NHẬP THU

CHƯƠNG 14: DÍNH NGƯỜI.

Edit: Khả Khả


Đương nhiên Cao Minh cũng đã sớm nghe đến việc nửa đêm Nhị thiếu gia cho gọi mang nước vào phòng, nhưng nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.


Cao Minh hầu hạ Nhị thiếu gia đã nhiều năm, trước giờ, y chưa từng nhìn thấy bộ dạng dính lấy Nhuế cô nương của chủ tử mình mọi lúc thế kia, cho nên y không dám nhìn thẳng.


Nhuế cô nương thích ăn mì, chủ tử ra lệnh cho thiện phòng chuẩn bị ba bữa ăn với các loại mì khác nhau, nhưng làm gì có nhiều loại mì như vậy, y nhìn thấy đầu bếp ở thiện phòng cả ngày đối mặt với bệ bếp để suy nghĩ ra món mì mà đầu tóc bạc trắng cả rồi.


Chủ tử y bảo Nhuế cô nương dọn đến phòng chủ tử ở, Nhuế cô nương không chịu, chủ tử giận dỗi mấy ngày. Trong khi Nhuế cô nương chưa mở lời nói chuyện, chủ tử đã chịu không nổi, bê bộ mặt xám xịt đến trước phòng Nhuế cô nương gõ cửa, chủ tử nói muốn ngủ chung với nàng, sau đó, bị Nhuế cô nương tống cổ đi. Mấy ngày nay, chủ tử đơn chăn gối chiếc, sắc mặt tiều tụy đi ít nhiều.


Nhuế Thu không ngờ Cố Nguyệt Thịnh lại dính người đến vậy.


Một Cố Nguyệt Thịnh đã phá giới thì hoàn toàn khác, thời gian hắn ở thư phòng càng ít hơn, mỗi ngày đều cho dọn bữa tối lên rất sớm, giống như ăn cơm xong sẽ có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.


Trong lòng Nhuế Thu hiểu rõ, hắn làm gì muốn ăn cơm, vốn hắn chỉ muốn sau khi ăn xong rồi mau chóng vác nàng lên giường. Sao nàng có thể để hắn đạt được mục đích, ký ức đáng sợ ngày ấy nàng bị hắn bức cho khóc la trên giường vẫn còn đó, mỗi lần hắn tìm đến nàng, nàng đều lấy cớ trốn đi.


Sau khi hắn đến phòng ngủ của nàng bị nàng đuổi đi, Cố Nguyệt Thịnh chịu không được, Nhuế Thu càng trốn Cố Nguyệt Thịnh càng nôn nóng, ngày nọ ở thư phòng hắn giữ lấy Nhuế Thu gặng hỏi.


“Vì sao nàng lại trốn ta?”


Nhuế Thu úp mở:


“Ta không trốn huynh!”


Cố Nguyệt Thịnh kéo Nhuế Thu lại gần hơn, giọng nói mang theo vài phần tủi thân.


“Vậy sao không chịu ngủ với ta?”


Nhuế Thu thật sự không biết hắn giả ngơ hay khờ thật.


“Ta..ta đau! Huynh nói không giữ lời, huynh “làm” ta trên giường như vậy, ta…ta chịu không nổi.”


Mặt hai người đều đỏ lên, Cố Nguyệt Thịnh không ngờ đến nguyên nhân này, hắn nhớ bản thân mình đêm đó vậ.t lộn Nhuế Thu rất nhiều lần, Nhuế Thu cầu xin hắn, hắn làm ngơ, nên lúc này hắn chỉ biết nghẹn họng.


Quả thật là hắn không đúng.


“Vậy…nàng bây giờ còn đau không?”


Nhuế Thu nghĩ hắn lại muốn làm chuyện đó, không chịu buông tha nàng ngày nào, vừa định mắng hắn là ngụy quân tử, chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo của Cố Nguyệt Thịnh mang theo ý tứ lấy lòng rất rõ ràng:


“Ta đi tìm Vương đại phu tới khám cho nàng được không?”


Thì ra là vậy…


Nhuế Thu biết mình hiểu lầm hắn, ngượng ngùng ho khan một tiếng.


“Không…không cần, huynh đừng làm như vậy nữa là được rồi.”


Cố Nguyệt Thịnh ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy tay Nhuế Thu.


“Thực sự xin lỗi.”


“Sau này ta sẽ nghe lời nàng, ta hứa đó. Nàng đừng giận nữa.”


Mấy ngày trước ở trên giường huynh cũng nói vậy đó!


Nhìn gương mặt mê ho.ặc lòng người bày ra vẻ chân thành làm cho người khác không thể nhẫn tâm được. Nhuế Thu miễn cư.ỡng tin hắn, nhưng vẫn không đồng ý ngủ chung với hắn.


Cố Nguyệt Thịnh mấp máy khóe miệng, hắn nắm tay Nhuế Thu không buông, muốn nói gì đó rồi lại thôi.


Nhuế Thu né tránh, làm bộ không hiểu ánh mắt hắn, muốn đuổi hắn đi.


“Cố nhị thiếu gia, huynh phải đi đọc sách rồi.”


Cố Nguyệt Thịnh mất hứng, hơn hai ngày rồi, lại thêm hai ngày nữa.


“Buổi trưa muốn ăn miến không?”


Đây là lần thứ ba hắn nhắc tới đặc sản của Kim lăng, Cố Nguyệt Thịnh rất thích vịt hấp, canh, nướng, Nhuế Thu lại là người phương bắc, không quen ăn vị này nhưng mỗi ngày hắn đều ăn mì cùng với nàng, ăn hoài cũng không tốt lắm, nên có qua có lại, nàng dối lòng nói.


“Muốn!”


Có lời đồn rằng, không con vịt nào có thể tồn tại lâu ở Kim Lăng.


Thật sự không ngoa.


Nhuế Thu ở thư phòng của hắn, nàng liếc mắt ngắm nhìn Cố Nguyệt Thịnh, hắn ngồi trước chồng sách, đối mặt với cửa sổ đang mở, cầm trên tay một quyển sách cũ giấy đã ố vàng, sống lưng thẳng đứng, bên cạnh là cây tùng thấp thấp hài hòa không tả nổi.


Nhuế Thu nhìn bóng lưng của Nguyệt Thịnh đang đưa về phía mình, nàng yên lặng lia đôi mắt lên kệ sách tìm kiếm một quyển sách mình muốn tìm.


Cố Nguyệt Thịnh rất ít ra ngoài, mỗi lần ra ngoài đều đi cùng nữ quyến đến chùa thắp hương, thời gian còn lại là ngâm mình trong thư phòng này, làm sao hắn có thể nghĩ ra được trận pháp ma trơi kia? Dù sao thì cuốn sách này cũng chỉ là một góc trong một biển sách của hắn. Nhuế Thu quét mắt sơ một lượt, đại đa số đều là kinh thư với sách sử, và mấy quyển giảng nông học linh tinh, ngay cả sách tranh ảnh cũng không có.


Đúng là hòa thượng mà.


Nếu hắn có đến miếu tụng kinh niệm phật cũng chẳng ai bất ngờ.


Nhuế Thu chưa từ bỏ ý định, nàng tỉ mỉ xem từng cuốn, chắc là quyển tạp thư kia, nó nằm ở vị trí quan trọng trên giá sách nên có vẻ là nó.


Bỗng, nàng liếc đến một quyển sách hơi mỏng, không biết có thể gọi là sách hay không vì nó quá mỏng chỉ có vài tờ. Nhuế Thu liếc Cố Nguyệt Thịnh một cái, thấy hắn không phát giác, nàng lặng lẽ mở nó ra.


Càng lật Nhuế Thu càng nhíu mày, không biết tên tiểu lâu la nào trên giang hồ viết ra cái này. Nhuế Thu cũng chỉ nghe sơ qua, nhưng lấy cái nhìn của người từng trải, nàng nhớ đây đều là những trận pháp âm độc, nàng chỉ là một tên du thủ du thực, đương nhiên sẽ không có người trả thù nàng bằng những thủ đoạn này.


Lật đến một nửa, phần giới thiệu về ma trơi nhảy ra trước mắt nàng, Nhuế Thu chú tâm đọc từng chữ một.


Trạng thái của vật kia giống tro bụi bình thường, nhưng khi có người tiếp xúc, nó sẽ làm người đó liên tục bốc cháy, càng động nó càng cháy dữ dội. Tác giả dành rất nhiều từ để miêu tả ngọn lửa quỷ dị kia và sự dữ dội của nó, đến cuối mới nhắc đến cách hóa giải. Cách hóa giải duy nhất là vật cách lửa, khi không tiếp xúc được thì sẽ không bị cháy, không thể đốt cháy thì ma trơi chỉ là hạt bụi bình thường.


Vật cách lửa?


Nhuế Thu đọc đến cuối trang sách, không có một chữ nào nói về vật cách lửa.


Vậy rốt cuộc vật cách lửa là cái gì?


Nàng từng nghe nói có cây Đan Mộc, lá của nó như một thung lũng, nhưng thật ra chỉ to bằng quả dưa, lá màu đỏ vân màu đen, có thể chữa bệnh, có thể ngăn lửa. Nhưng đó chỉ là ghi chép trong tích cổ “Sơn Hải Kinh” thôi, so với thiên sơn tuyết liên kia còn khó tìm gấp mấy lần. Không lẽ, Cố gia đốn Đan Mộc lấy lá cây dệt thành quần áo, thật quá hoang đường.


Nhuế Thu khép quyển sách lại, tối hôm đó nàng định thừa dịp Cố Nguyệt Thịnh trầm mình với d.ục vọ.ng thì dụ hắn nói ra. Kết quả, ý tưởng của nàng không thành, lại còn bị Cố Nguyệt Thịnh đè trên giường làm đủ mọi tư thế, đến mức không còn chút sức lực nào.


Thua keo này ta bày keo khác.


Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Cố Nguyệt Thịnh ngồi bên cửa sổ đọc sách có chút chói mắt.


Cố Nguyệt Thịnh định gọi người mang cơm trưa lên, nào ngờ Cao Minh chạy vọt vào thư phòng với vẻ mặt hoảng loạn.


“Xảy ra chuyện gì?”


“Nhị thiếu gia, Nhuế cô nương đốt thiện phòng rồi.”


Cố Nguyệt Thịnh lập tức ném sách xuống, nhanh chóng đi ra ngoài, Cao Minh chạy đuổi theo chủ tử bẩm báo:


“Nhuế cô nương vừa mới đến thiện phòng nói tự mình làm miến canh cho ngài, ai ngờ lửa trên bệ bếp kia không hiểu sao bắt lên người Nhuế cô nương…”


Cố Nguyệt Thịnh bước đi nhanh hơn, chốc lát đã bước ra ngoài sân hướng đến thiện phòng, hắn liếc mắt đã thấy Nhuế Thu đáng thương cả người ướt nhẹp đứng ở bên kia, bộ dạng ướt sũng không khác gì đêm hôm đó.


Nhuế Thu thấy hắn tới, nàng chạy nhanh vào lòng ngực hắn, không màng quần áo trên người đang ẩm ướt, nàng ấm ức nói:


“Ta muốn tự mình nấu cho huynh chút đồ ăn, ngờ đâu, ngờ đâu…thiện phòng biến thành như vậy.”


Sau đó, nàng dụi dụi vào ngực hắn.


“Huynh không trách ta chứ?”


Cố Nguyệt Thịnh cởi áo ngoài của mình khoác lên người Nhuế Thu, bao bọc kín mít, nhìn thấy trong đôi mắt dịu dàng của nàng ngân ngấn nước, hắn nhẹ ôm nàng dỗ dành:


“Sao ta có thể trách nàng được chứ.”


Hắn vốn không khắt khe với hạ nhân, nhưng nhìn thái độ của hắn, hình như là đang nổi giận. Không biết Cố Nguyệt Thịnh đang nghĩ gì, ánh mắt hắn lạnh lùng lướt quản sự của thiện phòng, mang theo gánh nặng trĩu ngàn cân. Quản sự kia cả người toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa quỳ xuống tạ tội. Cố Nguyệt Thịnh thu hồi ánh mắt, không nói thêm gì, đáy mắt phức tạp đỡ Nhuế Thu đi ra ngoài.


Cao Minh ở lại giải quyết hậu họa, chỉ đạo một đám người đứng ngây ngốc ở đó:


“Mau đi, còn thất thần ở đó làm gì, cơm trưa hôm nay làm nhiều loại mì một chút, mang đến cho Nhuế cô nương.”


Cố Nguyệt Thịnh gọi người thay đồ cho Nhuế Thu, còn mình thì lấy khăn lau tóc cho nàng.


“Lần sau bảo người khác làm cho là được rồi.”


Nhuế Thu ôm lấy eo gầy guộc nhưng rắn chắc của Cố Nguyệt Thịnh, trêu chọc:


“Ta chỉ muốn làm cho huynh bất ngờ thôi mà, không được sao?”


“Bản thân mình bị thiêu thành như vậy, là bất ngờ hay hoảng sợ?”


Nhuế Thu dùng dằng không nghe lời, hất tóc ra khỏi tay hắn, giận dỗi không cho hắn lau nữa:


“Do quần áo của ta kém cỏi, nên trách nó.”


Khóe miệng Cố Nguyệt Thịnh cong lên, hắn sửa sang lại đầu tóc rối xù của Nhuế Thu cho gọn gàng, rồi nói với nàng:


“Cũng không thể trách nàng, lần sau làm cho nàng bộ quần áo không bắt lửa, rồi lại cho nàng vào thiện phòng.”


“Ngươi nói nhảm à, làm gì có quần áo nào không bắt lửa?”


Từ trước đến nay, kỹ thuật diễn của Nhuế Thu chưa từng để lộ sơ hở, Cố Nguyệt Thịnh không hề phát hiện điều gì bất thường, chuyện Nhuế Thu đích thân vào bếp vì hắn khiến lòng hắn ngập tràn hạnh phúc.


“Nếu nàng muốn, ta sẽ cho người đem đến cho nàng, được chưa?”


“Ta muốn ngày mai.”


Nếu bây giờ, Nhuế Thu muốn bức tranh Phúc Thần Tuấn Đồ quý giá nhất của Cố Nguyệt Thịnh, hắn cũng có thể đưa cho nàng không chớp mắt. Huống chi đây chỉ là một bộ quần áo, hắn đồng ý liền.


“Được.”


Kế Hoạch thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán của nàng.


Sợi dây đàn căng lên trong lòng Nhuế Thu cuối cùng cũng được thả lỏng, nàng dựa vào người  Cố Nguyệt Thịnh cọ cọ, sắc đen cùng với hoa văn trên gấm lụa lướt qua mặt nàng.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin