NHẬP THU

Edit: Khả Khả


Trong thành Kim Lăng không ai là không biết, Cố gia Nhị Công tử đang tìm kiếm một nữ tử. Chuyện Cố Nguyệt Thịnh có ràng buộc với một nữ tử ngay lập tức trở nên ái muội, là một hòn đá làm dậy sóng cả mặt hồ, lời xì xầm truyền từ đầu đường đến cuối ngõ.


Nhuế Thu không hề biết gì với chuyện trong thành. Lúc Cố Nguyệt Thịnh gióng trống khua chiêng đi tìm người, thì nàng đang ở trong một khu rừng ngoài thành. 


Vốn dĩ nàng có thể đi xe ngựa đến đến Kinh thành sớm hơn, nhưng đi tới khu rừng, phu xe đã chốt giá trước đó lại dõng dạc đòi thêm mười lượng. 


Nhuế Thu tức giận đến mức thất khiếu muốn bốc khói, nàng dùng mê dược đánh ngã hắn, sau đó cột hắn lại bỏ trong thùng xe, để hắn tận hưởng trời đêm cùng với cái xe tồi tàn của mình.


Nàng cũng không còn cách nào đành phải quay trở về Kim Lăng, đợi hôm sau tìm một xe ngựa khác đi kinh thành.


Ai ngờ vừa vào trong thành, Nhuế Thu không chút phòng bị bị người của Cố Nguyệt Thịnh phát hiện. Thấy tình hình địch đông ta ít, Nhuế Thu lặn lội đường xa một ngày trời không còn sức chiến đấu. Nàng bị trói lên xe trước mắt bao người, chuyển đến Cố gia. 


Nhuế Thu nghiến răng căm hận.


Đúng là báo ứng mà.


Nhuế Thu bị nhốt vào một phòng nhỏ trong viện của Cố Nguyệt Thịnh, chỉ có một cửa sổ và một cửa ra vào, vậy mà từ đằng trước tới đằng sau lại có đến bốn người canh giữ. 


Nhuế Thu bị trói ngang hông đặt trên giường, miệng bịt chặt, tay cột sau lưng, chân cũng trói vào nhau, dây thừng cột vô cùng chắc chắn. 


Nhuế Thu cam chịu số phận, không phí phạm sức lực, giống như cá chết nằm bẹp trên giường.


Nàng đột nhiên có hơi đói bụng


Nhuế Thu nhìn ra cửa sổ, hoàng hôn khiến giấy che cửa sổ trở nên diễm lệ hơn, hình như có tiếng nước mưa rơi trên mái hiên.


“Kẽo kẹt”


Cánh cửa mở ra.


Ánh mắt Nhuế Thu dời tới cửa, hai chiếc bóng từ hành lang từ từ bước đến, in lên giấy dán cửa sổ, mờ mờ ảo ảo. 


Người canh cửa hơi khom lưng, Cố Nguyệt Thịnh và Cao Minh đi vào, bên ngoài có mưa, mùi hương lạnh lẽo cũng ùa vào, chỉ không biết là vì trời mưa.


Hay là vì Cố Nguyệt Thịnh.


Cao Minh đặt hộp đồ ăn trên bàn rồi tự giác rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. 


Cố Nguyệt Thịnh cũng không có gì khác lạ, chậm rãi mở nắp hộp đồ ăn, từng tầng từng tầng một, hắn nghiêm túc quan sát đồ ăn trên bàn, cuối cùng bưng một chén hoành thánh còn nóng hổi đến mép giường.


Cố Nguyệt Thịnh hiện tại không có gì khác lạ so với khi nàng chạy trốn, nhưng thời khắc nàng bị trói hai tay lẫn hai chân đã nhắc nhở nàng, tình cảnh của nàng không tốt đẹp lắm, nói cách khác Cố Nguyệt Thịnh bây giờ không bình thường nữa.


Nàng thấy đáy mắt Cố Nguyệt Thịnh gợn sóng.


Cố Nguyệt Thịnh đưa tay đỡ đầu Nhuế thu đang cứng đờ đặt lên gối, ý cười nhạt nhẽo hiện lên mặt, giọng nói cũng dịu dàng, như đang thì thầm:


“Nhuế Thu, đói bụng rồi phải không? Ta cho người làm chút hoành thánh này, không phải nàng rất thích món này sao?”


Cố Nguyệt Thịnh càng biểu hiện bình thường nàng càng càng thấy khác thường, tiếc là hiện tại nàng nuốt nước miếng không được. 


Thứ đồ bịt miệng làm Nhuế Thu chỉ kêu lên được hai tiếng ưm ưm, nước bọt nàng không kịp nuốt chảy xuống cằm. 


Cố Nguyệt Thịnh nhìn chằm chằm nàng, sau đó lấy vật chặn trong miệng nàng ra, Nhuế Thu vừa định nói chuyện nhưng lại bị hành động tiếp theo của Cố Nguyệt Thịnh làm cho kinh ngạc đến độ miệng không thể khép lại được.


Cố Nguyệt Thịnh hôn dọc theo cằm Nhuế Thu đi lên, hắn liếm nước bọt nàng rơi vãi ra, men theo cằm nàng m.út vào, Nhuế Thu há miệng, không biết làm sao. 


Cố Nguyệt Thịnh liếm hết nước bọt của nàng rồi hôn lên cánh môi của nàng, vừa hay tư thế của Nhuế Thu rất thuận tiện cho hắn. 


Hắn thế mạnh áp đảo, câu lấy đầu lưỡi nàng như muốn ăn nó, hắn tàn sát bừa bãi trong miệng nàng. Nhuế Thu khó chịu, bị cưỡng ép chỉ biết ngửa đầu ra sau tiếp nhận môi lưỡi của Cố Nguyệt Thịnh.


Cố Nguyệt Thịnh kết thúc nụ hôn đầy tiếc nuối, sau đó hắn tiếp tục hôn lên mắt nàng, rồi đỡ nàng ngồi dậy. Chén hoành thành nãy giờ vẫn ở trên tay hắn, hắn múc một miếng đưa tới miệng Nhuế Thu:


“Há miệng nào.”


Lông tơ trên người Nhuế Thu dựng đứng cả lên, vừa rồi Cố Nguyệt Thịnh mới hôn nàng cháy bỏng như muốn thiêu đốt nàng, quay ngoắt một cái hắn giống như không có chuyện gì, dỗ dành nàng ăn cơm, nàng thật sự không hiểu hắn, Nhuế Thu cắn môi, ánh mắt lạnh xuống:


“Cố Nguyệt Thịnh, ngươi muốn làm gì?’


“Ta sẽ không gả cho ngươi đâu, ta sẽ không ngu ngốc ở lại Cố gia, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?”


Khóe môi Cố Nguyệt Thịnh cứng đờ, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nhưng hắn cố đè nén xuống. Cố Nguyệt Thịnh đưa thìa đến trước miệng mình thổi, sau đó đưa đến miệng Nhuế Thu:


“Nóng hả? Ta thổi rồi, không còn nóng nữa.”


Ông nói gà, bà nói vịt, Cố Nguyệt Thịnh làm như không nghe thấy nàng nói, khiến nàng giận lên mắng mỏ khó nghe:


“Cố Nguyệt Thịnh, ngươi không cần chút thể diện nào hết sao?”


Tư thế Cố Nguyệt Thịnh vẫn không thay đổi, thậm chí hắn còn cười:


“Ừm, không cần.”


“…”


Nhuế Thu không lý giải nổi tính cố chấp này của Cố Nguyệt Thịnh, nàng ngây ngốc ở đó mặc cho hắn đút hết gần nửa chén hoành thánh. 


Cố Nguyệt Thịnh rất cẩn thận, mỗi thìa đều thổi xong rồi mới đưa vào miệng nàng. Cho đến khi thấy đáy chén, hắn mới gác chén sang một bên, đứng dậy gõ xuống bàn hai cái.


Cao Minh mang theo người khom lưng đi vào, dọn dẹp hết mọi thứ trên bàn, sau đó đặt trên tay Cố Nguyệt Thịnh một cái chén khác, không biết bên trong có gì. 


Một đám người phát ra tiếng rất khẽ, lặng lẽ lui ra ngoài.


Cố Nguyệt Thịnh ngồi vào mép giường, Nhuế Thu nạp được đồ ăn, tinh thần khôi phục được chút ít, nàng bắt đầu nghĩ cách thoát thân. 


Cố Nguyệt Thịnh nhìn thấy hết tất cả những hành động mờ ám của nàng, ánh mắt hắn trở nên u tối, hắn đỡ nàng dậy muốn cho nàng uống hết chén này, Nhuế Thu cảnh giác:


“Ngươi muốn làm gì?”


Hắn không đáp lời, đột nhiên bóp chặt hàm dưới của nàng, cạy miệng nàng ra, đổ thuốc vào, Nhuế Thu không còn cách nào đành nuốt xuống.


Đây là thuốc.


Nhưng không phải thuốc để trị bệnh, lại không rõ là độc dược gì.


Thỉnh thoảng Nhuế Thu có điều chế thuốc, chớp mắt nàng đã có phản ứng, nàng vừa sợ vừa giận, cố ý nôn mọi thứ ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng vì nghẹn. Cố Nguyệt Thịnh vỗ lưng cho nàng, đợi nàng bình tĩnh lại hắn tiếp tục đổ thuốc còn sót lại cho Nhuế Thu uống hết:


“Uống hết đi.”


Cố Nguyệt Thịnh dịu dàng nói.


Thuốc này không vị, nhưng Nhuế Thu lại cảm thấy chua xót cùng cực, trong lòng cay đắng, đến cả lời nói ra cũng đắng nghét:


“Đây là cái gì?”


“Nhuyễn sinh tán.”


Cố Nguyệt Thịnh thành thật, cũng có thể là vì hắn biết nàng không có năng lực phản kháng nên lười lừa nàng, trực tiếp nói ra tên thuốc.


Để chứng minh lời nói của Cố Nguyệt Thịnh là thật, cơ thể Nhuế Thu dần dần xụi lơ, sức lực vừa mới hồi phục lập tức mất đi, cảm giác bất lực liên tục ập đến.


Trước giờ, ở giang hồ nàng đặc biệt quan tâm đến việc điều chế thuốc, đương nhiên nàng biết đại danh “Nhuyễn sinh tán”, thuốc này không độc nhưng rất lợi hại, võ công càng cao, dược tính càng mạnh, nàng không thể thay đổi dược tính của nó, chút công phu tự vệ của nàng bị đoạt đi sạch.


Nhuế Thu bất lực nhìn Cố Nguyệt Thịnh mở trói chân cho nàng, sau đó mở trói tay, để nàng nằm thẳng lên giường, sau đó, cúi người hôn môi nàng. Hắn say đắm lướt qua từng tấc da l.õa l.ồ của nàng. Nhuế Thu định nói song lại cảm thấy lực bất tòng tâm, để mặc hắn đè ở dưới thân, mặc kệ hắn đùa bỡn.


Ý cười trên mặt Cố Nguyệt Thịnh tràn đầy, đặt xuống nụ hôn thân mật trên nh.ũ hoa của nàng:


“Ngoan lắm!”


Đồ điên.


Nhuế Thu thầm mắng hắn trong lòng.


Động tác Cố Nguyệt Thịnh càng thêm điên cuồng, bàn tay hắn tiến vào trong vạt áo, kéo quần xuống đầu gối, hai ngón tay tìm thấy hai mé.p thị.t mềm xoa xoa. 


Nhuế Thu rê.n lên một tiếng, nàng muốn kêu Cố Nguyệt Thịnh dừng tay lại, nàng không muốn v.ân v.ê ở dưới, đáng tiếc sức lực nàng có bây giờ chỉ dùng để thở. 


Nàng bị Cố Nguyệt Thịnh xoa, trong cơ thể lại ti.ết ra dịch nhầy khiến nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa nôn nao. 


Cố Nguyệt Thịnh nhẫn nại hơn bình thường, giống như muốn chứng minh điều gì đó, hắn cởi bỏ quần áo của Nhuế Thu, tá.ch hai chân nàng ra, liế.m mú.t đùi nàng. Nhuế Thu kinh hãi, mỗi cái hôn của Cố Nguyệt Thịnh chạm lên người nàng như muốn cắ.n nu.ốt lấy nàng.


Cố Nguyệt Thịnh đâu chỉ muốn c.ắn t.hịt nàng, hắn còn muốn đào tim nàng ra c.ắn nu.ốt chung với người cơ thể nàng, để cả thân thể Nhuế Thu đều là của hắn, vĩnh viễn không thể trốn thoát.

“Buông ta…”


Đầu Nhuế Thu choáng váng, nàng cố gắng nói được hai chữ rồi chỉ thở ra không khí. 


Cố Nguyệt Thịnh bị Nhuế Thu cự tuyệt, lửa giận bốc lên phừng phừng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào nàng, mặt lạnh xuống, tách hai cánh mô.ng giữa chân, đỡ dụ.c vọ.ng đã căng phồng tiến vào bên trong nàng. 


Nhuế Thu bị hắn th.úc lên, ép nàng nu.ốt thứ đồ kia của Cố Nguyệt Thịnh.


Cả người Nhuế Thu lắc lư, nàng đang bị Cố Nguyệt Thịnh dùng nh.ục cô.n xử phạt, hắn như muốn ph.á n.át người nàng, cơ thể dưới thân hắn mềm nhũn như vũng nước. 


Cố Nguyệt Thịnh tiến gần lại cắ.n miệng nàng, lời cự tuyệt, lời xin tha của nàng đều bị hắn nuốt vào hết biến thành tiếng rê.n r.ỉ, hắn không cho phép nàng cự tuyệt.


Mưa bên ngoài mỗi lúc một lớn, hạt mưa như đá rơi lộp độp trên cửa sổ, nhưng mọi thứ trong phòng lại vô dùng nh.ớp nh.áp, môi lư.ỡi triền miên nhớp nháp, thân dưới khuấy đảo nhớp nháp, hơi thở lẫn vào nhau cũng nhớp nháp.


Nhuế Thu thật không thể chịu nổi, Cố Nguyệt Thịnh bế người lên đổi tư thế nàng cũng chỉ mềm như sợi bông dựa vào lòng ngực hắn, giống như người ch.ết đuối bám vào khúc cây. 


Bên ngoài sấm chớp lóe lên, xẹt qua mặt Cố Nguyệt Thịnh, Nhuế Thu nhìn thấy hắn cắ.n ch.ặt hàm dưới, đôi mắt u tối, hơi thở gấp gáp theo động tác th.ọc vào rú.t ra. 


Ng.ực Nhuế Thu dán sát vào ngự.c hắn, bị ng.ực hắn đậ.p phập phồng lên xuống cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhuế Thu trốn không thoát, chỉ đành bám lên người hắn. 


Cố Nguyệt Thịnh giữ eo Nhuế Thu th.úc lên như điên. Nhuế Thu nhíu mày, Cố Nguyệt Thịnh không quan tâm, nàng bị hắn thúc lên gần như muốn ngã xuống. Vành mắt nàng đỏ lên, dùng ánh mắt đáng thương cầu xin Cố Nguyệt Thịnh, hy vọng hắn có thể nương tay với nàng.


Sắc mặt Cố Nguyệt Thịnh vô cùng bình thản, từ trên cao nhìn xuống nàng, sau đó, vòng tay ôm Nhuế Thu vào ng.ực, cong chân nàng lên đâ.m ác liệt hơn. Nhuế Thu hô hấp không thông, thở rồi lại thở, miễn cưỡng bám vào n.gực Cố Nguyệt Thịnh.


“Dừng…”


Sức lực của Nhuế Thu bây giờ còn không đủ để gãi ngứa, Cố Nguyệt Thịnh bị một chữ kia của nàng chọc giận.


“Nàng đã như vậy rồi còn muốn trốn tránh ta?” Cố Nguyệt Thịnh cắ.n lên má nàng. Cảm giác lúc biết được Nhuế Thu rời Kim lăng lại một lần nữa trỗi dậy trong hắn: “Nhuế Thu, đừng chọc giận ta, nàng muốn làm gì ta làm cái đó, ta có thể đút cho nàng Nhuyễn sinh tán cũng có thể đút xuân dược cho nàng, nàng có muốn không?”


“Nàng có muốn mỗi giây mỗi phút đều cầu xin ta chơi nàng không? Chỉ cần ta muốn nàng dạ.ng chân thì nàng mãi mãi không thể cự tuyệt được, nàng có muốn vậy không?”


Cả thân và tim nàng đều run lên cầm cập.


Ngữ khí của Cố Nguyệt Thịnh không giống như đang dọa nàng.


Nhuế Thu hiện tại đã biết vì sao hắn muốn trói nàng trở về, hắn muốn giam cầm nàng, giam nàng trong hậu viện của hắn.


Nhuế Thu cảm thấy máu trong người bắt đầu lạnh dần, nàng dựa vào làn da bỏng rát của Cố Nguyệt Thịnh. Hắn điên cuồng hôn nàng, đè nàng ở dưới thân, hắn cảm giác nàng đang sợ hãi, liền cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống dỗ dành nàng:


“Đừng sợ, chỉ cần nàng biết nghe lời, ta sẽ không đối xử với nàng như vậy.”


Dường như, Nhuế Thu được ánh sáng chiếu rọi, thân thể mệt nhọc đột nhiên có chút sức sống, nàng hỏi hắn:


“Ngươi muốn nhốt ta cả đời sao?”


Cố Nguyệt Thịnh bật cười, ngữ khí đầy lưu luyến:


“Đợi đến lúc nàng mang thai con ta, ta sẽ thả nàng đi.”


Cố Nguyệt Thịnh đang lừa nàng, khi Nhuế Thu mang thai con hắn, hắn sẽ thả nàng ra khỏi phòng này, nhưng không để Nhuế Thu rời khỏi hắn.


Trừ khi hắn chết.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin