NHẬP THU

CHƯƠNG 20: KHÓ TÌM (H)

Edit: Khả Khả.


Cố Nguyệt Thịnh không được đáp lại nên phát điên, còn Nhuế Thu lại không sợ ch.ết nói ra những lời này, thật sự không muốn sống nữa rồi. Trong nháy mắt, Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy phẫn nộ ngập trời, thậm chí hắn bỏ qua cả tì.nh dụ.c, xoay mặt Nhuế Thu lại, đôi mắt đỏ lên:


“Nàng nói cái gì?”


“Ta nói…nếu ngươi….a! Cố…”


Tiểu huy.ệt trống trải đột nhiên bị lấp đầy, Cố Nguyệt Thịnh không hề thương tiếc đâm thẳng vào, không màng đến m.ị th.ịt đang điên cuồng si.ết c.hặt giữ lại. Hắn rú.t nguyên cây g.ậy ra, lấy sức đâ.m vào hu.yệt, ra vào liên tục, đưa Nhuế Thu lên cao tr.ào. Nước trong thân thể có chỗ trống tiết ra ngoài, nàng giương miệng, không thể phát ra được tiếng nào, kho.ái cả.m ập đến toàn thân nàng, khiến nàng run rẩy từ đầu tới chân.


“Sư.ớng không?”


Cố Nguyệt Thịnh không còn mang chút bóng dáng nào của tài tử Kim Lăng, hắn bị Nhuế Thu bức cho bộc lộ th.ú tính.


Hắn bị nàng lừa quá thảm.


Nhuế Thu chỉ biết rơi nước mắt, nức nở nói:


“Sướ.ng…ngươi thật lợi hại…”


Thiếu nữ rê.n r.ỉ chẳng khác nào xuân dược, thôi tì.nh, nó kí.ch th.ích Cố Nguyệt Thịnh đến độ không kìm hã.m được sức lực. Nàng rất biết cách lừa người, hắn chỉ có thể nhốt nàng trên giường, ngày ngày chơi nàng thì nàng mới không trốn đi được.


Hắn nhấc eo Nhuế Thu lên, bản thân quỳ gối trên giường, toàn bộ nửa người dưới của Nhuế Thu treo lơ lửng trên không, thứ duy nhất chống đỡ chính là nơi riêng tư của hai người giao nhau. Nhuế Thu nắm chặt góc chăn dưới thân, c.ôn th.ịt to lớn của Cố Nguyệt Thịnh theo góc độ này đi vào càng sâu, toàn bộ qu.y đầ.u chen lấn đến tử cung.


Đau quá.


Nhuế Thu chưa từng bị đ.âm sâu như vậy nên cảm thấy đau cực kỳ, trán đều đổ mồ hôi.


“…Đau…Cố Nguyệt Thịnh…Nguyệt Thịnh…Đừng…đừng tiến vào đó….”


Cố Nguyệt Thịnh mắt điếc tai ngơ, hắn không lấy lòng nàng nữa, hai lần trước hắn có hóa điên cũng không dám đưa vào trong, kết quả thì thế nào, nàng không phải cất bước đi rất thoải mái sao? Nhớ đến đây, Cố Nguyệt Thịnh càng thêm giận, hắn si.ết chặt eo Nhuế Thu th.úc hông, để Nhuế Thu bày ra tư thế cực kỳ dâ.m đã.ng, dụ.c vọ.ng dưới thân theo một đường đâ.m thẳng vào t.ử cu.ng.


Điên rồi, Cố Nguyệt Thịnh thật sự điên rồi.


Nhuế Thu làm sao ngờ được sự áy náy của bản thân đã hại nàng vô cùng thê thảm, Cố Nguyệt Thịnh chưa từng quá mức như vậy, nàng kêu đau hắn cũng không dỗ dành nàng. Nhuế Thu bất lực chịu đựng sự tàn nhẫn của Cố Nguyệt Thịnh. Cô.n thị.t căng cứng của hắn lại đi vào, Nhuế Thu chỉ cảm thấy bụng mình đều bị hắn đâ.m thủng ròi, vừa đau đớn vừa chua xót.


Cố Nguyệt Thịnh bắt đầu t.học vào rút ra, qu.y đ.ầu rú.t ra đến cử.a hu.yệt lại vọt đi vào, tàn sát bừa bãi ở cái nơi ướt mềm th.ít ch.ặt kia, tiể.u huy.ệt đáng thương của Nhuế Thu mở ra buộc phải chứa cô.n th.ịt to lớn hơn nó rất nhiều, nó uất ức chảy ra dòng dịch nóng.


Nhuế Thu sợ hãi, đêm nay Cố Nguyệt Thịnh xa lạ quá mức, không có chút tôn nghiêm nào, nàng đỡ lấy hai v.ú đang xóc nảy, muốn nịnh nọt cầu xin hắn:


“..Ta m.út cho ngươi ra được không….tha cho ra đi…”


“Cố công tử… Nhị thiếu gia… Cố Nguyệt Thịnh”


Cố Nguyệt Thịnh dừng lại, dươ.ng vậ.t vẫn nằm bên trong tiểu huy.ệt, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu nhìn nàng, Nhuế Thu còn cho rằng hắn bị nàng thuyết phục, định nịnh nọt thêm thì  nghe thấy hắn nói:


“Xoay người lại.”


Nhuế Thu choáng váng, tưởng rằng bản thân nghe nhầm.


“Cái gì?”


Mặt Cố Nguyệt Thịnh chìm đắm trong tì.nh d.ục vẫn rất đẹp, nhưng dưới lớp mặt kia chỉ có ý niệm muốn bắt nạt nàng:


“Ta nói, xoay người lại.”


“Xoay…xoay thế nào?”


Cố Nguyệt Thịnh thả nàng thấp xuống một chút, nhàn nhạt nói:


“Xoay lại thôi.”


“Ta…”


Lời nói Nhuế Thu bị Cố Nguyệt Thịnh cắt ngang, khí thế tăng cao:


“Xoay!”


Nhuế Thu không dám tin nhìn Cố Nguyệt Thịnh, muốn tìm ra một tia dao động trên mặt hắn, nhưng không có, hắn cứ vậy chờ nàng di chuyển.


Nàng khó khăn cong hai chân song song, hay tay chống đỡ, cảm thấy cực kỳ xấu hổ lật người qua, dươ.ng vậ.t Cố Nguyệt Thịnh trong cơ thể nàng xoay một vòng, huy.ệt mềm bên trong nghiền ép nó, cảm giác xa lạ này làm chân Nhuế Thu mềm nhũn, nàng gần như quăng ngã trên giường. Cố Nguyệt Thịnh cảm nhận được phản ứng kịch liệt của nàng, hắn bị nàng điên cuồng k.ẹp ch.ặt, đặc biệt là tử cung kia, không ngừng co r.út lại, s.iết đến mức cô.n th.ịt hắn phát đau.


Cố Nguyệt Thịnh nhấc eo Nhuế Thu lên một lần nữa, có lẽ nàng biết hắn muốn làm gì, tư thế đi vào từ phía sau vốn cắ.m rất sâu, hắn còn nâng lên như vậy, thật sự sẽ ch.ết mất.


“Đừng….đừng…”


Tận sâu trong giọng nói của Nhuế Thu có sự sợ hãi, Cố Nguyệt Thịnh hơi cúi người nằm trên người Nhuế Thu, không cho nàng chuẩn bị thời gian, hắn th.ọc vào r.út ra với tốc độ mà nàng không thể theo kịp. Bị Nhuế Thu kẹ.p ch.ặt, Cố Nguyệt Thịnh đâ.m thọ.c không trôi chảy, d.ục hỏ.a tràn ngập như bị nghẹn lại:


“Đừng si.ết!”


Nhuế Thu cho rằng dù mình có khóc lóc hắn sẽ không để ý đến nàng, cuối cùng, hắn nói chuyện, nức nở năn nỉ hắn:


“Ta sai rồi….ta sai rồi….ngươi ra đi được không?”


“Đừng siế.t ta!”


Cố Nguyệt Thịnh lặp lại, Nhuế Thu không quay đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng giọng nói của hắn rất lạnh, Nhuế Thu hít hít cái mũi, miễn cưỡng thả lỏng tiểu hu.yệt. Giây tiếp theo, Cố Nguyệt Thịnh lập tức thẳng lưng đi vào. Hu.yệt th.ịt của Nhuế Thu đêm nay bị cọ xát đến mẫn cảm, bị c.ôn t.hịt th.ọc vào rú.t ra, va chạm k.ịch li.ệt.


Cố Nguyệt Thịnh bị nàng kẹ.p đến mức suýt b.ắn, hắn cố gắng kìm nén lại để chơi nàng một lúc nữa, người dưới thân đã kêu không ra tiếng, bộ dáng nhỏ bé đáng thương. Cố Nguyệt Thịnh thở gấp, đâ.m sâu t.ử cu.ng nàng, ti.nh quan nới lỏng, b.ắn hết tin.h d.ịch vào bên trong. Cố Nguyệt Thịnh b.ắn tin.h rất lâu, Nhuế Thu run rẩy vì k.ích th.ích, buộc ngậm hết toàn bộ ti.nh dị.ch của hắn.


Cố Nguyệt Thịnh từ từ rút dư.ơng v.ật ra, Nhuế Thu không chống đỡ nổi ngã sụp xuống giường, nàng cảm thấy cuối cùng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết.


Cố Nguyệt Thịnh dán người lên sau lưng nàng, trán chạm vào gáy, khác hẳn người vừa rồi, thay đổi còn nhanh hơn lướt chữ, cuối cùng, trong giọng nói cũng có chút cảm xúc:


“Nhuế Thu, đừng vứt bỏ ta, nàng thích ta được không?”


Nhuế Thu xoay người, Cố Nguyệt Thịnh với tay qua dán lên trán nàng, hôn môi nàng, Nhuế Thu đáp lại hai cái rồi né tránh, cả người Cố Nguyệt Thịnh cứng đờ, hắn ngồi thẳng lưng nhìn nàng.


“Lạnh quá…”


Cố Nguyệt Thịnh nghe vậy lập tức đi xuống giường đóng cửa sổ lại, tuy cửa sổ đã đóng, nhưng căn phòng vẫn lạnh xuống.


Cố Nguyệt Thịnh trở lại giường, ôm chặt Nhuế Thu.


Một lúc lâu sau, Nhuế Thu vươn tay ra, ôm lấy hắn.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin