NHẬP THU

CHƯƠNG 24: TRỜI ĐỔ CƠN MƯA!

Edit: Khả Khả


“Cố Nguyệt Thịnh là tên lưu manh… tên xấu xa!”

Dưới con mắt tò mò săm soi của khách khứa trong quán rượu, mặt Hứa Lâm Vận đen lại, Nhuế Thu ngồi đối diện hắn, nàng uống quá nhiều rồi, mặt nàng đỏ hơn ngày thường. Nàng chỉ tay thẳng mặt hắn nhưng lại mắng Cố Nguyệt Thịnh, biểu cảm vô cùng chân thật, khóc lóc vật vã. Thiếu chút nữa Hứa Lâm Vận cảm thấy bản thân mình chính là bản sao của Cố Nguyệt Thịnh.


Cố Nguyệt Thịnh, ngươi nợ ta một ân tình đó nha!


Như Nhuế Thu nói, da mặt Hứa Lâm Vận vốn không dày nay lại giống như bị lột ra từng mảnh mỗi lúc một mỏng, cuối cùng mất sạch thể diện.


Hứa Lâm Vận hợp tác làm nhiệm vụ với Nhuế Thu tính ra cũng đã năm tháng rồi, ban đầu bọn họ liên tục móc họng nhau. Năm tháng trôi qua, nói dài không dài, ngắn cũng không phải ngắn, đủ để họ từ bỏ thành kiến, buông bỏ đề phòng với nhau. Nói cho cùng thì bọn họ chỉ là hai quân cờ, có chút đặc điểm riêng, hai quân cờ này trói buộc vào nhau, không thể nói được ai cao quý hơn ai.


Hôm nay bọn họ cùng nhau dọn dẹp cục diện rối rắm do người mới của Thanh Phong Đường tạo ra, hai người họ đứng ở cổng thành, tập hợp nhóm người để đi vào thành. Xa xa phía trước, có hai thư sinh vừa đi vừa tán dương lẫn nhau, hai người đều mang theo thư đồng, nhìn qua có lẽ là tình cờ gặp.


“Lý huynh một bụng thi thư, tác phẩm của huynh được mọi người truyền tay nhau đọc khen không dứt, hiện giờ xem ra huynh mới chính là tuyệt thế ở kinh thành này.”


Người kia chắp tay, bày ra bộ dáng khiêm nhường:


“Không dám, không dám, chỉ là may mắn, hiền đệ mới là thiếu niên đầy triển vọng, có thể đảm đương việc lớn.”


Hứa Lâm Vận và Nhuế Thu đều là người thô thiển, nghe người đọc sách nói chuyện giống như đàn gảy tai trâu chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc, hai người họ chỉ ngóng trông quan binh có thể kiểm tra nhanh một chút để họ có thể về đi ngủ.


Nghĩ cũng thật lạ, hai người kia khen nhau đến độ hết luôn từ ngữ để nói, cứ tưởng rằng cuối cùng họ cũng chịu im miệng lại, nào ngờ hai người kia lại quay sang khen người khác. Khen triều Lý hùng mạnh, khen đương kim Thánh thượng anh minh quyết đoán, khen kinh thành phồn hoa, khen tới khen lui thế nào lại khen đến Cố Nguyệt Thịnh.


“Cố công tử quả nhiên tài mạo song toàn, xuất thân là thương nhân nhưng lại có tấm lòng nhân hậu biết giúp đỡ người khác, thật đúng là quân tử.”


Không xong rồi.


Hừa Lâm Vận thầm than khổ, khóe mắt liếc qua người Nhuế Thu, quả nhiên, cả người Nhuế Thu giống như mọc rễ đứng ở đó, không nhúc nhích, cho đến khi người phía sau lớn tiếng thúc giục nàng thì nàng giật mình như tỉnh lại từ trong mơ, khó khăn bước đi.


Vào cửa thành, Nhuế Thu kéo hắn đến một quán rượu, một chén rồi lại một chén, hắn cản không được. Kết quả uống thành cái “đức hạnh” này đây, chỉ thẳng vào mặt hắn chửi mắng. Đầu Hứa Lâm Vận to ra, xem như hắn xui xẻo vậy, hắn xách người say như chết đứng lên, Nhuế Thu ôm bình rượu không chịu buông. Hứa Lâm Vận lục soát trong người Nhuế Thu lấy ra túi tiền, đặt tiền ở trên bàn, vất vả kéo nàng ra ngoài.


“Cố Nguyệt Thịnh ngươi còn không bằng cầm thú!”


“Bà cô của tôi ơi, đừng la nữa! Xin ngài đấy!”


Nhuế Thu không tha, nàng túm lấy cổ áo hắn, đôi mắt dường như mơ hồ cũng dường như vô cùng tỉnh táo.


“Ngươi thật sự rất tốt…rất rất tốt…”


Hứa Lân Vận bước một bước bằng ba bước đỡ nàng về nhà. Kinh thành vẫn nhộn nhịp như cũ, ánh đèn rực rỡ thắp lên, ánh trăng soi rọi một bóng người. Một chiếc xe ngựa chở hai người tiến vào màn đêm, dừng ở trước cửa Cố gia. Cố Trung và phu nhân Phó thị mang theo chúng hạ nhân ra cửa nghênh đón, thấy xe ngựa tới, Cố phu nhân kìm nén kích động, siết chặt khăn tay.


Một vị công tử áo xanh trên xe ngựa bước xuống, gương mặt ôn nhu, thân thể vững vàng, bước lên bậc thang hành lễ với Cố lão gia và Cố phu nhân.


“Bái kiến phụ thân, mẫu thân.”


“Nguyệt Thịnh, con đi đường vất vả, mau vào trong đi.”


Cố Trung vừa dứt lời, Cố phu nhân đã nâng tay đỡ Cố Nguyệt Thịnh, quan tâm nhìn con trai của nàng:


“Sao lại gầy như vậy?”


Cố Nguyệt Thịnh định trả lời, thì một giọt mưa rơi trên mặt hắn, hắn ngây người, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, một mảng đen nhánh, nặng nề như muốn sập xuống. Giống như muốn chào hỏi, hạt mưa rơi càng nhiều, tốp năm tốp ba người đứng ở ngoài ngẩng đầu nhìn, Cố phu nhân vỗ vào tay Cố Nguyệt Thịnh.


“Trời mưa rồi, đi vào thôi.”


Hứa Lâm Vận đưa Nhuế Thu vào đến cửa rồi đi ngay, ai ngờ chưa tới nhà thì trời đổ cơn mưa, trút rất kịp thời, khi hắn bước chân vào đến cửa thì quần áo có thể vắt ra được cả xô nước.


Nhuế Thu đứng ở trong sân, Nhị Lang Thần quanh quẩn bên chân nàng.


Đã lâu rồi không ai nhắc tới người kia, nàng cho rằng nàng đã quên được hắn rồi, nhưng không phải vậy, hắn và Kim Lăng chưa bao giờ biến mất trong tâm trí nàng, chỉ cần một giọt nước thì trái tim cằn cỗi của nàng lập tức mềm ra, cơ bản nàng không quên được.


Ông trời hình như muốn đối nghịch với nàng, một giọt mưa đáp xuống mặt nàng, nàng không nhúc nhích, những giọt mưa khác liên tiếp rơi xuống người nàng, Nhuế Thu thẫn thờ ngẩng đầu, đêm nay không có trăng, không có sao, chỉ có từng đám mây đen muốn hút cả người đi.


Trời mưa rồi.


Nhuế Thu không muốn đi vào tránh mưa, cứ đứng ở đó, nhúng nước mưa đến ướt nhẹp, ký ức đó giống như cơn mưa này, không thể kiểm soát, giống như dây leo quấn chặt lấy trái tim nàng.


“Gâu gâu!”


Nhị Lang Thần dùng răng cắn góc váy của chủ nhân, kéo vào trong phòng, nhưng chủ nhân nó vẫn không động đậy, Nhị Lang Thần nôn nóng đi vòng vòng.


Vào phòng thì có ích gì?


Đôi mắt của chủ nhân nó cũng đổ cơn mưa.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin