NHẬP THU

CHƯƠNG 21 – TÁC THÀNH

Edit: Khả Khả


Nguyên một đêm Cố Nguyệt Thịnh không tài nào chợp mắt được, cách một lúc hắn lại mở to mắt nhìn người trong lòng xem có còn hay không, rồi ôm chặt nàng lại.


Chỉ có ôm chặt nàng thì nàng mới không thể rời đi.


Nhuế Thu tỉnh dậy, nhìn thấy đôi mắt sáng của Cố Nguyệt Thịnh ở trước mặt, nhất thời nàng không phản ứng kịp, chỉ sững sờ nhìn hắn. Cố Nguyệt Thịnh thấy nàng mở mắt, trên mặt hắn hiện lên ý cười, bàn tay đặt lên eo Nhuế Thu luồng vào chăn tìm kiếm bàn tay nàng, rồi đan mười ngón tay vào nhau, trầm giọng hỏi:


“Tỉnh rồi sao?”


Giọng nói hiện tại của Cố Nguyệt Thịnh rất giống với giọng nói đêm qua chà đạp nàng, đột nhiên hình ảnh hoa.ng dâ.m đêm qua xuất hiện ngập tràn trong đầu Nhuế Thu, cảm giác xấu hổ bủa vây lấy nàng.


“Nhuế Thu?”


Cố Nguyệt Thịnh nhìn mặt nàng hết trắng rồi lại đỏ, hắn cho rằng chỗ kia của nàng lại đau, vội buông tay nàng ra sờ xuống phía dưới.


“Nơi này còn đau sao?”


Ngón tay hắn chạm vào tiểu huyệt sưng đỏ, Nhuế Thu bị kí.ch th.ích run lên, liền hét:


“Đừng chạm vào!”


Cố Nguyệt Thịnh áy náy, đêm qua hắn biến thành con thú trên người Nhuế Thu như thế nào hắn là người rõ nhất, đến giờ giọng của Nhuế Thu vẫn còn khàn, Cố Nguyệt Thịnh nghe lời thu tay về, dỗ dành nàng:


“Ta bảo Vương đại phu đến kê cho nàng ít thuốc bổ nhé?”


Nhuế Thu đẩy tay hắn ra, nhấc chăn gấm lên, làm như muốn ngồi dậy, nàng từ chối hắn:


“Không cần.”


Cố Nguyệt Thịnh hoảng sợ bắt lấy tay Nhuế Thu, buột miệng hỏi:


“Nàng muốn đi đâu?”


“Ta phải đi rồi.”


Nhuế Thu nhìn thấy bộ dạng sinh khí dồi dào của hắn đêm qua thì cũng đoán được bệnh tình hắn đã khoẻ lại, không bị trúng tà giống như bên ngoài đồn đãi. Nhất thời nàng không biết nên cảm thấy may mắn hay buồn bực, nàng không khống chế được sức lực, vung tay hất Cố Nguyệt Thịnh ra. Cố Nguyệt Thịnh bệnh nặng mới khỏi, cộng thêm việc đêm qua không ngủ nên bị Nhuế Thu quăng ngã trên giường. Đến khi hắn ngồi dậy, Nhuế Thu đã mặc xong quần áo định rời đi. Hắn bất chấp tình trạng của mình hiện tại, cả người trầ.n tr.ụi chạy đến ngăn Nhuế Thu:


“Nhuế Thu, nàng đừng đi, đêm qua là ta không tốt, ta không nên đối xử với nàng như vậy, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”


Đột nhiên Nhuế Thu bị thân thể trần trụi xông vào tầm mắt, nàng hoảng hốt, cơ thể hắn không hề có chút mỡ thừa nào, vì bị bệnh nên bản thân có chút nhợt nhạt, bờ vai rộng, bên trên còn có vết cào rướm máu, còn dươ.ng v.ật tra tấn nàng đêm qua giờ phút này còn hơi ngẩng đầu giữa há.ng hắn, cơ thể của hắn trông vừa mảnh mai vừa có lực.


Nhuế Thu dời mắt, tiện tay túm quần áo trên giá đưa qua cho Cố Nguyệt Thịnh.


“Ngươi mặt quần áo lại đi.”


Cố Nguyệt Thịnh nghe lời phủ thêm áo ngoài, nôn nóng lại trước mặt Nhuế Thu, ôm lấy nàng:


“Xin lỗi, nàng đừng giận.”


Người trong ngực không có chút phản ứng nào, cả người Cố Nguyệt Thịnh cứng đờ, đáy lòng hắn dâng lên vô số bất an, lui về phía sau, cẩn thận quan sát nàng:


“Nhuế Thu.”


Sắc mặt Nhuế Thu tĩnh lặng, ngữ khí bình tĩnh, nàng hỏi hắn:


“Cố Nguyệt Thịnh, ngươi muốn ta cả đời làm thông phòng cho ngươi sao? Đợi đến khi ta sinh con cho ngươi thì được ngươi nâng lên thành thiếp, vĩnh viễn trói buộc ở hậu viện của ngươi?”


“…”


Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy máu trong người ngưng đọng, Nhuế Thu cho rằng tương lai của bọn họ sẽ như vậy sao, Cố Nguyệt Thịnh siết chặt nắm tay mới có thể khống chế giọng nói mình không phải run rẩy:


“Ta nói rồi, ta sẽ cưới nàng. Ta cưới nàng làm thê tử của ta.”


Lần đầu tiên hắn phá thân nàng, đêm đó hắn và nàng cùng nhau cắt nến đỏ thì trong lòng hắn tự nhủ Nhuế Thu đã là thê tử của hắn.


“Thình…thịch…”


Trái tim Nhuế Thu nhảy lên kịch liệt, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Vì sao?


Vì sao lại muốn cưới nàng?


Nàng lợi dụng hắn trộm đồ của Cố gia, khiến cho người của Cố gia chán ghét. Hắn là người trong mộng của vô số khuê nữ ở Kim Lăng này, nàng là tên lâu la du thủ du thực trong giang hồ coi tiền như mạng, hai người khác nhau một trời một vực. Rốt cuộc Cố Nguyệt Thịnh muốn gì đây?


Đôi mắt Nhuế Thu mờ ảo nhìn hắn, vẻ mặt kiên định của hắn khiến nàng nói không nên lời.


Một lúc sau Nhuế Thu khó khăn mở miệng:


“Cố Nguyệt Thịnh, ngươi không thể cưới ta.”


“Vì sao?”


Tại sao hắn lại muốn nàng trả lời vấn đề này, Cố Nguyệt Thịnh, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?


“Ngươi không chỉ là Cố Nguyệt Thịnh.” Câu đầu tiên của Nhuế Thu đã nghẹn ngào, nàng cảm thấy hiện thực quá tàn nhẫn, cho dù là đối với hắn hay đối với nàng: “Ngươi còn là Kim Lăng Cố gia nhị công tử.”


Nhuế Thu không thể chịu đựng bầu không khí ngột ngạt này thêm một giây phút nào nữa. Nói xong, nàng nâng chân rời đi, vòng qua Cố Nguyệt Thịnh đang đứng chết lặng như tượng đá, đôi tay nàng đặt lên cửa, chợt dừng lại, âm giọng không lớn nhưng đủ phá tan sự yên tĩnh trong phòng:


“Tỉnh lại đi.”


“Cố Nguyệt Thịnh.”


Kỳ thật Nhuế Thu có rất nhiều lời muốn nói với Cố Nguyệt Thịnh, dường như chỉ có mỗi Cố Nguyệt Thịnh mới có thể khiến nàng buông bỏ tất cả phòng ngự trong tim.


Nàng muốn mắng hành vi thú tính của hắn đêm qua, nàng muốn hỏi thăm chút bệnh tình của hắn, nàng muốn nói cho  lCố Nguyệt Thịnh biết nàng muốn cùng dùng bữa tối với hắn, nàng muốn tự tay làm miến cho hắn, nàng muốn xin lỗi vì đã lợi dụng hắn, nàng muốn thì thầm bên tai hắn nói với hắn rằng nàng thật sự rất thích hắn.


Nhưng nàng chỉ có thể từ biệt hắn.


Nhuế Thu nhìn tường cao ngói đen của Cố gia, nơi này có Cố Nguyệt Thịnh, hắn ở viện phía nam, cũng ở trong tim của nàng.


Cảnh sắc trước mắt mơ hồ, gió thổi làm nước mắt nàng rơi ra.


Cố Nguyệt Thịnh, ngươi phải sống tốt, ta cũng sẽ sống tốt, ai cũng đều phải sống tốt.


Ngươi làm Cố nhị công tử, cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối, sống cuộc sống của ngươi.


Tất cả mọi thứ đều là quá khứ.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin