sao ngươi không nói gì?”


Nhuế Thu hung hăng trừng mắt với Hứa Lâm Vận, thấy Cố Nguyệt Thịnh đang đến gần, cả người nàng không được tự nhiên, hai tay siết chặt thành quyền.


“Hắn thật đáng thương, à mà, hắn không phải là tình nhân cũ của ngươi sao, sao ngươi lại tuyệt tình đến vậy?”


Có trời mới biết nàng muốn đánh vào mặt cái tên này đến thế nào.


“Ngươi đi…”


Cố Nguyệt Thịnh bước tới cắt ngang lời nói của nàng, hắn cố kìm nén giọng nói yếu ớt:


“Nhuế Thu.”


Hứa Lâm Vận để lại cho nàng biểu cảm “tự mình cầu phúc đi”, chớp mắt một cái liền biến mất tăm, so với những lần trước, lần này hắn đưa nàng trở về nhanh hơn rất nhiều.


Nhuế Thu không nói gì, chỉ lặng im nhìn Cố Nguyệt Thịnh đứng trước mặt nàng, nàng không mở miệng, hắn cũng không nói gì.


Nhuế Thu còn khoác chiếc áo choàng lúc nãy giật được trên tay Hứa Lâm Vận, gió lạnh thổi qua, nàng kéo chặt cổ áo lại.


Cố Nguyệt Thịnh nhìn chằm chằm chiếc áo, giống như một thứ đồ dơ bẩn dính vào người nàng. Nhuế Thu không biết chiếc áo này chọc ghẹo hắn cái gì, sắc trời đã tối, đôi mắt hắn càng u tối hơn.


Đêm nay, hình như Nhuế Thu chưa hề thấy biểu cảm nào của hắn là thoải mái cả, mày hắn vẫn luôn nhíu lại, sầu bi không tan được. Nhuế Thu thừa biết nàng trốn không thoát, bao nhiêu phiền muộn tích tụ trong lòng nàng bị cơn gió đêm thổi tan đi, nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chủ động mở miệng mời Cố Nguyệt Thịnh vào nhà:


“Ban đêm gió lạnh, có gì thì vào nhà nói.”


Ánh mắt Cố Nguyệt Thịnh đột nhiên sáng lên, hắn đi theo sau Nhuế Thu. Nhuế Thu đẩy cửa nghiêng thân mình để hắn đi vào, Cố Nguyệt Thịnh dừng chân, hơi do dự, đôi mắt nghi hoặc nhìn Nhuế Thu:


“Đây là lần đầu tiên ta đến nhà.”


Nhuế Thu cười nhẹ, bước vào trước, sờ đầu Nhị Lang Thần cảnh cáo nó:


“Không được sủa, không được hung dữ.”


Vỗ về Nhị Lang Thần xong, nàng cũng không quay lại, đưa lưng về phía Cố Nguyệt Thịnh, âm thanh không nghe được vui hay buồn:


“Không có ai, chỉ có một con chó thôi, vào đi!”


Cố Nguyệt Thịnh nhìn nàng đi vào trong phòng cũng bước vào theo, yên lặng đóng cửa lại.


Nhuế Thu thắp ngọn nến, thấy hắn tiến vào, nàng rót chén nước đặt trong tầm tay của hắn.


“Chỉ có nước lã, ta không uống trà.”


Cố Nguyệt Thịnh gật đầu, hắn nhớ rõ, khi ở Kim Lăng nàng chê trà đắng, hắn phải dỗ dành nàng mới chịu uống. Cố Nguyệt Thịnh đưa chén lên nhấp một ngụm, sau đó buông ra, chỉ dám lặng lẽ quan sát căn phòng Nhuế Thu đang ở, tay chân cứng nhắc không được tự nhiên.


Nhuế Thu chơi đùa với con chó, nhìn thấy trên mặt hắn còn sắc hồng vì cố gắng đuổi theo Hứa Lâm Vận đến nhà, nàng rút tay lại, chăm chú ngó chừng Nguyệt Thịnh, đương nhiên những động tác nhỏ của hắn nàng đều thu vào mắt.


“Chỉ là căn phòng tồi tàn để ở, có gì để xem?”


“Không tồi, ta cảm thấy rất tốt.”


Cố Nguyệt Thịnh nghiêm túc trả lời.


Bên trong chỉ là một gian phòng đặt một chiếc giường, mền gối xếp chồng lên nhau, bên ngoài đặt một cái bàn với ba cái ghế, thứ đáng giá nhất trong phòng có lẽ là địa long bên cạnh. Đồ vật đặt lung tung trong góc, nói đây là nhà của Nhị Lang Thần thì có lẽ cũng có người tin.


Nhuế thu cũng tự mình hiểu, nàng cúi đầu nhìn mặt bàn cười, không nói gì.


“Nhuế Thu…”


“Người kia là gì của nàng?”


Câu hỏi Cố Nguyệt Thịnh ấp ủ nửa ngày mới dám hỏi, hỏi xong đôi mắt hắn giống chú cún nhỏ nửa mong chờ nửa lo sợ nhìn Nhuế Thu. Nhuế Thu khó hiểu:


“Ngươi đuổi theo cả một đoạn đường dài chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?”


Thiếu niên ngồi đối diện hơi sượng mặt, khẽ gật đầu, lại nhanh chóng bổ sung:


“Ta biết nàng muốn điều tra Triệu Tử Ý, ta muốn nói với nàng chút chuyện, nhưng ta chưa kịp nói nàng đã đi mất. Khi ta đuổi theo nàng thì thấy nàng cùng…nàng cùng người kia đứng cạnh nhau.”


Cố Nguyệt Thịnh đã đến kinh thành rồi mà hắn vẫn còn mang theo hơi thở của Giang Nam, Nhuế Thu nghe hắn nói chuyện, nàng cảm nhận được khí cốt Kim Lăng đã ngấm vào người, vẫn kiểu khó chịu đan xen với uất ức:


“Bằng hữu, đồng bọn. Dù sao cũng không phải loại quan hệ như ngươi nghĩ.”


Nhuế Thu thở dài:


“Cố Nguyệt Thịnh, chuyện của Triệu Tử Ý bọn ta sẽ tự lo liệu, ngươi đừng xen vào.”


“Vì sao hắn được là “bọn ta”, chẳng lẽ ta là người ngoài sao?”


Cố Nguyệt Thịnh càng quấy lên càng không nói lý, Nhuế Thu không nói lý được, nàng mở miệng rồi đóng lại, không biết phải giải thích thế nào. Cố Nguyệt Thịnh thấy nàng không đáp lại thì cho rằng nàng đang chột dạ, bắt đầu suy nghĩ tiêu cực hơn:


“Nàng mặc áo choàng của hắn, hắn ôm eo nàng, nàng lại dán sát vào người hắn như vậy để nói chuyện…”


Cố Nguyệt Thịnh gặp lại Nhuế Thu hắn vui mừng không kể siết, lúc này, hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình, xả toàn bộ ghen tuông trong người mình ra:


Nhuế Thu há hốc mồm, cãi lại:


“Ta khi nào…”


Cố Nguyệt Thịnh không cho nàng cơ hội, ngữ khí cô đơn, thần sắc u tối:


“Dường như chỉ có mình ta là vô cùng nhớ nàng, còn nàng không hề nhớ gì đến ta.”


“Nàng đã có người khác.”


“Cố Nguyệt Thịnh!”


Nàng chịu không nổi đành lớn tiếng cắt ngang:


“Không đúng! Không đúng! Không phải như vậy!” Nhuế Thu bực bội đập mạnh lên bàn: “Ta đã nói không phải vậy, ta không thích Hứa Lâm Vận, Hứa Lâm Vận cũng không thích ta, ta chỉ mới nói hai câu sao ngươi có thể nghĩ đi đâu vậy?”


Chén nước trong tầm tay của Cố Nguyệt Thịnh sóng sánh ra bàn. Cả người Cố Nguyệt Thịnh không nhúc nhích, cũng không dám nói gì nữa.


Nhuế Thu đứng lên tiễn khách:


“Cố đại nhân, hai người chúng ta trai đơn gái chiếc đêm khuya không thích hợp ở chung một phòng, mời ngài về cho.”


“Không tiễn.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin