NHẬP THU

CHƯƠNG 23 – VĂN VÕ SONG TOÀN

Edit: Khả Khả

Buổi sáng, trên đường Nhuế Thu đi tìm Hứa Lâm Vận, nàng mua hai cái bánh bao nóng hổi đưa tới trước mặt hắn cười lấy lòng.


“Hứa đại hiệp chưa ăn cái gì phải không? Biếu ngài hai cái bánh bao.”


Mắt Hứa Lâm Vận không thèm nhìn nàng, hắn ôm kiếm đứng dậy rời đi, để một mình Nhuế Thu đứng đó giơ tay ra xấu hổ. Nhuế Thu không quan tâm, cắn một miếng bánh bao thịt, ngon đến nổi nheo mắt lại, nàng cầm bánh bao đi theo phía sau Hứa Lâm Vận.


Hắn không ăn thì nàng ăn.


Hứa Lân Vận ch.ết vì sỉ, sắc mặt hắn vô cùng khó coi nhìn chằm chằm Nhuế Thu ăn trong vui sướng, hắn rít qua kẽ răng mấy chữ:


“Đi đâu?”


Nhuế Thu chùi miệng, tỏ vẻ thần bí:


“Đương nhiên là nơi ngài thích nhất rồi.”


Dứt lời nàng lôithân mình đi trước, sắc mặt Hứa Lâm Vận thay đổi rồi lại thay đổi, hắn nhịn xuống mong ước một kiếm xiên ch.ết Nhuế Thu. Là hắn đã nhìn lầm, Hứa Lâm Vận nhìn dáng vẻ Nhuế Thu trước sau gì cũng mỏng manh, thầm nhủ: nữ tử này có chỗ nào dễ đối phó, có khi bản thân hắn lại thua trong tay nàng ta.


….

Tại cửa Di Hồng Viện.


Đôi nam nữ này lại tới nữa, cảnh tượng quen thuộc, nhân vật quen thuộc, bầu không khí cũng quen thuộc.


“Mới sáng sớm ngươi đưa ta đến Di Hồng Viện làm gì?” Hừa Lâm Vận tức giận đến giậm chân: “Ai bảo với ngươi là ta thích kỹ viện nhất?”


Nhuế Thu liếc mắt khinh thường:


“Nam nhân các ngươi động dục mà còn phải phân biệt ban ngày ban đêm sao?”


Hứa Lâm Vận nghẹn họng, hắn yếu thế nói:


“Ta…ta không thích nơi này.”


Nhuế Thu cười quái dị, nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm cửa lớn Di Hồng Viện.


“Rồi ngươi sẽ thích thôi.”


Hứa Lâm Vận không hiểu, Nhuế Thu lại không thèm để ý đến hắn, nàng chuyên tâm quan sát cả nam lẫn nữ đi ra cửa kỹ viện này. 


Như thường lệ, sáng sớm Di Hồng Viện đông như trẩy hội, Trương Thủ Nghĩa qua đêm ở chỗ này. Sáng nay, hắn được một nữ tử đỡ ra, không biết đêm qua ai mới là người nhiệt tình ở trên giường, nam tử thèm thuồng nhìn gương mặt đầy xuân tì.nh của nữ tử, hắn ta vuốt vuốt tay nàng, nữ tử đầy quyến rũ trừng mắt liếc Trương Thủ Nghĩa.


“Đại Nhân buổi tối có đến không?”


Trương Thủ Nghĩa đang muốn đáp lại, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, hắn liền cau mày:


“Hôm nay không được, ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ tới.”


Nữ tử tủi thân nhích lại gần Trương Thủ Nghĩa, hai người ngả nghiêng một hồi lâu, cuối cùng Trương Thủ Nghĩa cũng rời đi.


Hứa Lâm Vận cẩn thận quan sát, đột nhiên hắn cảm giác có người tới gần, hắn định dùng khuỷu tay ngăn lại, đáng tiếc lại chậm một bước. Nhuế Thu giấu thuốc bột ở móng tay, trong lúc hoảng loạn hắn đã hít vào. Hứa Lâm Vận giận dữ, bất chấp ý định muốn theo dõi Trương Thủ Nghĩa, hắn rút kiếm chĩa về phía nàng.


“Ngươi muốn làm gì?”


Nhuế Thu không sợ, vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn cười lạnh một tiếng:


“Làm gì là làm gì, đó là xuân dược.”


“Cái gì!”


Hứa Lâm Vận kinh ngạc, ngay lập tức, hắn cảm thấy thân thể này đều không phải của mình, giống như bị đốt nóng lên, tâm trí hỗn loạn. Nhuế Thu ngắm chuẩn thời cơ, đoạt kiếm trong tay hắn, giơ chân lên đá hắn vào lòng ngực của một nữ tử đứng trước cửa Di Hồng viện cách đó không xa. Hứa Lâm Vận cực kỳ tức giận, mắt như ngọn đuốc, nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây tội, Nhuế Thu mấp máy khẩu hình với hắn:


“Cơ hội đó!”


Hứa Lâm Vận hận chính mình lại bị Nhuế Thu bẫy, đang muốn đi rửa nhục thì một đôi tay mềm mại không xương đặt lên lưng hắn. Cả người hắn chấn động, hắn cảnh giác quay đầu lại, thì thấy nữ tử nhìn mình đầy âu yếm, giọng nói như chui từ trong hủ mật ra.


“Công tử, ngài không có việc gì chứ?”


Luồng khí nóng mơ hồ bị cái chạm của nữ tử này đánh thức, Hứa Lâm Vận muốn tránh né sự tiếp xúc này, nhưng hắn nhớ tới đây là mối quen của lão tặc Trương Thủ Nghĩa cho nên cố nén cảm giác không khỏe trong người xuống, nâng nữ tử kia đứng dậy:


“Hình như ta hơi nóng.”


Nhuế Thu nhìn Hứa Lâm Vận nắm tay nàng kia đi vào Di Hồng viện, khóe môi giật giật:


Chậc! Chậc!


Đúng là nam nhân.


Nhuế Thu thực hiện xong, thừa dịp không ai chú ý nàng trốn đến một góc nhỏ trong Di Hồng Viện, nhàn nhã cắn hạt dưa, chỉ cần Hứa Lâm Vận chiến đấu, không chừng có thể thu được tin tức hôm nay, đúng là không cần phải tốn nhiều sức.


Khách nhân trong Di Hồng Viện dần dần vơi đi, tòa lầu to như vậy chớp mắt đã trở nên vắng vẻ, im ắng. Chỉ có tiếng mắng chửi tức giận của người nào đó cùng nữ tử ở trên lầu. Nhuế Thu đang nghe âm thanh nồng nhiệt, đột nhiên, nàng thấy bóng hình quen thuộc từ trên lầu nhanh chóng phóng về phía nàng. Động tác đưa hạt dưa lên cắn của Nhuế Thu ngưng đọng trong không khí, đến khi người kia đến gần, Nhuế Thu buột miệng giải tỏa nghi vấn trong lòng:


“Sao ngươi nhanh vậy?”


Đôi mắt hung ác nham hiểm của Hứa Lâm Vận dừng trên người nàng, bỗng, hắn cầm lấy kiếm Nhuế Thu gác lên bàn, nghiến răng nghiến lợi kê kiếm lên cổ nàng. Ánh mắt Nhuế Thu phát hiện vết máu trên tay hắn liền hoảng hốt:


“Ngươi đã giết nàng ta?”


“Ta để cho nàng ta một mạng, nhưng hôm nay ta nhất định phải lấy đầu của ngươi.” Hứa Lâm Vận tới gần Nhuế Thu, kiếm cũng dịch theo động tác của hắn kề sát cổ nàng hơn: “Ngươi biết rõ đây là thủ đoạn bỉ ổi, vậy mà dám dùng dược với ta?”


Dường như, Nhuế Thu bị hắn uy hiếp nhiều quá đã thành thói quen, tim không đập, chân không run, lại còn chế giễu hắn:


“Hứa đại hiệp, ta không hạ độc ngươi, thứ ngươi hít vào là đồ tốt ta bồi bổ cho ngươi thôi, không có chút tác dụng tình ái nào hết, ngươi cầm lòng không được thì đừng đổ lên đầu ta.”


Hứa Lâm Vận biết từ đầu tới cuối hắn đều bị Nhuế thu chơi xỏ, hắn nhớ tới bản thân mình phải “vật lộn chiến đấu” với nữ tử kia, một cảm giác xấu hổ cùng cực ập đến người hắn, trong nháy mắt hắn sụp đổ, Hứa Lâm Vận tự tôn cao quý đã bị sỉ nhục, hắn ngây người tại đó, không biết phải làm sao:


“Ôi trời, rốt cuộc tin tức có đến tay không?”


Hứa Lâm Vận rầu rĩ gật đầu, không nói với Nhuế Thu lời nào.


Nhuế Thu cũng đâu thèm hắn phải nói gì, nàng vui mừng ra mặt, kéo tay áo hắn đi về Thanh Phong Đường.


Nhuế Thu nhớ tới lời Đường chủ nói ở tổng Đường khiến nàng giật mình. Tổng Đường chủ khen ngợi hiệu suất của hai người bọn họ, nàng còn tưởng rằng ngài sẽ lấy chút tiền thưởng cho bọn họ. Nhuế Thu thì thèm muốn, còn Thanh Phong Đường thì lại quá bủn xỉn. Cuối cùng Lão già kia đưa ra một kế hoạch tự cho là thông minh của mình.


Để nàng và Hứa Lâm Vận cùng làm nhiệm vụ.


Một người có dũng, một người có mưu.


Thiếu chút nữa Nhuế Thu nôn cái bánh bao buổi sáng ra, Tổng đường chủ này quả nhiên có trình độ nói chuyện. Ban đầu nói giống như là khen người, nhưng sâu xa trong ý tứ này chẳng phải là đang nói hai người bọn họ một người không có đầu óc, một người ta chân không nhanh nhẹn sao, chỉ có ở cạnh nhau mới miễn cưỡng được xem là văn võ song toàn.


Nhuế Thu thì không sao cả, cười một cái rồi thôi, không để bụng. Nhưng tên Hứa Lâm Vận da mặt mỏng tự cao tự đại thì không vậy, Nhuế Thu nhìn hắn buông thả người, hai tay nắm chặt, còn có tiếng xương khớp vang lên, nàng cảm thấy đau thay cho hắn. Đợi ra đến cửa, Nhuế Thu rộng lượng chủ động đi đến bên cạnh, mở lời với hắn:


“Hứa đại hiệp, hợp tác vui vẻ!”


Hứa Lâm Vận giống như bị uất ức ngất trời, hắn nhìn Nhuế Thu càng thêm bực bội, tại sao hắn lại làm cộng sự cùng với nữ nhân âm độc này?


“Ngươi đừng hòng dùng những thủ đoạn ghê tởm đó lên người ta.”


Nhuế Thu nhiều lần bị hắn suýt gi.ết ch.ết, nàng cũng nhiều lần làm cho hắn khốn đốn, xem như là huề đi. Nhuế Thu cảm thấy hắn có cơ bắp để làm việc, quyền cước lại lợi hại, có một đồng phạm như vậy cảm giác an toàn tăng lên bội phần.


Nhuế Thu vỗ ngực đảm bảo:


“Sao lại vậy được, chúng ta đồng lòng đối phó người ngoài không tốt hơn sao?”


Hứa Lâm Vận hừ lạnh một tiếng, sắc mặt dịu đi một ít, rồi dần dần chuyển qua dáng vẻ lúng túng, không được tự nhiên.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin