NHẬP THU

CHƯƠNG 9: KHỔ VÌ NGƯỜI.

Edit: Khả Khả


Cuối Thu thời tiết ở Giang Nam vốn rất lạnh, mà dường như khoảng sân của Cố Nguyệt Thịnh còn lạnh hơn so với Cố gia, Nhuế Thu vừa trở về đã lạnh run người, nàng không biết sao Cố Nguyệt Thịnh lại có thể ở nơi này đọc sách suốt nhiều canh giờ liền được.


Từ khi Nhuế Thu được về sân của Cố Nguyệt Thịnh thì không ai dám sai nàng làm việc gì cả, bọn họ đều cho rằng nàng đã trở thành nha đầu thông phòng cho Cố Thiếu gia, chưa biết chừng sau này là một nửa chủ nhân ở nơi đây, ai dám sai bảo nàng. Nhuế Thu cũng lười giải thích, cứ vui vì được nhàn rỗi cái đã, nàng lập tức trở về phòng mình.


Vừa mới ngồi xuống, Cao Minh đã gọi nàng ở ngoài.


“Nhuế cô nương, ta mang đồ đến tặng cho cô đây.”


Nhuế Thu mở cửa, nhìn thấy một đống tơ lụa trong tay Cao Minh, nàng nhớ ra đây là vải Tam Thất Cố lão thái thái ban thưởng mà?


Cao Minh vẫn trưng nụ cười trên mặt, hắn giỏi nhất là đoán ý người khác, liền mở miệng giải thích nghi vấn trong lòng nàng.


“Nhị thiếu gia thấy cô nương thích thứ này nên đặc biệt bảo tiểu nhân đến tiệm vải cao cấp nhất Kim Lăng mua về, cô nương xem có thích không?”


Hả?


Nhuế Thu nhìn vải dệt trước mắt, nàng cảm thấy trái tim nhói lên, được lắm, Cố nhị thiếu gia ra tay thật rộng rãi, ước chừng có năm tấm Vân Cẩm, đủ loại hoa văn màu sắc, chất chồng trước mặt Nhuế Thu.


Nàng không biết Cố Nguyệt Thịnh đang tính toán cái gì, nàng nghi hoặc nhận khay trong tay Cao Minh.


“Vậy ngươi thay ta cảm tạ nhị thiếu gia nhé.”


Nụ cười của Cao Minh càng sâu hơn.


“Vậy tiểu nhân đi trước, quay về phục mệnh với nhị thiếu gia.”


Nói xong, hắn khom người đi đến hành lang. Nhuế Thu đóng cửa, nhìn đống vải nặng trĩu nói không nên lời. Một Cố Nguyệt Thịnh cả ngày trầm mình với sách vở, không quan tâm đến những chuyện khác mà lại bỏ thời gian chú ý tới nàng, có phải nên cảm thấy vinh dự không?


Chưa từng có ai tặng đồ cho nàng, từ nhỏ nàng đã không cha không mẹ, tranh giành đồ ăn với một đám ăn mày, ở cái xã hội này, không có tranh giành thì chỉ có chết đói. 


Lớn lên một chút nàng được sư phụ nhặt về, sư phụ nàng là một kẻ điên, hắn dạy nàng võ công, nhưng lại lấy nàng làm bia sống, hắn dạy nàng điều chế thuốc, song, lại lấy nàng làm “chuột bạch”. Nhuế Thu mạng lớn, đến giờ vẫn còn sống, tới khi hai chân sư phụ bị phế thì nàng mới trốn thoát được. Nàng vì miếng cơm phải đi khắp nơi làm việc vặt cho người ta, cho đến hai năm trước, nàng vượt qua mọi thử thách mới có thể bước chân gia nhập vào Thanh Phong Đường.


Không có người thân, không có bằng hữu, bên cạnh nàng chỉ có một con chó đã nuôi ba năm.


Thời khắc này, nhìn đồ Cố Nguyệt Thịnh đưa tới, trong lòng Nhuế Thu đủ tư vị phức tạp, về điểm này nàng phải xấu hổ thừa nhận, bản thân mình đã buông lỏng đề phòng hắn.


Nhuế Thu, ngươi thật sự không có tiền đồ mà, chỉ mới mấy tấm Vân Cẩm đã khiến trái tim ngươi ấm lên.


Nhuế Thu ném những đồ kia lên giường, sắc màu sặc sỡ của vải lụa theo quán tính rơi vương vãi trên giường, nàng nằm ngửa bên cạnh, nhớ tới gương mặt Cố Nguyệt Thịnh, nàng cuộn người lại, miệng lẩm bẩm mắng.

“Tên xấu xa.”

Sau đó, nàng chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau khi, Cố Nguyệt Thịnh dùng xong bữa tối vẫn không thấy Nhuế Thu đâu, đưa đồ đến cho nàng cũng không thấy nàng nói gì. Cố Nguyệt Thịnh có hơi nhụt chí, chẳng lẽ, sáng nay hắn kêu nàng làm thông phòng nên đã chọc giận nàng. 


Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy bản thân mình quá đường đột, từ xưa tới giờ hắn đều lấy lễ nghi làm đầu với mọi nữ tử, chưa bao giờ có nửa điểm thất lễ, vậy mà sau khi gặp được nàng, những lễ nghĩa đó đều bị hắn ném sạch, lại còn hỏi nàng có muốn làm thông phòng cho hắn không chỉ vì d.ục niệm của chính mình.


Thật sự không nên.


Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Thịnh có chút phiền muộn, chuyện liên quan tới nàng hắn không nên nghĩ tới, hắn thở dài, cầm quyển sách trên tay cuốn lại, cưỡng ép bản thân chú tâm vào nó.


Nhuế Thu tỉnh dậy đã là giờ Tỵ, ngoài trời tối đen, trong phòng không đốt nến nên cũng toàn màu đen, nàng tỉnh ngủ ngồi một mình trong bóng tối.


Đầu óc nàng bây giờ đột nhiên tỉnh táo.


Nàng trăm tính vạn tính cũng không ngờ được căn phòng đó là do một tay Cố Nguyệt Thịnh sắp xếp.


Người của Cố gia thật nham hiểm, bẫy ma trơi nguy hiểm nhất, mà người bày ra là Cố Nguyệt Thịnh, chiêu này quả xảo diệu. Ai có thể ngờ được nhân vật mấu chốt lại là Cố Nguyệt Thịnh chứ. Nếu không nhờ nam nhân kia gợi ý cho nàng, nàng hoàn toàn sẽ không bao giờ nghi ngờ Cố Nguyệt Thịnh.


Có được manh mối, mọi thứ trở nên rõ ràng.


Muốn trộm được Hòa Điền Ngọc của Cố gia nhất định phải đến căn phòng kia, mà đến phòng kia lại không tránh được trận thế ma trơi. Thế cục ma trơi là do Cố Nguyệt Thịnh bày ra, cách để hóa giải được thế cục ma trơi thì hắn là người rõ nhất. Chỉ cần Cố Nguyệt Thịnh chịu nói cho nàng cách hóa giải thế cục của ma trơi, vậy là đã thành công hơn phân nửa rồi.


Nhuế Thu bước xuống giường, tát nước lên mặt, nhìn chằm chằm bản thân trong gương đồng, nàng cười nhẹ một cái.


Cố Nguyệt Thịnh, lần này ta thật sự muốn báo đáp ngươi.


“Kẽo kẹt.”


Nàng đẩy cửa phòng ra, trên hành lang vắng lặng, chỉ có bóng cây đung đưa.


Cố Nguyệt Thịnh không có thói quen để người gác đêm, hắn rất tỉnh ngủ, chỉ cần một chút tiếng động cũng khiến hắn khó đi vào giấc ngủ, điều này lại cực kỳ thuận lợi cho Nhuế Thu. Nàng bước đến trước cửa phòng của Cố Nguyệt Thịnh, bên trong tối đen, Cố Nguyệt Thịnh đã ngủ rồi.


Quan sát xung quanh, sau khi xác định không có ai nhìn, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Trước lạ sau quen, Nhuế Thu không chút xấu hổ xâm nhập phòng của nam tử, bình tĩnh đến trước giường của Cố Nguyệt Thịnh.


Dường như, Cố Nguyệt Thịnh nhận thức được tiếng động, hắn ngủ không yên. Nhuế Thu vuốt phẳng lông mày đang nhăn lại của hắn, yên lặng ngắm nhìn hắn một hồi lâu.


Vẻ ngoài của hắn tuấn tú, nàng cũng không xấu, nhưng thứ phía dưới của hắn thật sự rất xấu xí. Lúc bình thường còn mũm mĩm sạch sẽ, khi hưng phấn lên thì to lớn và cứ.ng ngắt, trên đỉnh giống như đầu nấm, nếu nó tiến vào hu.yệt nàng sợ là sẽ đau đớn vô cùng.


Nhuế Thu cởi quần áo trước giường của hắn, cởi đến khi chỉ còn lại cái y.ếm và tiết khố, sau đó nàng nhanh nhẹn chui vào trong chăn của hắn.


Cố Nguyệt Thịnh bị âm thanh sột soạt đánh thức, khi vừa mở mắt, hắn bắt gặp ánh mắt Nhuế Thu đang nằm trên người mình, Nhuế Thu thấy hắn vừa mở mắt đã giật mình, nàng nở nụ cười, giọng nói có phần dịu dàng.


“Ngươi tỉnh rồi sao?”


Cố Nguyệt Thịnh cho rằng bản thân mình đang mơ, nhưng khi nghe được giọng nói của Nhuế Thu, hắn khẽ cử động ngón tay.


Đúng là có thể động được.


Đây không phải là mơ.


Nhuế Thu thấy hắn nhìn nàng ngây ngốc, nàng có chút thất vọng, hai cánh tay của nàng đang chống hai bên đột nhiên gập lại, cả người dán lên Cố Nguyệt Thịnh giống như con mèo nhỏ, cọ mặt vào ngực hắn rầu rĩ nói.


“Sao vậy, không muốn nhìn thấy ta sao?”


“Nàng…nàng ngồi dậy trước đi.”


Cuối cùng, Cố Nguyệt Thịnh đã có phản ứng, đây không phải là mơ, giờ phút này Nhuế Thu đang ghé lên người hắn, thân thể mềm mại bên trong chiếc yế.m, hai người chỉ cách nhau một lớp vải mỏng, có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau, mặt hắn không có biểu tình gì lớn, giống như chỉ có hai đám mây đỏ đỏ, có chút bối rối.


Như vậy không hợp lễ nghĩa.


Ban ngày hắn đã hạ quyết tâm phải đối xử phải phép với Nhuế Thu, nào biết buổi tối phải đối mặt với cảnh này, tay chân hắn luống cuống đẩy Nhuế Thu cách xa ra một chút.


Nhưng Nhuế Thu không chịu, thân thể nàng mềm nhũn giống như con rắn nước uốn éo trên người hắn. Cố Nguyệt Thịnh chạm vào không được, không chạm cũng không xong, Nhuế Thu ở trên người hắn cọ tới cọ lui khiến hắn phát hoả, miệng lưỡi khô khốc, thân thể cứ.ng ngắc, hắn chỉ đành dùng ngôn ngữ để khuyên can Nhuế Thu.


“Nhuế…Thu, đứng lên đi, như vậy không hợp quy củ.”


“Quy củ gì?” Nhuế Thu ngẩng đầu lên liếc hắn, yêu khí bủa vây: “Vì ta không phải nha đầu thông phòng của ngươi nên không hợp quy củ sao?”


Cố Nguyệt Thịnh bị cái liếc mắt này câu hồn, hắn cố gắng dời mắt đi chỗ khác, tự nhủ bản thân cần phải tỉnh táo lại, hắn khắc chế bàn tay mình không được chạm vào Nhuế Thu.


“Hôm nay là do ta đường đột, nàng không muốn làm…thông phòng cho ta, ta sẽ không ép nàng.” Cố Nguyệt Thịnh quay đầu lại nghiêm túc nhìn nàng “Còn nếu nàng muốn ta chịu trách nhiệm, ta sẽ cho nàng một danh phận, ta sẽ cưới nàng.”


Đầu Nhuế Thu vang lên một tiếng, tâm trí trống rỗng.


Ta sẽ cưới nàng?


Cố Nguyệt Thịnh nói sẽ cưới nàng?


Đơn giản là Nhuế Thu cầm da.o ép buộc hắn sờ soạng ng.ực của mình, rồi dùng tay đùa giỡn với dương vật của hắn. Buổi tối hôm đó nói Cố Nguyệt Thịnh bị hành hạ cũng không quá đáng, mà lúc này, hắn đang nằm dưới thân nàng, đối mặt với mục đích không trong sáng của nàng nói “ta sẽ cưới nàng”.


Đột nhiên, Nhuế Thu cảm thấy áy náy tột độ, vẻ mặt phức tạp nhìn Cố Nguyệt Thịnh. Cố gia nhiều đời kinh doanh  nhưng lại có thể tạo ra một thiếu niên tràn đầy chính nghĩa, tâm tư đơn thuần, đối xử bình đẳng đối với mọi người.


Nhuế Thu vô cùng chật vật, nàng đang làm cái gì đây? Đối diện với tấm chân tình của hắn, nàng đang làm cái quỷ quái gì đây?


Nhuế Thu nhìn Cố Nguyệt Thịnh không chớp mắt, sau đó, đột nhiên nàng giữ mặt hắn, cúi xuống hôn, hai cánh môi vừa chạm tới, nàng mơ hồ nói.


“Thật xin lỗi.”


Dù là vì điều gì cũng thật sự xin lỗi.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin