NHẬP THU

Ý XẤU TRONG LÒNG.

Edit: Khả Khả

Cố Nguyệt Thịnh kinh ngạc nhìn Nhuế Thu, bước tiếp theo nữ tử này muốn làm gì hắn vĩnh viễn không thể đoán ra.


Khi Nhuế Thu dán lên môi mình, Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy tim đập như sấm, nhiêt độ xung quanh tăng cao, hắn đờ người như khúc gỗ nương theo mọi động tác của Nhuế Thu.


Nhuế Thu đưa lưỡi liế.m qua liếm lại, rồi dùng răng day day môi dưới. Cố Nguyệt Thịnh hít thở không thông, trong lúc ngây người hắn đã bị Nhuế Thu dùng lư.ỡi tách hàm ra, tấn công mãnh liệt, đầu lư.ỡi nàng câu lấy lư.ỡi hắn mút mát, nước bọt của hai người không kịp nuốt xuống chảy theo khoé miệng.


Cố Nguyệt Thịnh vốn ngây thơ, từ trước đến nay hắn luôn khinh thường những cuốn sách s.ắc dụ.c trong thư phòng, nụ hôn đối với hắn chỉ đơn giản là môi chạm môi mà thôi. Đối mặt với Nhuế Thu mang theo bản lĩnh của kỹ viện đến, hắn buông súng đầu hàng, chỉ biết đỏ mặt nhắm chặt mắt nhường quyền chủ động cho Nhuế Thu.


Nhuế Thu ng.ậm l.ưỡi của Cố Nguyệt Thịnh dây dưa không rời, tâm trí Cố Nguyệt Thịnh mê loạn không kiềm chế được, muốn chủ động đáp lại nàng.


Hôn một hồi lâu, Nhuế Thu từ từ buông ra nới giãn khoảng cách để hít thở, Cố Nguyệt Thịnh ở bên dưới bất mãn mở mắt, trên mặt thiếu điều muốn viết ba chữ: Muốn Hôn Nữa.


Nhuế Thu hé miệng muốn nói.


“Đợi…”


Cố Nguyệt Thịnh nâng đầu lên dùng môi chặn lời nói của Nhuế Thu. Cố Nguyệt Thịnh này rất thông minh, mới hôn một lần mà đã học hết kỹ năng của Nhuế Thu vừa làm, hắn mạnh mẽ kéo Nhuế Thu chìm đắm trong nụ hôn sâu.


Hôn đến mức động tì.nh, Cố Nguyệt Thịnh giữ đầu Nhuế Thu, thô lỗ lật người đè nàng dưới thân. Cố Nguyệt Thịnh yếu hơn nam tử bình thường nhưng suy cho cùng hắn vẫn là nam tử, xương cốt nặng, đè Nhuế Thu đến độ thở không nổi. Miệng nàng bị Cố Nguyệt Thịnh quấn lấy không nói thành lời, nàng cố dùng lư.ỡi đẩy hắn ra. Cố Nguyệt Thịnh cảm giác được Nhuế Thu đang phản kháng, nên miễn cưỡng dừng lại, song, miệng vẫn ng.ậm lấy môi nàng.


“Đủ rồi…nặng chết…ưm..”


Cố Nguyệt Thịnh sầm mặt, nhân lúc nàng mở miệng liền đưa lư.ỡi vào trong cuốn lấy lư.ỡi nàng, Nhuế Thu thực sự thở không nổi.


“Ưm….Ưm..”


Một lúc sau, Cố Nguyệt Thịnh đỏ mặt buông nàng ra, dường như cái bộ dạng xấu hổ này với cái người vừa đè ch.ặt nàng dưới thân đẩy cỡ nào cũng không đi là hai người khác nhau, Nhuế Thu nghi ngờ có phải hắn bị qu.ỷ nhập rồi không.


Cố Nguyệt Thịnh nhìn chằm chằm đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, không dám tin là bản thân lại làm ra việc này, hắn quay đầu đi không dám nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Nhuế Thu. Tư thế của hai người bọn họ quá mức ái muội, nữ tử bên dưới chỉ có hai mảnh nội khố yếu ớt, chỉ cần hắn dùng lực một chút là có thể lộ.t bỏ được hết, bên dưới sẽ lộ ra đôi nhũ no tròn cùng với…


Đột nhiên Cố Nguyệt Thịnh nhắm mắt lại, cật lực ngăn cản hình ảnh d.âm l.oạn hiện ra trong đầu, hắn vội vàng ngồi dậy muốn rời đi. Nhuế Thu đời nào chịu bỏ qua cho hắn, đêm nay vì muốn moi tin từ miệng hắn nhất định nàng phải d.ụ hắn lên giường.


Nhuế Thu câu lấy cổ Cố Nguyệt Thịnh, kéo đầu hắn xuống, hôn lên khóe miệng hắn, âm thanh như rót mật.


“Nhị thiếu gia, ta làm nha đầu thông phòng cho ngài được không?”


Ngươi đừng có mà ngốc nghếch nói sẽ cưới ta, chỉ cần xem ta là một nữ tử hè.n hạ thèm khát xá.c thị.t đến độ bò lên giường của ngươi là được. Chúng ta chiều theo ha.m mu.ốn của bản thân, qua đêm nay ngươi vẫn là Cố Nhị thiếu gia thanh phong nhật nguyệt, còn ta lại trở về là một tên giang hồ lư.u manh toàn làm chuyện xấu, chúng ta sẽ quên hết đêm nay, có được không?


Nhuế Thu chủ động cởi bỏ y.ếm, hai v.ú lập lõ.a lồ chói mắt ở trước mặt Cố Nguyệt Thịnh, hai v.ú trắng như tuyết đong đưa theo động tác của chủ nhân nó, hắn không muốn để ý cũng khó.

“Nàng…”


Nhuế Thu cảm nhận được cây gậ.y bên dưới của Cố Nguyệt Thịnh đã sớm dựng thẳng đứng, nhìn thấy nam nhân trước mắt mướt đầy mồ hôi thì nàng biết hắn đang vất vả chịu đựng, hắn cũng ngạc nhiên khi thấy nàng cởi thành ra như vậy.


Cố Nguyệt Thịnh kiềm chế không chạm vào nàng, nàng cũng không nản chí, giây tiếp theo Nhuế Thu dùng giọng nói đầy mê ho.ặc dụ dỗ hắn.


“Cố Nguyệt Thịnh, ngươi s.ờ nó đi.”


Hình như, đây là lần đầu tiên Nhuế Thu gọi tên của hắn, chưa từng có người nào gọi tên của hắn đến y.êu mị như vậy, nửa người của hắn đã tê rần.


Lần này Nhuế Thu không cầm da.o đâm Cố Nguyệt Thịnh nữa, là do tâm trí hắn không kiên định đã bị Nhuế Thu hạ cổ trùng. Hắn theo bản năng đưa tay nắm lấy khối tròn mềm mại, vừa chạm vào nó tay hắn  như muốn bị dính chặt, bàn tay không kiềm chế được cử động xoa nắn, cảm giác dưới tay mềm mại, trơn trượt, nàng để mặc cho hắn nắn thành đủ loại hình dạng. Đôi mắt Cố Nguyệt Thịnh nhìn chằm chằm đầu v.ú đỏ bừng kia, đầu v.ú dựng thẳng đứng trong không khí khi bị thiếu niên dùng lực xoa nắn.


Nhuế Thu nhìn Cố Nguyệt Thịnh trầm mê, bàn tay kia của hắn vốn nên cầm bút lông múa thư văn, thời khắc này lại bị v.ú nàng h.út như nam châm, nàng không biết vì được hắn xoa nắn khiến nàng thấy sư.ớng hay là vì trong lòng vui sư.ớng, mà nàng đã bật ra tiếng r.ên rỉ.


“Nhẹ…nhẹ chút…ngươi làm tốt lắm.”


Cố Nguyệt Thịnh đỏ mắt nghe nàng rê.n rỉ, động tác trên tay càng mạnh hơn, hai ngón tay véo đầu v.ú kéo về phía trước, hắn muốn Nhuế Thu rê.n như mèo kêu cho hắn nghe. Nàng càng r.ên, Cố Nguyệt Thịnh càng không thể kiềm chế được xúc động trong lòng, hắn muốn dùng đủ các cách tàn nhẫn để bắt nạt nàng. Hắn liều m.ạng kiềm chế bản thân, trong lòng càng trỗi dậy, bàn tay liên tục xoa nắn nh.ũ thịt của người bên dưới thành đủ loại hình dạng nhưng lòng tham hắn không đáy, hắn cảm thấy vẫn không đủ, muốn nhiều hơn.


Hắn gọi tên nàng,


“… Nhuế Thu, Nhuế Thu.”


Hắn rất khó chịu, trong lòng khó chịu, dưới thân càng khó chịu, cả người đều bị Nhuế Thu đốt cháy.


Làm sao Nhuế Thu lại không cảm nhận d.ục v.ọng của Cố Nguyệt Thịnh đang hừng hực được, dư.ơng v.ật hắn că.ng cứ.ng như g.ậy sắt cọ giữa chân nàng, nàng nâng khối th.ịt mềm mại của mình đưa lên miệng Cố Nguyệt Thịnh, nói:


“Cố Nguyệt Thịnh, hôn nó đi…hôn nó.”


Cố Nguyệt Thịnh chưa từng xem Xuân cung đồ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt dâ.m mị của người dưới thân,  lòng hắn quả quyết, những nữ tử vẽ trên đó làm sao dâ.m mị bằng nàng?


Cố Nguyệt Thịnh hé miệng ngậm một bên v.ú của Nhuế Thu, dường như có một cánh cửa đen tối trong lòng mở ra, đó là d.ục vọ.ng và suy nghĩ tham lam chiếm cứ tâm trí hắn. Hắn nhấm nháp v.ú của Nhuế Thu từng chút một, như muốn nuốt toàn bộ v.ú của nàng vào trong miệng. Nhuế Thu bị hắn dọa cho sợ, ai có thể ngờ được một Cố Nguyệt Thịnh từ trước đến nay thanh lãnh như tiên cố gắng giữ mình khi bị d.ục vọ.ng chiếm hữu lại điên cuồng đến vậy.


Trong không khí chỉ có tiếng r.ên rỉ của Nhuế Thu cùng với âm thanh mú.t mát của Cố Nguyệt Thịnh, Cố Nguyệt Thịnh vươn đầu l.ưỡi liếm đầu v.ú của nàng sau đó ngậm nó vào trong miệng m.út mạnh, chốc chốc lại lấy hàm răng day day giống như đang tra tấn nàng.


“Đừng cắn…Cố Nguyệt Thịnh…đau…”


Cố Nguyệt Thịnh không để ý tới nàng, Nhuế Thu cảm thấy toàn bộ đầu v.ú mình đều bị hắn cắn, đành lừa hắn.


“…Li.ếm bên phải nữa…”


“Nàng đừng r.ên…”


Cố Nguyệt Thịnh bị nàng chọc đến thống khổ, miệng đang ng.ậm v.ú nàng nên không thể buộc nàng im miệng được, hắn quay đầu cắn bên v.ú phải. Nhuế Thu cởi bỏ lưng quần hắn, bàn tay tiến thẳng vào trong tiết khố, sờ lên g.ậy thị.t của hắn, cây gậ.y kia bị kí.ch thí.ch run rẩy lên xuống, trên đỉnh đầu bắt đầu r.ỉ chất nhờn, Nhuế Thu tiếp tục sờ đến túi tròn phía dưới, vừa vân vê vừa cười nhạo.


“Nhị thiếu gia trữ hàng nhiều vậy!”


Người bên trên cứng đờ, mặt hắn vốn đã đỏ giờ đây như muốn nướng chín luôn, chuyện này phải trách ai? Mỗi lần nàng đi vào giấc mơ của hắn, khơi mào d.ục vọ.ng xong thì vứt hắn sang một bên, cho dù trong mơ cũng không thể phát tiết được, nên mới nghẹn lâu như vậy.


Nhuế Thu vu.ốt dọc theo thân trụ, chốc chốc lại chọc đến túi sinh linh phía dưới, Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy không thoải mái, nhưng không thể nói nên lời, hắn oán hận ép hai n.gực Nhuế Thu lại với nhau, li.ếm lên đường rảnh, rồi ngậm cả hai đầu v.ú vào miệng để mút, miệt mài mút.


Nhuế Thu giống như đang muốn phân cao thấp với hắn, tay nàng tăng lực, mạnh mẽ vuốt lên xuống, hai ngón tay vòng lấy vật cứ.ng của Cố Nguyệt Thịnh rồi vuốt từ trên xuống dưới, như thể muốn si.ết ch.ết thứ ở bên trong. Cố Nguyệt Thịnh kêu lên, kho.ái cả.m chạy dọc xương sống xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn nhả v.ú trong miệng ra, suýt chút nữa bắ.n trên tay nàng.


Động tác tay của Nhuế Thu vẫn không ngừng lại, linh hoạt vỗ về, chơi đùa với thứ đang că.ng cứng đáng thương kia. Rõ ràng Cố Nguyệt Thịnh đang đè nàng ở bên dưới, trong tay hắn là cặp v.ú d.âm đ.ãng của nàng nhưng hắn lại có cảm giác mình đang bị Nhuế Thu đùa giỡn giống như đêm hôm đó. Hắn ghét cái cảm giác bị nàng bỏ rơi, hắn không muốn đêm nay lại bị nàng vứt bỏ lần nữa.


Cố Nguyệt Thịnh đè lên người Nhuế Thu, dán lên môi nàng, cư.ớp đi hơi thở của nàng, Nhuế Thu ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn, động tác “âu yế.m” dưới thân Cố Nguyệt Thịnh bắt đầu chậm lại.


Lại như vậy.


Cố Nguyệt Thịnh tì trán mình lên trán Nhuế Thu, đè nén giọng nói tủi thân.


“Nàng lại muốn bỏ rơi ta sao?”


Trái tim Nhuế Thu khẽ rung, Cố Nguyệt Thịnh bị nàng chà đạp lâu như vậy, mà chưa có dấu hiệu kết thúc, bàn tay đáng thương của nàng có hơi mỏi.


“Ta không có…ta sẽ không bỏ rơi ngươi…Ta mú.t cho ngươi ra nhé?”


Cố Nguyệt Thịnh sửng sốt, nhất thời hắn không hiểu được ý của Nhuế Thu là gì.


“Cái gì?”


Chờ hắn có phản ứng thì máu toàn thân đã chảy ngược, Nhuế Thu đang dùng miệng li.ếm đồ vật kia của hắn.


Người ở trong mộng của Cố Nguyệt Thịnh, là Nhuế Thu bằng da bằng thịt đang ở trước mặt hắn, so với người được hình thành từ tì.nh s.ắc khô khan trong mơ, thì người trước mặt yêu mị, xinh đẹp, quyến rũ hơn vô số lần.


Nhuế Thu đẩy ngã Cố Nguyệt Thịnh ra, quỳ giữa hai chân hắn, cong lưng, hôn lên d.ục v.ọng thẳng đứng của hắn, nàng đưa mắt nhìn hắn, rồi há miệng từ từ ngậ.m đầu đồ vật kia, vươn đầu lưỡi li.ếm láp.


“Nhuế Thu… Nhuế Thu.”


Cố Nguyệt Thịnh không biết phải miêu tả cảm giác này như thế nào, sảng kh.oái nhưng lại không thể kìm nén, cả người đều nóng lên, miệng hắn lẩm nhẩm tên Nhuế Thu, mong nàng có thể nhanh chóng giúp hắn thoát khỏi biển d.ục vọ.ng vô biên này.


Nhuế Thu đưa hàm xuống, ước chừng ngậm được hơn phân nửa, đầu lư.ỡi liế.m qua liế.m lại, tay Cố Nguyệt Thịnh nắm chặt, cảnh tượng trước mắt quá mức dâ.m mĩ, đôi môi anh đào của Nhuế Thu ng.ậm vào nhả ra cái thứ xấu xí của hắn, khoang miệng non mịn ấm áp phá nát lý trí của hắn, hắn không khống chế được đẩy dụ.c v.ọng vào chỗ s.âu nhất trong miệng nàng, muốn nàng hôn liế.m nửa phần còn lại.


Nhuế Thu bị đỉnh đầu của hắn chạm đến khó chịu, nàng nâng tay cầm lấy vật không thể nuốt hết được, dùng kỹ thuật xoa nắn túi tinh hoàn bên dưới, dư.ơng v.ật của Cố Nguyệt Thịnh run lên kịch liệt. Nhuế Thu biết chuyện gì sẽ đến, nàng mú.t mạnh, mồ hôi trên trán Cố Nguyệt Thịnh tuôn ra, kh.oái c.ảm quen thuộc tràn ngập tâm trí, hắn muốn r.út dư.ơng vật ra, nhưng không kịp, một chất lỏng trắng đục bắ.n vào trong miệng Nhuế Thu.


Cố Nguyệt Thịnh bắ.n quá nhiều, miệng Nhuế Thu không chứa đủ, chất lỏng màu trắng ngà theo khóe miệng rơi xuống, Cố Nguyệt Thịnh vội rút phân nửa thứ đồ bắt đầu mềm xuống kia từ trong miệng Nhuế Thu ra.


Sư.ớ.ng quá đi mất.


Từ nhỏ, Cố Nguyệt Thịnh đã được dạy dỗ cẩn thận hắn không bao giờ nói ra những từ dơ b.ẩn, nhưng lúc này hắn không còn nhớ rõ từ ngữ nào khác, d.ục v.ọng ập đến quá mãnh liệt, hắn chỉ có thể kịp hình dung bằng từ ấy.


Nhìn chất lỏng trắng chảy bên khóe miệng Nhuế Thu, hắn cong bàn tay làm thành hình cái vũng đưa đến bên môi nàng.


“Nàng nhổ ra đi.”


Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, bản thân hắn vừa làm chuyện phóng đã.ng với Nhuế Thu, người trước mắt còn ngậm ti.nh dị.ch của hắn, dáng vẻ bị bắt nạ.t đến đáng thương.


Nhuế Thu xoa xoa khóe miệng, yết hầu chuyển động, nuốt toàn bộ đồ trong miệng xuống trước ánh mắt kinh ngạc của Cố Nguyệt Thịnh. Tay Cố Nguyệt Thịnh cứng đờ ở đó, hắn thật sự không biết mình nên làm gì lúc này.


“Xin lỗi.”


Nhuế Thu cảm thấy khiếp sợ, trên mặt Cố Nguyệt Thịnh đầy vẻ áy náy, hắn mím môi một lúc lâu rồi thốt ra lời xin lỗi.


“Ngươi…”


Nhuế Thu ăn vạ, toàn bộ thân thể gần như ngã nhào lên người hắn, mắt thấy sắp thành công rồi, chỉ còn thiếu một bước nữa.


Cố Nguyệt Thịnh ôm cả thân thể Nhuế Thu, Nhuế Thu thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây sau đó, Cố Nguyệt Thịnh đặt nàng trên giường. Rõ ràng hắn vẫn còn ha.m muốn, trong quần vẫn căng phồng như cái túi, s.ắc d.ục trong đáy mắt cũng chưa tan biến, nhưng hắn lại kiên quyết bày ra bộ dáng đứng đắn, lấy chăn che kín mít cho Nhuế Thu.


“Nàng nghỉ ngơi đi…ta đến thư phòng ngủ.”


?


“Vì sao?”


Nhuế Thu tức giận hỏi.


Nàng thật sự không hiểu,  nàng đã làm mọi cách để đến được bước này, Cố Nguyệt Thịnh còn có thể nhịn được để bước xuống giường sao. Trong khoảnh khắc này, nàng chợt sinh ra ý niệm nghi ngờ nhân sinh.


Cố Nguyệt Thịnh nhấp miệng định nói rồi lại thôi, giống như là nếu hắn nói ra thì hắn sẽ bị g.iết vậy, hắn xốc màn lên rồi vội vàng đi. Để Nhuế Thu nằm một mình trên chiếc giường lớn của người từng bị nàng làm cho cư.ơng c.ứng và p.hun trào, nàng tức giận đến mức thở hồng hộc.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin