NHẬP THU

CHƯƠNG 26: CỐ ĐẠI NHÂN!

Edit: Khả Khả.


Phu xe không lường trước được nửa đường bị Nhuế Thu lao ra, hắn đột nhiên phanh gấp, nhưng vẫn đụng ngã Nhuế Thu, Nhuế Thu nằm trên đất không nhúc nhích giống như đã chết rồi, phu xe toát mồ hôi lạnh, muốn xuống xem:


“Chuyện gì vậy?”


Màn xe xốc lên, Triệu Tử Ý cau mày hỏi.


“Nàng ta đột nhiên lao ra trước xe, tiểu nhân tránh không kịp.”


Triệu Tử Ý vứt túi tiền ra.


“Kêu nàng ta cầm lấy rồi mau biến đi.”


“Vâng!”


Phu xe cầm túi tiền xuống xe đứng bên cạnh Nhuế Thu đá đá nàng.


“Này! Công tử chúng ta biết chiêu này của các ngươi rồi, hôm nay có việc gấp không có thời gian bắt bẻ ngươi đâu, nếu không chết thì nhanh cầm tiền rồi đi đi.”


Nhuế Thu cử động thân thể, làm bộ đau không thể dậy nổi, nàng chống tay trên mặt đất dùng sở trường bắt đầu khóc kể.


“Có đạo lý hay không…Đụng vào người khác mà một tiếng xin lỗi cũng không có, mạng của quan gia các người là mạng còn mạng của dân đen bọn ta không phải mạng sao?


“Ngươi!”


Phu xe quay lại xe bẩm báo với chủ tử:


“Ngài nhìn xem…người này đuổi không đi.”


Triệu Tử Ý nhìn Nhuế Thu cách đó không xa, hắn mất kiên nhẫn ném ra thỏi bạc ra, lạnh giọng nói:


“Đừng làm chậm trễ chính sự, đừng để lòng tham không đáy của đứa nhãi ranh bắt được.”


Xa phu nhận bạc đi đến chỗ Nhuế Thu thuật lại một lần nữa, Nhuế Thu cảm thấy lần này nhất định phải kéo hắn xuống. Triệu Tử Ý nổi tiếng keo kiệt mà tiêu tiền phóng khoáng đến vậy, đúng là chuyện kinh thiên động địa, Nhuế Thu vứt bỏ mặt mũi, nhất định phải đợi Hứa Lâm Vận đến.


“Ai muốn tiền của các ngươi, đụng vào người khác lại không nói tiếng nào sao?”


Nhuế Thu quen đóng giả nữ tử yếu đuối, khuôn mặt khóc như lê hoa đái vũ khiến người khác nhìn thật đáng thương. Xa phu nhất thời không nói được lời nào, người dân bao quanh xì xầm bất bình cho Nhuế Thu.


“Bạc đã đưa ra, ta nghĩ thành ý xin lỗi này không phải đã rõ ràng rồi sao?”


Không biết, Triệu Tử Ý xuống xe ngựa từ khi nào, hắn đứng trước mặt Nhuế Thu, nhìn từ trên cao xuống xem nàng diễn:


“Chó ngoan không cản đường, làm người cũng nên học cách chấp nhận đi.”


Nhuế Thu không ngờ hắn tự mình xử lý, mặt nàng chưa kịp giấu đi đã bại lộ trước mặt hắn, đây cũng không phải là chuyện tốt gì. Nhuế Thu thoáng cứng đờ, nàng nhanh chóng cúi đầu, lúc này diễn chưa xong, nàng đánh cược, lấy da mặt đổi lấy thời gian kéo dài mạng đợi Hứa đại hiệp tới.


Hứa Lâm Vận nhìn thấy trò khôi hài trên đường nhiều rồi, hắn cho rằng phía trước lại là đám ăn xin nào đó, nên đi ngang qua đám người, nhanh chóng đến nơi tập hợp. Nhuế Thu hận cái tên đầu heo này không ăn ý, nhưng dù sao cũng may là hắn đã tới.


Tảng đá lớn trong lòng Nhuế Thu được gỡ xuống, trước mắt bao nhiêu người nàng phủi mông bò lên, hèn hạ tiếp nhận bạc trong tay xa phu, mặt cười tươi như hoa:


“Công tử ra tay thật hào phóng.”


Triệu Tử Ý liếc mắt khinh thường, sau đó hắn xoay người phất tay áo bỏ đi. Nhuế Thu mặc kệ âm thanh xua đuổi xung quanh, thừa cơ trà trộn trong đám đông, giống như thả cá vào nước, con cá quẫy đuôi biến mất. Triệu Tử Ý bị mất tiền trong lòng buồn bực, nhưng nghĩ đến đại cục đêm nay, hắn lại kiềm chế bản thân nuốt cơn giận này xuống, không thể vì hạt mè mà mất quả dưa được, liền thúc giục:


“Mau đi thôi, đừng để trễ giờ.”


“Hứa Lâm Vận!”


Nhuế Thu vừa chạy vừa kêu tên tiểu tử ngốc kia, Hứa Lâm Vận nghe tiếng nàng vội xoay người lại, đi tới:


“Ngươi…”


“Mau…Mau đuổi theo nó đi! Phía trước là xe ngựa của Triệu Tử Ý!”


Nhuế Thu kéo tay hắn đi về phía trước, chỉ vào chiếc xe ngựa đơn sơ cách đó không xa, Hứa Lâm Vận phản ứng lại, ôm Nhuế Thu đạp lên tường , lắc mình một cái đã đứng trên mái nhà, chân lướt nhẹ, xe ngựa kia không thể cắt đuôi được bọn họ. Nhuế Thu nhìn cảnh sắc xung quanh lùi nhanh về phía sau, tay túm chặt áo Hứa Lâm Vận, sợ hắn không chú tâm lại ném nàng xuống thì có nước nàng thành một kẻ tàn phế mất thôi.


Xe ngựa dừng ở cửa Di Hồng Viện, hai người Nhuế Thu cũng nhảy từ trên tường cao xuống nấp kín. Triệu Tử Ý giẫm lên lưng người hầu xuống xe, hắn không để chậm trễ khắc nào lập tức đi vào bên trong.


“Không phải chứ, theo hắn nửa ngày, hắn lại đi tìm nữ nhân.”


Hứa Lâm Vận buồn bực bĩu môi, Nhuế Thu đánh vào lưng hắn, Hứa Lâm Vận nổi giận trừng mắt với nàng, Nhuế Thu hận bản thân mình dạy hoài hắn không hiểu.


“Ngươi có thể động não một chút được không? Chúng ta đi theo hắn lâu như vậy ngươi cho rằng hắn tới thanh lâu sao? Nếu hắn đến đây vì nữ nhân hà tất gì phải bỏ công lớn vậy, hôm nay lúc ta kéo dài thời gian của hắn, hắn vô cùng sốt ruột, ta đoán chừng hắn đến đây nhất định để gặp người nào đó.”


Hứa Lâm Vận và Nhuế Thu liếc nhau, sự hưng phấn hiện lên trong mắt nhau. Triệu Tử Ý dày vò hai người hai tháng trời, cuối cùng hôm nay cũng có chút manh mối.


“Ta đã lộ mặt trước mặt hắn nên không tiện, ngươi vào thăm dò người bên cạnh hắn đi. Bên cạnh hắn có người cầm cái hộp, nhìn xem bên trong đó là gì.”


Hứa Lâm Vận gật đầu, thuận góc tường lẻn vào bên trong Di Hồng Viện. Nhuế Thu đợi ở bên ngoài, nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa của Triệu Tử Ý cùng với khách nhân ra ra vào vào kỹ viện.


Hứa Lâm Vận thăm dò từ lầu một đến lầu ba, vẫn không thấy bóng dáng Triệu Tử Ý đâu.


Không phải đã đi rồi chứ?


Để tránh cho nữ tử thấy hắn đi một mình lại nhào qua ôm hắn, hắn miễn cưỡng đi lên lầu bốn. Di Hồng Viện này thật biết kiếm tiền, giá cả phòng từ thấp tới cao, càng lên cao càng phải bỏ nhiều tiền. Triệu Tử Ý cũng chịu bỏ vốn, ở đến lầu bốn, phòng có người bao cũng không nhiều lắm. Hứa Lâm Vận xem xét từng gian một, lọt vào tầm mắt hắn toàn là mỹ cảnh h.oang d.âm, cuối cùng ở một phòng chỗ ngoặt, Hứa Lâm Vận nghe được giọng nói quen thuộc.


“Đa tạ các vị cho Triệu mỗ thể diện, tiếp đón không chu toàn thỉnh mong các vị thứ lỗi.”


Hứa Lâm Vận bất giác thở nhẹ lại, khống chế bước chân không phát ra chút âm thanh gì, lặng lẽ chọc một cái lỗ trên cửa sổ giấy, đưa một con mắt nhìn vào.


Một nam nhân mặt mày dữ tợn hai tay ôm hai nữ nhân ăn mặc hở hang cười lớn:


“Triệu huynh khiêm tốn rồi, đây chẳng phải được mệnh danh là cực lạc của nhân gian sao?”


Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cười lớn của những người hiểu nhau mà không cần phải nói.


Một đám ham mê tửu sắc.


Hứa Lâm Vận khinh thường dời mắt đi quan sát những người khác, trong phòng còn năm sáu nam nhân khác, nhưng người nào cũng trái ôm phải ấp khiến căn phòng càng thêm chật chội. Hứa Lâm Vận yên lặng lắng nghe những từ ngữ ô uế kia, chợt hắn nhìn thấy một người, người kia tuyệt nhiên không nên xuất hiện ở chỗ này.


Người kia thần sắc lãnh đạm, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào chén rượu trước mặt, quần áo trắng tinh hòa vào khí chất thanh cao, hắn ngồi nơi đây có chút không hợp, hắn gồng người ngồi trong không khí ái muội này.


Người này hắn quen, nhưng có người còn quen hơn cả hắn.


Đột nhiên Hứa Lâm Vận cảm thấy may mắn là tự hắn hành động, nếu là Nhuế Thu tới chỉ sợ là quậy đến long trời lở đất.


Sao hắn lại ở chỗ này?


Nhuế Thu chờ một hồi lâu không thấy Hứa Lâm Vận ra tới, gió thu đêm xuyên qua quần áo nàng, lạnh đến mức run cầm cập.


Hứa Lâm Vận sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?


Nàng ở ngoài mấy canh giờ, chân nàng ngồi xổm đã tê rần lên, vậy mà không thấy bóng dáng hắn đâu. Nhuế Thu nổi lên suy đoán rằng chuyện đã thất bại, Hứa Lâm Vận làm việc chưa bao giờ nương tay, không phải là hắn bị chập mạch lên cơn vặn cổ Triệu Tử Ý rồi đó chứ, hay là, bị Triệu Tử Ý phát hiện? 


Không xong rồi.


Nhuế Thu càng nghĩ càng loạn, nàng cắn răng tránh né hai bên đi vào cửa. Nàng đi vào bằng cửa sau căn phòng của đôi uyên ương đang mê tìn.h lăn lộn. Nhuế Thu không biết Hứa Lâm Vận ở đâu, âm thanh “bầu bạn” của đôi nam nữ phó.ng đã.ng truyền đến lỗ tai nàng. Nhuế Thu cúi đầu đi, suy cho cùng nàng là nữ nhi đi lại ở thanh lâu cũng không tiện, không thể quang minh chính đại tìm người, chỉ có thể lén lén nhìn ngó.


Liên tiếp ba tầng lầu, vẫn không tìm thấy bóng dáng Hứa Lâm Vận đâu, nàng nhìn tấm màn đỏ đỏ che ở trên lầu liền nâng váy đi lên.


Âm thanh ở lầu này ít hơn những lầu khác, nàng lướt qua mấy gian đều trống không, nhìn quanh quẩn cũng không thấy người, đang muốn quay đầu đi lên lầu năm thì…


“Nhuế Thu?”


Nàng đứng trên lầu như bị sét đánh, giọng nói của người kia tựa tiếng trống cũng giống như tiếng thình thịch loạn xạ trong tim nàng, nàng không nghĩ ngợi gì quay đầu lại, hi vọng không phải là hắn.


Không có gì bất ngờ.


Hắn là Cố Nguyệt Thịnh.


“Sao nàng lại ở đây?”


“Sao ngươi lại ở đây?”


Hai người đồng thanh, Nhuế Thu vịn tay vào tường, chân nàng hình như đã mềm nhũn ra. Cố Nguyệt Thịnh bước nhanh tới trước mặt nàng, cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, môi mím thành một đường thẳng, giọng nói mang theo tức giận:


“Nhuế Thu, rốt cuộc nàng ở đây làm gì?”


Hình như Hắn đã thay đổi, cũng giống như không thay đổi gì, khi hắn giận khóe mắt hắn luôn đỏ lên, hiện giờ hai mắt hắn đỏ au nhìn nàng, mang theo cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.


Khi Nhuế Thu nhìn thấy Cố Nguyệt Thịnh, trong miệng nàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Cố Nguyệt Thịnh lại chất vấn nàng, nàng như rơi vào hầm băng, Cố Nguyệt Thịnh cho rằng nàng là nữ tử thanh lâu?


Nhuế Thu cảm thấy lồng ngực bị uất ức lấp đầy, nàng cũng muốn hỏi hắn vì sao lại đến Di Hồng Viện, chẳng lẽ cũng là đến tìm ho.an sao? 


Nàng như con thú nhỏ, không chịu thua mở to hai mắt căm tức nhìn hắn:


“Đương nhiên là tiếp khách. Nếu không, Cố công tử cho rằng ta ở đây làm gì?”


Cố Nguyệt Thịnh mím môi không có dấu hiệu buông ra, ngược lại, hắn mím càng sâu hơn, đôi mắt rũ xuống, không thấy rõ cảm xúc bên trong đôi mắt ấy.


Nhuế Thu miễn cường cười, khôi phục lại ngữ khí kệch cỡm thường ngày:


“Cố công tử không có ý định chọn ta thì cũng đừng làm mất thời gian của ta, ta…”


Cố Nguyệt Thịnh bắt lấy tay Nhuế Thu, nâng mắt nhìn thẳng nàng, đáy mắt thâm trầm, nhìn đến mức Nhuế Thu khiếp sợ, những lời nói nàng định nói ra đều quên hết. Cố Nguyệt Thịnh kéo nàng, Nhuế Thu không đề phòng, lập tức mất đà ngã nhào vào lòng ngực hắn, nàng vội né tránh nhưng hình như Cố Nguyệt Thịnh khác rồi, sức lực hắn rất lớn, nàng nghe hắn thì thầm bên tai:


“Ta chọn nàng.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin