NHẬP THU

CHƯƠNG 16: UYÊN ƯƠNG (H)

Edit: Khả Khả


Cố Nguyệt Thịnh bị tiếng động của hộ vệ đánh thức, vỗn dĩ hắn rất khó ngủ bây giờ lại càng không thể ngủ lại, đành đứng dậy thắp ngọn nến trước án thư.


“Kẽo kẹt.”


Âm thanh mở cửa phá tan không gian yên tĩnh, Cố Nguyệt Thịnh đang vùi đầu trong giấy Tuyên Thành liền ngẩng đầu lên nhìn, người đến là Nhuế Thu.


Nhuế Thu trang điểm cực kỳ xinh đẹp, một thân váy áo màu hồng đào, cổ áo rộng trễ xuống, thấp đến độ có thể nhìn thấy rãnh giữa hai v.ú kia. Tay Cố Nguyệt Thịnh run lên, bút lông chạm mạnh trên giấy Tuyên Thành, nét mực biến thành chấm đen lớn. Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi hoảng loạn vội rời mắt.


“Trễ như vậy rồi, sao nàng còn chưa ngủ?”


Nhuế Thu đi đến, quỳ gối bên người hắn, vòng lấy cánh tay hắn, ép chặt vào hai bầu ngực, thì thầm:


“Bên ngoài ồn…ta có hơi sợ.”


Cố Nguyệt Thịnh bị nàng giữ chặt, hắn gác bút, nghiêng đầu nhìn Nhuế Thu đầy yêu chiều:


“Có ta ở đây, đừng sợ!”


“Chỉ là tiểu tặc thôi, không có gì đáng sợ cả.”


Lời nói của Cố Nguyệt Thịnh nghiêm túc khiến Nhuế Thu chua xót, ánh mắt Cố Nguyệt Thịnh dính trên người nàng, nàng cảm giác mỗi một hành động của hắn đều nâng niu nàng trong lòng bàn tay.


Quá mức dụ ho.ặc.


Biểu cảm nàng thay đổi, là bộ dạng vô tâm vô phế thường ngày, nàng nhón chân hôn lên mặt Cố Nguyệt Thịnh, ngữ khí vui sướng không còn bộ dạng sợ hãi như vừa rồi.


“Lừa huynh thôi, lá gan ta làm gì nhỏ đến vậy.”


Cố Nguyệt Thịnh dở khóc dở cười, hắn muốn rút cánh tay ra, nhưng Nhuế Thu không chịu, ngược lại còn ôm càng chặt hơn, cánh tay hắn bị hai khối mềm mại quấn lấy.


“Nàng tới đây làm gì?”


“Huynh đoán thử xem, ta không tin huynh đoán không ra.”


Cố Nguyệt Thịnh nhìn Nhuế Thu treo cả người lên hắn, d.ục vọ.ng dưới thân đã rục rịch ngẩng đầu. Nhuế Thu tươi cười, sắc đỏ của váy áo càng khiến nàng thêm mê người, hắn hiểu rõ lời ám chỉ của nàng, nhưng hắn không nói gì, cả người gồng căng cứng, miệng im lặng giống như bị cái gì đó chặn lại, không thốt ra từ nào.


Nhuế Thu nhụt chí, nàng lười biếng dựa vào người hắn, vùi đầu vào ng.ực hắn, giọng nói rầu rĩ truyền qua tai Cố Nguyệt Thịnh:


“Huynh là đồ ngốc.”


Nhuế Thu đứng dậy, kéo tay hắn đặt trước ng.ực mình, mắt nhìn thẳng vào Cố Nguyệt Thịnh. Đêm nay, Cố Nguyệt Thịnh cũng đã rõ, hắn vốn không có sức chống cự với mê ho.ặc của Nhuế Thu, chỉ bằng một ánh mắt mê hồn của nàng, hắn cũng ngoan ngoãn sa lưới.


“Nàng còn đau không?”


Cố Nguyệt Thịnh dè dặt nhìn vào mắt nàng, tuy hắn bị dụ.c vọn.g thiêu đốt khiến đáy lòng ngứa ngáy, nhưng ở trước mặt nàng hắn vẫn phải phân rõ nặng nhẹ, sợ nàng nổi giận. Nếu Nhuế Thu không đồng ý , Cố Nguyệt Thịnh sẽ nhịn một chút, chờ cuối năm hôn lễ huynh trưởng xong hắn cũng cưới nàng.


Nhuế Thu không biết trong lòng hắn đang suy tính gì, nàng cầm tay hắn kéo những sợi dây trên người mình, chiếc váy không còn trói buộc đều rơi xuống mặt đất. Nhuế Thu buông tay Cố Nguyệt Thịnh ra, nhào vào lòng ng.ực hắn.


“Không đau.”


“Cố Nguyệt Thịnh, ta muốn huynh.”


Con người vào ban đêm thường cảm tính nhiều hơn lý tính, người thanh cao như Cố Nguyệt Thịnh cũng không ngoại lệ.


Lời Nhuế Thu nói như một giấy thông hành, Cố Nguyệt Thịnh được cho phép, hắn mừng rỡ ngậm lấy môi Nhuế Thu, ôm thân thể nàng, kéo nàng áp sát vào người mình. Nh.ũ hoa mềm mại phập phồng lên xuống dán sát vào lồng ng.ực hắn.


Cố Nguyệt Thịnh ôm nàng ngồi trên án, quần áo và sách vở trên án đều rơi xuống mặt đất. Cố Nguyệt Thịnh yêu tha thiết hai cái v.ú của nàng, hắn bóp ch.ặt trong tay để thưởng thức, hai khối thịt bị bóp thành hình nón, chỉ lộ ra hai núm v.ú ở trên đỉnh, đỏ đỏ, xinh đẹp thẳng đứng mời gọi người nh.ấm nháp.


Nhuế Thu quấn lấy cổ Cố Nguyệt Thịnh hôn sâu hơn, Cố Nguyệt Thịnh nhéo đầu v.ú Nhuế Thu, tiếng kêu đau trong miệng nàng bị Cố Nguyệt Thịnh nuốt vào, lợi dụng nàng há miệng hắn đưa đầu lư.ỡi đi vào càng sâu. Nhuế Thu khó chịu nhíu mày, cảm giác giống như nàng đang bị Cố Nguyệt Thịnh đang ăn th.ịt.


Cố Nguyệt Thịnh li.ếm lỗ tai nàng, ngậm sắc hồng ở vành tai nàng vào trong miệng, dùng răng day day nó. Nhuế Thu nhạy cảm, trốn tránh môi lưỡi của hắn. Cố Nguyệt Thịnh xoa v.ú nàng mạnh hơn, Nhuế Thu bị kỹ thuật vờn của Cố Nguyệt Thịnh làm cho m.ê đắm, thân dưới không chịu được ti.ết dịch ra.


“… Đừng cắn…”


Nhuế Thu kêu lên, Cố Nguyệt Thịnh chuyển xuống dưới g.ặm cổ nàng, tay hắn buông v.ú ra, mò xuống dưới lướt qua cấm địa, trượt theo kẽ m.ông vòng về phía trước, rất ướt.


“Nàng…”


Cố Nguyệt Thịnh kinh ngạc với độ mẫ.n cảm của cơ thể Nhuế Thu, chỉ mới hôn với xoa một chút, mà huy.ệt Nhuế Thu lại tiết nhiều nước thế này.


Giờ này, Nhuế Thu chỉ cảm thấy trong thân thể mình thiếu một thứ, nước không ngừng chảy, nàng nóng lòng tìm kiếm cái gì đó để lấp đầy, nàng lật thân mình qua quỳ sấp trên án , quay đầu lại cầu xin hắn.


“Huynh có thể vào được không…nước chảy nhiều lắm rồi…rất khó chịu..”


Lý trí căng lên trong đầu Cố Nguyệt Thịnh bị cắt đ.ứt, Nhuế Thu bày phấn hu.yệt ra trước mắt hắn, hắn cúi sát xuống, cố gắng chịu đựng con cổ trùng đang bò trong người, như muốn nhìn sâu vào bên trong l.ỗ huy.ệt, cơ th.ịt của nàng vừa hút vừa mút mấp máy bên trong, Nhuế Thu tiếp tục cầu xin hắn, nàng lắp bắp: 


“Nhanh đi…”


Nhuế Thu đợi chờ vật că.ng c.ứng th.ô b.ạo của Cố Nguyệt Thịnh, nhưng nàng lại cảm nhận được cái vật ươn ướt dinh dính dán lên th.ịt non của nàng. Nhuế Thu ngẩn ngơ. 


Kia là đầu lư.ỡi của Cố Nguyệt Thịnh?


“Cố Nguyệt Thịnh…Làm sao…vậy làm sao được…”


Cảm giác này lạ quá, ban đầu lư.ỡi Cố Nguyệt Thịnh chỉ định liế.m ở bên ngoài, khi hắn nghe tiếng r.ên rỉ Nhuế Thu thay đổi, hắn biết nàng không khó chịu, hắn cứ liế.m dọc theo cửa huyệt, trên đỉnh có một viên th.ịt màu đỏ, viên th.ịt kia sưng lên run rẩy không thôi. Cố Nguyệt Thịnh lấy đầu lư.ỡi cuốn lấy viên th.ịt, mút vào rồi dùng răng day day nó. Nhuế Thu cảm thấy cả người bị kh.oái cả.m bao phủ, cực kỳ nhiều, nàng giống như con cá mắc cạn, giãy giụa giữa răng môi của Cố Nguyệt Thịnh.


“Ưm….xin huynh….aaaaaa.”


Cố Nguyệt Thịnh nghe nàng kêu, hoả dụ.c trong lòng càng dâng lên mãnh liệt, hắn nhả vi.ên đậu sớm đã sưng to ra, quay về cửa huy.ệt, hắn mú.t hu.yệt đang chảy nước, ngăn không cho nó chảy nữa. Một động đầy dâ.m thủy đều bị hắn nuốt hết, trong đầu Nhuế Thu liên tục thúc giục hắn m.út đi, nàng giương miệng lên nói, nhưng không thể nói được gì.


Cố Nguyệt Thịnh đưa đầu lư.ỡi vào, bắt chước động tác dư.ơng vậ.t thọc vào rút ra khuấy đảo tiểu huy.ệt thiếu nữ, đầu lư.ỡi mở đường chen chúc qua lớp th.ịt non mềm, hắn liế.m thẳng tới không thương tiếc, hành lang lầy lội bị xo.ắn ch.ặt. Nhuế Thu bảo hắn ngốc, khi tiểu huy.ệt co r.út lại, đầu lư.ỡi Cố Nguyệt Thịnh muốn sống cũng không được.


Đầu lưỡ.i bị huy.ệt thị.t kẹp lấy, Cố Nguyệt Thịnh nảy ra ý nghĩ xấu xa, hắn rút toàn bộ lư.ỡi ra rồi lại thọc vào, ngón tay tách hai mé.p th.ịt bên ngoài, giống như đang chơi hu.yệt nàng. Nhuế Thu chịu không nổi, nàng sướ.ng đến mức gần như sụp đổ, nàng vừa sợ vừa mong chờ Cố Nguyệt Thịnh li.ếm nàng, nửa người dưới đều run lên, gần như chống đỡ không được.


“Tha cho ta…tha cho ta đi….sướng quá…”


Cố Nguyệt Thịnh không để ý tới giọng nàng kêu to, hắn thọ.c vào nữa, muốn dây dưa với th.ịt mềm bên trong, sau đó rút đầu lư.ỡi, cả miệng bao lấy toàn bộ cửa huy.ệt, mú.t mạnh. Nhuế Thu hét lên chói tai, Cố Nguyệt Thịnh nắm hai chân nàng, khiến nàng không thể động đậy được, một dòng nước ấm nóng từ hu.yệt phun ra bị Cố Nguyệt Thịnh nuốt hết không sót một giọt.


Ánh mắt Nhuế Thu đê mê, toàn thân mất hết sức lực, mềm như bông nằm sõng soài trên án, Cố Nguyệt Thịnh ngẩng đầu lên từ giữa đùi nàng, nhìn thấy gương mặt nàng đỏ bừng, ngón tay hắn còn co lại tá.ch cửa huy.ệt ra không cho nó khép lại, môi dán lên lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành:


“Đừng giận ta, ta chỉ muốn cho nàng được thoải mái thôi.”


Nhuế Thu cực kỳ xấu hổ, vậy mà nàng lại bị hắn… Bị hắn liế.m đến cao tr.ào, sao bản thân nàng lại d.âm đã.ng đến vậy. Nhuế Thu muốn quay người sang chỗ khác nhưng lại bị Cố Nguyệt Thịnh giữ lại.


“Huynh buông tay ra..”


Lời nói còn chưa dứt, Cố Nguyệt Thịnh đã đỡ d.ục vọ.ng sớm đã că.ng cứn.g của mình cắm vào. Nhuế Thu vừa mới qua cao trào, nàng còn chưa hồi phục lại bị cơm sóng khác ập đến, phía dưới bị cô.n th.ịt hung ác đẩy tới, nước mắt Nhuế Thu tuôn ra, nức nở cầu xin hắn:


“Đợi một lát…Không muốn….aaa….”


“Cố Nguyệt Thịnh…Ta không muốn làm….”


Sau khi, Cố Nguyệt Thịnh được phá giới, hơn một tháng nay hắn không thể áp chế được dụ.c vọ.ng trong lòng, hiện tại, việc Nhuế Thu bảo hắn dừng lại còn khó chịu hơn gi.ết hắn. Hai tay hắn giữ chặt cái eo đang vặn vẹo của Nhuế Thu, kéo nàng lại gần, còn cô.n th.ịt lại cắ.m sâu trong người nàng, ngoài miệng vẫn an ủi nàng:


“Sẽ không lâu đâu….khi nào nàng nói dừng thì ta sẽ dừng, được không?”


Nhuế Thu đã quên mất vết sẹo kia, nam nhân ở trên giường có câu nào là đáng tin chứ? Nàng bị lời nói dễ nghe của Cổ Nguyệt Thịnh lừa dối trái tim, vội gật đầu.


Cô.n thị.t dưới thân liên tục di chuyển, mỗi một động tác đều tàn nh.ẫn đến cực điểm, hắn th.ọc đến chỗ sâu nhất rồi nhanh chóng rú.t ra, sau đó lại cắ.m vào, tiến thẳng vào khối th.ịt non mềm kia. Nhuế Thu bị đâ.m đến lung lay, thân mình bị th.úc về phía trước, tay nàng nắm chặt giấy Tuyên Thành của Cố Nguyệt Thịnh trên án, âm thanh trang giấy vỡ vụn che giấu tiếng r.ên r.ỉ ph.óng đ.ãng của nàng.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin