NHẬP THU

CHƯƠNG 19: KHÓ TìM (H)

Edit: Khả Khả


Ngày tuyết lớn hôm nay Nhuế Thu nhận được hai tin.


Một là Thanh Phong Đường điều nàng đến Tổng đường ở Kinh Thành.


Nhuế Thu bị Mộc Thành Lâm gọi đến không biết là có chuyện gì. Sau khi nghe nam nhân ngồi bên trên nói xong, nàng sửng sốt, nụ cười giả tạo trên miệng cũng không kéo lên nổi.


“Đường chủ, lúc trước không phải đã nói nếu ta làm tốt ở Kim Lăng thì sẽ không phải di chuyển nữa sao? Sao giờ lại muốn ta quay lại kinh thành, chuyện này là sao?”


Vẻ mặt Mộc Thành Lâm điềm nhiên, công tâm nói:


“Việc ở Cố gia ngươi làm không tồi, vị kia ở kinh thành tán dương ngươi, muốn ngươi chọn ngày đến kinh thành báo danh.”


“Hai ngày trước ta đến mua nhà sao ngươi không nói?”


Nhuế Thu nắm chặt khế ước nhà ở Thanh Phong Đường trong tay, mấy ngày trước nàng hoàn thành xong vụ ở Cố gia, vui vẻ cầm bạc đến để đổi khế ước nhà, hôm nay, chỉ bằng một câu nói Mộc Thành Lâm làm cho cái người yêu tiền như mạng là Nhuế Thu bị sét đánh ngang tai.


“Thật sự là hai ngày trước ta cũng không biết.”


Nhuế Thu hít sâu một hơi, nghiến răng hỏi:


“Lộ phí ai chịu?”


Có vẻ Mộc Thành Lâm thấy nàng hỏi một câu vô cùng ngu xuẩn, y liếc mắt xem thường:


“Đương nhiên là ngươi rồi.”


Nhuế Thu không biết hôm đó nàng ra khỏi Thanh Phong Đường như thế nào, nàng đoán hẳn là sắc mặt nàng vô cùng khó coi.


Trên đường trở về nhà, Nhuế Thu ghé mua bánh quế hoa thì nghe được tin tức thứ hai.


Cố Nguyệt Thịnh bị bệnh.


Hình như bệnh không hề nhẹ, Cố gia tìm kiếm mọi danh y ở Kim Lăng cũng vô dụng, Cố Nguyệt Thịnh vẫn nằm yên trên giường không dậy nổi.


Nhuế Thu bất giác dựng thẳng lỗ tai lên nghe lão nương bên cạnh nói chuyện, muốn nghe ngóng nhiều tin tức về Cố Nguyệt Thịnh hơn, ngay cả quên luôn việc lấy bánh quế hoa của người bán hàng rong:


“Cô nương? Cô nương?”


Nhuế Thu vội lấy lại tinh thần, nhận gói bánh rồi nói lời cảm tạ với người bán hàng rong, buồn rầu đi về nhà.


Đến tối, Nhuế Thu làm chuyện gì cũng đều thất thần, nàng lo lắng cho bệnh tình của người kia.


Làm sao lại bệnh? Lại còn bệnh nặng như vậy?


Nhuế Thu càng nghĩ càng bất an, đứng ngồi không yên. Nếu nàng không biết Cố Nguyệt Thịnh bị bệnh thì tốt, ngày mai nàng phải đến kinh thành rồi. Nhưng trùng hợp nàng biết, sao nàng có thể đi luôn được đây. Lúc này rời đi, có thể là vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể gặp lại được nữa.


Mùa đông ở Kim Lăng tuyết rơi rất nhỏ, chỉ có gió lạnh cộng thêm mưa phùn, cách vách bên kia hàng xóm đang ăn cơm chiều, bàn ăn đầy ắp tiếng cười trẻ con, giọng nói nhỏ nhẹ dặn dò của nữ tử, tiếng nói trầm thấp của nam tử cùng tiếng chén đũa va chạm nhau lặng lẽ chui vào tai Nhuế Thu. Nhuế Thu sợ nhất loại âm thanh này, đó là tiếng pháo hoa rợp cả phố phường, đôi tim chung nhịp đập quấn chặt lấy nhau, bao nhiêu năm nay Nhuế Thu vẫn luôn hâm mộ sự ôn nhu dịu dàng đó.


Nàng cũng từng có đoạn thời gian ngắn ngủi đó.


Ở bên cạnh Cố Nguyệt Thịnh.


Đáng tiếc nàng đã đẩy hắn ra xa.


Nhớ khi xưa ở cùng cố Nguyệt Thịnh, hắn luôn muốn con chim mãi đậu trên cành cây, mà nàng là con chim thích bay nhảy. Chỉ là đến hôm nay, cuối cùng nàng cũng thừa nhận, nàng quyến luyến cành cây kia.


Đầu óc Nhuế Thu rối bời, nàng trầm tư do dự đứng trên nóc nhà Cố Nguyệt Thịnh nhìn cảnh viện quen thuộc.


Nàng không biết bản thân đang mang theo loại cảm xúc nào, rõ ràng nàng không nên tới đây, nàng lừa Cố Nguyệt Thịnh thảm như vậy thì có tư cách gì để gặp lại hắn.


Chỉ âm thầm đến xem một chút sẽ không bị ai phát hiện đâu.


Nhuế Thu nhảy vào hậu viện của Cố Nguyệt Thịnh, nàng nhẹ mở cửa sổ, đảo mắt nhìn qua khe cửa, trong phòng chỉ có một mình Cố Nguyệt Thịnh đoan chính đang nằm trên giường, im lặng không một tiếng động.


Nhuế Thu thả lỏng, nhảy qua cửa sổ đi vào căn phòng quen thuộc.


Nàng nhìn xung quanh phòng, cách bài trí vẫn không thay đổi, so với lúc nàng rời đi thì cũng không khác gì, thay đổi chỉ có người kia. Cố Nguyệt Thịnh nằm ở trên giường lớn chạm khắc hoa văn, hơi thở mỏng manh, sắc mặt tái nhợt, môi không chút huyết sắc.


Nhuế Thu nhất thời nảy lòng tham nên mới tới Cố gia, hiện giờ nhìn thấy bộ dạng của Cố Nguyệt Thịnh, trái tim nàng run lên, đứng cạnh giường hắn nàng có hơi luống cuống. Nhuế Thu đưa tay chỉnh lại góc chăn cho hắn, đột nhiên bàn tay nàng bị bắt lại, Nhuế Thu cả kinh, nàng đối mặt với đôi mắt tăm tối không thấy đáy của Cố Nguyệt Thịnh.


“Sao nàng lại ở đây?”


Giọng Cố Nguyệt Thịnh khàn khàn, từng câu từng chữ chất vấn nàng.


Nhuế Thu không dự liệu được hắn sẽ tỉnh, nàng cuống quít đứng lên, song lại bị Cố Nguyệt Thịnh giữ chặt tay lại, không biết bệnh tật hắn thế nào mà lại có sức đến vậy, nhất thời nàng tránh không được.


“Không được đi!”


“Ta nghe nói huynh bị bệnh…cho nên…cho nên…” Trong lòng Nhuế Thu nôn nóng muốn rời đi “Nếu huynh tỉnh dậy rồi thì ta đi đây.”


Cố Nguyệt Thịnh đợi lâu như vậy là muốn đánh cược, sao lúc này có thể buông tha nàng được chứ. Nhuế Thu luôn tự nhủ trong lòng rằng Cố Nguyệt Thịnh đang bệnh cho nên nàng không dám dùng dược với hắn, càng không dám dùng võ công để đả thương hắn. Cố Nguyệt Thịnh biết vậy nên động tác càng thêm càn rỡ, hắn kéo nàng đến giường đè nàng dưới thân, Nhuế Thu không kịp tránh, chỉ biết giãy giụa, ngữ khí nặng nề.


“Cố Nguyệt Thịnh, huynh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”


Ánh mắt Cố Nguyệt Thịnh sâu hun hút không thấy đáy, hắn nhìn chăm chăm vào Nhuế Thu khiến nàng hoảng hốt, tay nàng bị Cố Nguyệt Thịnh nắm chặt ghim ở đỉnh đầu, sức lực tăng dần, Nhuế Thu bị nắm đến đau, nàng nghe Cố Nguyệt Thịnh hỏi nàng:


“Rốt cuộc nàng có thật lòng hay không?”


Hắn đang tức giận.


Chỉ bằng một câu nói của hắn lại có thể rút hết sức lực của Nhuế Thu, có lẽ thiếu niên trước mắt này thật sự rất hận nàng, người như nàng cũng đáng hận mà, luôn đến trêu chọc hắn, sau đó bỏ đi.


Nàng có gì mà thật lòng?


Cố Nguyệt Thịnh hiếm khi kích động đến vậy, Nhuế Thu muốn nói lại, nhưng khi nhìn thấy nghi ngờ trong mắt hắn nàng lại thôi, nàng lừa tiền lừa tình hắn, từ đầu đến cuối nàng là một kẻ lừa đảo.


Nhưng hắn lại càng hận bản thân mình hơn, hận bản thân vô dụng, hận bản thân bất nghĩa phản bội lại Cố gia, nhảy vào cái bẫy rập sẵn. Đến lúc này rồi mà hắn còn vướng mắc chuyện nàng có thật lòng với hắn hay không.


Hắn thật sự điên rồi.


Khóe mắt Cố Nguyệt Thịnh đều ửng hồng, hàng mày, đôi mắt sắc bén không hợp với gương mặt hắn. Ánh mắt sắc bén nhìn Nhuế Thu, hắn đang ép hỏi nàng, rõ ràng là hắn đang là người chiếm thế thượng phong nhưng Nhuế Thu lại nhận thấy chút van xin trong câu nói của hắn. Nhuế Thu cố gắng ép xuống cảm xúc quay cuồng trong lòng, nghiêm túc trả lời hắn:


“Không có.”


Trong phòng, cánh cửa sổ chưa kịp đóng lại, mang theo gió lạnh thổi vào màn giường. Nếu lúc này có người đi ngang qua cửa sổ thì có thể nhìn thấy quang cảnh khiến người ta đỏ mặt. Thiếu nữ trần tr.ụi bị thiếu niên khoác bạch sam đ.è trên giường. Thiếu niên cử động eo mình liên tục dùng lực, thú.c dươ.ng vậ.t dưới thân vào ti.ểu hu.yệt thiếu nữ. Thiếu nữ bị đâ.m đến mức không biết trời trăng, toàn thân ửng đỏ, âm thanh r.ên r.ỉ phát ra không thành câu.


Gió đêm đông khiến người khác lạnh run, nhưng lại không thể thổi tan nhiệt độ trong phòng.


“Nhẹ…nhẹ chút….aaaaa.”


Nhuế Thu thật sự không ngờ được sự việc sẽ đi đến nước này, nàng lại lên giường cùng Cố Nguyệt Thịnh. Cố Nguyệt Thịnh không nói lời nào, vẫn tàn nhẫn như trước, bất luận nàng xin tha thế nào đều không để tâm tới, chỉ dùng sự tàn nhẫn để tra tấn nàng.


C.ôn th.ịt của Cố Nguyệt Thịnh cắm ở hu.yệt nàng, ngón tay trêu đùa â.m đ.ế, hai vị trí được kí.ch thí.ch khiến thân dưới nàng t.ê liệt một hồi, nàng chịu không nổi mà kêu to, hắn xoa nhiều hơn cố ý trả thù nàng. Nhuế Thu bị hắn thú.c đến cao trào, tay nàng bị ghim vào gối trên đầu, Cố Nguyệt Thịnh thật đ.âm sâu, q.uy đầ.u chạm đến t.ử cung cọ cọ. Nhuế Thu cảm thấy bản thân như cái thùng chứa nước, nàng có một ít, Cố Nguyệt Thịnh lại cho nàng một chút nữa, gần như muốn ti.ết đầy nước trong hu.yệt.


Cố Nguyệt Thịnh cố tình dừng lại.


Cố Nguyệt Thịnh cắn răng rút toàn bộ dư.ơng vậ.t đang ở sâu bên trong hu.yệt Nhuế Thu đi ra, rồi chầm chậm chen lấn đi vào, đi vào một chút lại r.út ra. Lúc này, Nhuế Thu bị hắn dùng khổ hình, vô cùng khó chịu, đầu tựa trên gối, cổ ngửa ra bẻ cong người, nàng rít qua kẽ răng:


“Tiến vào đi…ưm..ưm…cắ.m vào ta đi…”

Cố Nguyệt Thịnh xoa nắn hai khối n.gực của Nhuế Thu, Nhuế Thu động thân lấy lòng, nâng v.ú lên trên tay Cố Nguyệt Thịnh, thân dưới còn chủ động hướng tới cô.n th.ịt đang căn.g c.ứng muốn nó cắm nàng sung sướ.ng.


“Cố…Cố Nguyệt Thịnh….xin huynh đấy…..nhanh một chút…”


Nhuế Thu bị dụ.c vọ.ng thiêu đốt đến không còn lý trí, nàng học theo bộ dáng của nữ nhân ở kỹ viện để quyến r.ũ hắn. Nhưng sắc mặt Cố Nguyệt Thịnh u ám, đôi mắt phức tạp kia Nhuế Thu nhìn không hiểu.


“Ngay từ đầu nàng để bản thân bị bỏng, nói là muốn nấu canh cho ta thật ra là muốn gạt ta lấy thạch y phải không? Nàng trơ mắt nhìn ta bị nàng xoay vòng đúng không?”


Trong đầu Nhuế Thu mơ hồ, nàng hốt hoảng nhìn gương mặt thanh tuấn vặn vẹo của Cố Nguyệt Thịnh, môi hắn lúc đóng lúc mở đang nói cái gì, nhưng lúc này Nhuế Thu nghe không hiểu ý hắn, nàng đáp lung tung.


“…Không phải…Không phải….huynh tiến vào được không….”


Cố Nguyệt Thịnh véo nú.m v.ú của Nhuế Thu, bóp rồi buông ra, ngắm nhìn đôi v.ú nàng nẩy sóng lung lay. Sao hắn lại không muốn làm nàng được chứ, nhưng trong miệng nàng đều là lời dối trá, chỉ có lúc này, thuận theo bản năng mới có thể ép nàng nói vài câu thật lòng. Hắn đỡ dươ.ng v.ật đến cửa huy.ệt vẽ vài vòng, ở gần c.ửa hu.yệt có thể cảm nhận được tiểu huy.ệt mềm mại đang đi.ên cuồng mấp máy ph.óng đã.ng mời gọi hắn.


“Chẳng phải nàng đã đồng ý gả cho ta rồi sao?”


“Đúng…đúng…”


“Nàng cũng đã đồng ý sinh con cho ta?”


Nhuế Thu không biết vì sao hắn muốn ép nàng nói những này, nàng chỉ đón ý nói hùa theo hắn:


“Đúng… rốt cuộc huynh….muốn thế nào?”


Cố Nguyệt Thịnh hôn nước mắt nàng, ngữ khí dịu đi rất nhiều:


“Nàng thích ta đúng không?…hửm?”


Nàng không trả lời.


“Nhuế Thu, trả lời ta!”


Cố Nguyệt Thịnh không biết bản thân mình bị làm sao, chỉ vì muốn dưới thân thoải mái cái gì Nhuế Thu cũng nói. Nàng đồng ý quá dễ dàng hắn lại không vui, hôm nay là hắn, nếu là người khác thì sao? Nam nhân khác làm như hắn, có phải nàng cũng sẽ lấy lòng hắn ta như vậy?


Cảm xúc Cố Nguyệt Thịnh càng lúc càng không đúng, nó thay đổi nhanh hơn cả ngày tháng 6, nhưng Nhuế Thu đã bị tì.nh d.ục tra tấn đến thống khổ, nam nhân trên người nàng thật xấu xa, nàng đã hèn mọn cầu xin hắn như vậy, mà hắn lại thờ ơ với nàng, nàng oán giận hét lên:


“Ngươi không muốn…thì ta….ta đi tìm người khác…”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin