NHẬP THU

CHƯƠNG 17: UYÊN ƯƠNG (H)

Edit: Khả Khả

Càng đâ.m nàng, nàng càng chảy nước, d.ục vọ.ng cắ.m vào đã bị ư.ớt nhẹp, nhụ.c huyệ.t vừa mềm mại vừa quyến luyến. Nàng bị Cố Nguyệt Thịnh nệ.n không thương tiếc, th.ọc đến chảy nước, nước chảy ra tới cử.a huy.ệt lại theo c.ôn th.ịt hắn đẩy ngược vào trong hoa huy.ệt. Cố Nguyệt Thịnh bịt ch.ặt cửa hu.yệt, một giọt cũng không để rơi ra ngoài. Nhuế Thu cảm thấy căn.g tức cực kỳ, cây g.ậy của Cố Nguyệt Thịnh không chịu rút ra, lấp kín cửa hu.yệt nàng. Nước không nhiễu ra ngoài được nằm trong hu.yệt nàng, bị dươ.ng v.ật làm xằng làm bậy khuấy đảo đến tán loạn không có chỗ thoát ra, càng ngày càng nhiều, Nhuế Thu cảm thấy tiểu huy.ệt như muốn vỡ ra.


“…Cố Nguyệt Thịnh….ưm….căng quá…mau lấy ra đi…”


Cố Nguyệt Thịnh chơi đến đỏ mắt, làm gì nghe lọt tai, dươ.ng v.ật hắn ngâm trong d.âm th.ủy của nàng, liên tục thú.c vào cái miệng nhỏ bên trong, cái miệng nhỏ hung hăng mú.t đỉnh đầu của hắn, từng chút từng chút một, mú.t hết kiên nhẫn của Cố Nguyệt Thịnh.


Động tác Cố Nguyệt Thịnh càng thêm th.ô b.ạo, hắn bế Nhuế Thu lên, hai người đứng trước án, Nhuế Thu đưa lưng dựa vào ng.ực Cố Nguyệt Thịnh, hai chân bị hắn nhấc lên, xếp lại giống như tư thế xi ti.ểu. Nhuế Thu cảm thấy xấu hổ cực kỳ, ở tư thế này cửa hu.yệt că.ng thành một vòng lớn, dâ.m thủ.y chen chúc nhau chảy ra ngoài. Cố Nguyệt Thịnh nhíu mày, hắn đâ.m sâu, giọng điệu làm bộ tức giận:


“Ai cho nàng để nước chảy ra ngoài?”


“A…Căng quá…khó chịu lắm…ta….”


Cố Nguyệt Thịnh cực kỳ không vui, hắn hông thúc lên. Nhuế Thu muốn trả lời nhưng miệng r.ên r.ỉ không thành câu, Cố Nguyệt Thịnh đâ.m nhanh quá, Nhuế Thu không theo kịp tốc độ của hắn, nàng bị hắn thú.c đến mức tim đập nhanh. Nhuế Thu đã cao tr.ào một lần, lúc này Cố Nguyệt Thịnh lại không ngừng ch.ọc vào cái miệng nhỏ s.âu nhất trong nàng, Nhuế Thu gỡ từng ngón tay bám lên đùi nàng, nàng chịu không nổi, Cố Nguyệt Thịnh muốn nệ.n chết nàng.


“Mau dừng lại…Cố Nguyệt Thịnh….A….Ta bảo ngươi dừng lại….”


“Ngươi…ngươi đã hứa với ta…”


Tại sao Cố Nguyệt Thịnh lại như vậy, dưới giường hắn là chính nhân quân tử, vừa lên giường một cái hắn lập tức hoá thú, ngay cả chữ tín cũng không thèm giữ.


“Đừng động.”


Nàng cao trào, siết chặt lấy Cố Nguyệt Thịnh, hắn sướng chịu không nổi, làm gì chịu dừng lại, đến cả lời nói để lừa gạt nàng, hắn cũng không thèm nói:


“Không thoải mái sao?”


Nhuế Thu rơi nước mắt, nàng muốn tố giác Cố Nguyệt Thịnh bắt nạt nàng nhưng không nói thành câu, đành phải gật đầu lung tung.


Cố Nguyệt Thịnh nghiêng đầu lại gần liế.m nước mắt nàng, trên mặt hắn tràn đầy đê mê kho.ái cả.m.


“Sao lại không thoải mái? Hu.yệt của nàng cắ.n chặ.t lấy ta không cho ta rời đi, nàng lại muốn gạ.t ta sao?”


Nói rồi hắn cắ.m dươ.ng v.ật càng sâu hơn, đâ.m đến cái miệng nhỏ bên trong, tiếp đó, hắn ôm Nhuế Thu đến bên giường, mỗi bước đi, đồ v.ật kia giống như cô.n s.ắt hung hăng ch.ọc vào cái miệng nhỏ yếu ớt của nàng, thắt lưng Nhuế Thu mỏi nhừ, nước mắt rơi càng dữ dội.


May mà chỉ vài bước chân là đến giường, Cố Nguyệt Thịnh đặt Nhuế Thu lên giường, cả đêm hoang đường giờ đây hắn mới nhìn thấy bộ dạng khóc nức nở của nàng, lúc này lý trí của hắn mới quay về, song hắn giải thích:

“…B.ắn ra rồi dừng được không? Nhanh thôi…thật đó.”


Nhuế Thu nào còn tin hắn nữa, nói một đằng làm một nẻo, những tên chuyên gia hãm hại lừa gạt người khác còn kém xa hắn. Nàng không thương tiếc c.ắn lên đầu vai hắn, như muốn xé thịt hắn ra. Cố Nguyệt Thịnh ngoảnh mặt làm ngơ, dưới thân không ngừng tra tấn,  hắn đâ.m vào, qu.y đ.ầu chen lấn qua tầng lớp t.hịt mềm mại, thẳng đến cái miệng nhỏ đang muốn hú.t lấy nó, tay hắn véo đôi ngự.c đã cô đơn từ nãy giờ, môi đưa lại gần ngậm lấy núm v.ú, im lặng cắ.n.


“Chậm…chậm một chút….aaaa….”


Nhuế Thu bị đưa vào ngõ cụt, nàng duỗi tay ôm cổ Cố Nguyệt Thịnh, khép nép xin tha.


Cố Nguyệt Thịnh thật sự bị nghẹn lâu lắm rồi, hắn đè lên Nhuế Thu lặp lại động tác thọc vào rút ra theo quán tính, đâ.m được mấy chục cái, cuối cùng hắn bóp ch.ặt eo Nhuế Thu để nàng k.ẹp ch.ặt cái miệng nhỏ lại, sau đó, hắn cắ.n răng bắ.n tất cả tin.h dị.ch vào bên trong. Nhuế Thu cho rằng đã kết thúc rồi, vậy mà Cố Nguyệt Thịnh còn cọ cọ ở hu.yệt vài cái muốn vào nữa.


“Nhuế Thu…nàng nằm xuống đi, để ta vào.”


Cố Nguyệt Thịnh cũng biết những lời này mặt dày quá mức, nói xong hắn lập tức ngậm miệng lại, tập trung chơi nàng, bỏ ngoài tai mọi lời mắng chửi của nàng. Nhuế Thu mệt mỏi, không thèm giãy giụa nữa, mặc kệ Cố Nguyệt Thịnh lăn qua lộn lại, không biết đến giờ nào, cuối cùng Cố Nguyệt Thịnh cũng th.ỏa mãn, hắn dừng lại, rút cái vật xấu xa đã làm xong chuyện ác kia ra. Nhuế Thu mệt mỏi nhắm mắt, dưới thân là một mảng hỗn độn, tiểu huy.ệt sư.ng đến mức không khép lại được, phun ra dị.ch thể của hai người. Cố Nguyệt Thịnh dán bên tai nàng nói cái gì đó, nàng nghe không hiểu, tùy tiện gật đầu, quay đầu liền chìm vào cơn mơ.


Cố Nguyệt Thịnh gọi nước vào lau người cho Nhuế Thu, khắp người Nhuế Thu đều là vết tích tàn sát bừa bãi của hắn. Vết xanh xanh tím tím trên cổ, ngực đều là bị hắn cắn, tiểu hu.yệt càng đáng thương hơn bị hắn ép chứa cô.n th.ịt to lớn của hắn lâu đến mức không khép lại được, chỉ biết mấp máy phun ti.nh dị.ch của hắn ra.


Cố Nguyệt Thịnh lấy khăn nhẹ nhàng lau, nâng niu như trân bảo, Nhuế Thu nhận lấy nhiều ti.nh d.ịch của hắn như vậy, có thể hoài thai con hắn được không?


Vừa nghĩ đến, Cố Nguyệt Thịnh bất giác vui mừng, tay phủ lên chiếc bụng nhỏ của Nhuế Thu, giống như Nhuế Thu đang thật sự mang thai, hắn thì thầm bên tai Nhuế Thu:


“Nhuế Thu.”


“Nàng có thích ta không?”


“Chúng ta sinh con được không?”


Cố Nguyệt Thịnh nhìn chằm chằm gương mặt Nhuế Thu, thấy Nhuế Thu gật đầu lia lịa, cảm xúc hắn giờ đây không biết phải hình dung thế nào, chỉ cảm thấy muốn nâng niu, chiều chuộng Nhuế Thu trong lòng bàn tay, hắn cúi người xuống, vô cùng thành kính hôn lên môi Nhuế Thu.


Nhuế Thu.


Thời khắc này, trong lòng Cố Nguyệt Thịnh không có gánh nặng quan trường của Cố gia, không có mười năm đọc Khổng Mạnh kinh điển, không có một ai khác, trong lòng hắn chỉ có Nhuế Thu.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin