NHẬP THU

CHƯƠNG 8: Tìm người giữa vạn chúng sinh.


Edit: Khả Khả


Cố Nguyệt Thịnh sững sờ tại chỗ, vậy là nàng cự tuyệt sao?


Sao lại cự tuyệt?


Từ nhỏ Cố Nguyệt Thịnh đã học cách trở thành người quân tử, hắn chạm vào nàng, đương nhiên hắn sẽ chịu trách nhiệm. Hiện giờ, hắn muốn chịu trách nhiệm thì lại bị nàng mắng. Người hiếm khi giao tiếp với nữ tử như Cố Nguyệt Thịnh rất khó để hiểu. Đang buồn rầu, Cao Minh lại khom người đến cửa, nhìn thấy đồ vật còn để trên bàn, y kỳ quái hỏi.


“Sao Nhuế cô nương không cầm tơ lụa bảo bối đi?”


Cố Nguyệt Thịnh nghe vậy liền liếc nhìn đồ vật trên bàn, hỏi:


“Nàng thích những thứ này sao?”


Cao Minh đứng bên cạnh gật đầu.


Cố Nguyệt Thịnh phất tay.


“Đem đến cho nàng đi!”


Cao Minh đáp vâng, đang định lấy đi thì chủ tử bảo dừng lại.


“…Trước mắt cứ để đó, để ta mang đi.”


Khí lạnh vừa mới tiêu tan, Nhuế Thu phát hiện đồ ban thưởng của mình còn đang ở chỗ Cố Nguyệt Thịnh kia. Họa vô đơn chí, nàng chán nản nằm bẹp xuống giường.


Đồ vật muốn trộm đã không có manh mối gì, bây giờ bản thân lại trở thành nha đầu thông phòng cho Cố Nguyệt Thịnh.


Không được.


Đột nhiên, Nhuế Thu ngồi bật dậy, nàng phải hành động sớm thôi, nhanh chóng trộm được đồ rồi rút lui, tuyệt đối không ở lại Cố gia lâu.


Nhuế Thu đi ra khỏi viện của Cố Nguyệt Thịnh, mang dáng vẻ như hạ nhân bình thường của Cố gia, nàng tiến đến nhà kho lần trước để thăm dò. 


Hai ngày nay, nàng có tìm hiểu, ngày ấy quần áo nàng đột nhiên nổi lửa sợ là trong phòng kia có loại bột phấn kỳ lạ nào đó. 


Khi còn ở kinh thành, nàng có nghe nói ở Tây Vực có một loại bột phấn lơ lửng trong không trung giống như khói bụi, chỉ cần có điểm cọ xác lập tức sẽ bén lửa, đốt cháy những đồ vật xung quanh.


Tạm thời, Nhuế Thu vẫn chưa có manh mối về loại bột ấy, nếu tùy tiện nhảy vào lần nữa không biết có toàn mạng đi ra không, đành phải thăm dò hộ vệ rồi tùy cơ hành sự.


Sân này hẻo lánh hiếm có người lai vãng, Nhuế Thu bình tĩnh tiến vào từ cửa lớn, vừa bước một chân vào, lập tức có âm thanh chất vấn vang lên.


“Ai?”


Nhuế Thu tiến lên phía trước, giả vờ hoảng loạn, bày ra bộ dạng vô tội trước người dẫn đầu nọ.


“Đại nhân, ta là người mới đến, đi loanh quanh Cố gia một hồi, nhất thời lạc đường, thật sự xin lỗi!”


Nhuế Thu cảm thấy ngữ khí của mình thật sự không thể nào thành khẩn hơn, tròng mắt liên tục quét qua từng góc nhỏ.


“Nhìn cái gì, đây không phải là nơi ngươi nên đến, đi nhanh đi.”


“Dạ, dạ, dạ.”


Nhuế Thu ngoài miệng thì đáp, nhưng đôi mắt đã thu lại toàn bộ cách bố trí trong sân, bày ra bộ dạng bị dọa sợ, chạy nhanh ra ngoài.


Lần trước nàng đến là trời tối lại đúng lúc giao ca, nên Nhuế Thu không quan sát cẩn thận được, hôm nay được nhìn rõ khiến nàng cảm thấy lạnh cả người. Chỉ một cái sân nho nhỏ sợ là còn không bằng căn nhà rách nát của nàng ở, vậy mà có độ khoảng mười mấy người đứng ở đó, vây kín không một kẽ hở, e là đến cả con ruồi cũng không bay lọt vào.


Có lẽ, Cố gia này đã biết được tin tức gì rồi cho nên mới thắt chặt phòng thủ như vậy, ngày ấy nàng lọt lưới, hôm nay nhìn cách bố trí này, sợ ràng nó được thiết kế dành riêng cho nàng, đợi nàng chưa từ bỏ ý định sẽ chui vào lưới một lần nữa.


Phi.


Nhuế Thu khinh thường.


Cố gia hao tổn tâm huyết để bắt người ngoài, nhưng không ngờ đến người bọn họ trăm phương ngàn kế muốn bắt lấy lại đang nghênh ngang tới lui trong nhà mình.


Mấy ngày qua, Nhuế Thu vẫn luôn để mắt quan s.át đến cái viện nhỏ đầy hộ vệ lui tới này của Cố gia. Ngày đó khi vào Cố gia, nàng nghe quản gia nói chỉ cần bốn người, mà lúc ấy lại giao sáu người, ngoại trừ nàng, còn có một tên trộm khác đang trà trộn vào Cố gia.


Lúc trước, Nhuế Thu có nói bóng gió với nữ tử được phân vào viện của Cố Nguyệt Huy chung với nàng, nhưng tâm tư cô nương kia đơn thuần, mới vài ba câu là đã hỏi được, là nam nhân ngồi ở góc xe dạo đó. Khi xe ngựa vừa khởi hành không lâu hắn đã nhảy vào từ cửa sổ, cũng giống như nàng, hắn kể sơ nói là bị người ta đuổi gi.ết vì chuyện xưa. Nhuế Thu không khỏi xấu hổ, may mà mọi người trên xe ngựa đều thờ ơ, nếu thay bằng những tâm tư đa nghi có khi nàng và người kia sẽ không có cơ hội đặt chân đến cửa Cố gia.


Sau khi xác định được mục tiêu, ngày ngày Nhuế Thu để ý đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn không thấy người kia đi lại ở Cố gia, cứ như là đã bốc hơi trong không khí vậy, cũng không biết người kia có mục đích gì.


Nhuế Thu định thăm dò những nơi bên cạnh, ban ngày người của Cố gia đi đi lại lại liên tục, cho nên nơi này với nơi ở của Cố Nguyệt Thịnh tương đối yên tĩnh. Nhuế Thu bước đi không gây ra tiếng động, chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc trên đường, Nhuế Thu đi đến khúc ngoặc đằng trước.


Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng binh khí kim loại va vào nhau, Nhuế Thu cảnh giác quay đầu lại, bàn tay đưa lên sờ con da.o nhỏ giấu bên hông áo, ở phía sau nàng không có người.


Là ảo giác sao?


Nhuế Thu buồn bực quay đầu lại, song, nàng lại sinh ra cảm giác lo lắng liền lùi về sau một bước, một người trong y phục của hộ vệ đứng sau lưng nàng nhếch mép nhìn nàng.


Nhuế Thu rút da.o ra, chĩa về phía nam nhân kia, ngữ khí lạnh đi.


“Ngươi là ai?”


Hắn đứng ở sau lưng nàng nhưng bản thân lại không hề phát hiện ra, người này thật sự không đơn giản.


Nam nhân kia nhún vai, khóe miệng cong lên đáp.


“Ngươi đừng căng thẳng vậy, hiện tại ta không có ác ý gì với ngươi.”


Hắn không nói dối, nếu hắn muốn xuống tay với nàng thì vừa rồi có vô số cơ hội khiến nàng rơi đ.ầu xuống đất, nhưng Nhuế Thu không dám buông lỏng, nàng nhạy cảm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của hắn.


“Hiện tại?”


Nam nhân kia không trả lời vấn đề của nàng, hắn bước tới gần nàng, trực tiếp đón nhận ánh mắt không thân thiện của nàng, híp mắt đánh giá nàng.


“Nhuế cô nương, hiện tại ngươi là hồng nhân của Cố gia, ta không dám động vào ngươi.”


“Ngươi có ý gì?”


“Ý của ta không phải rất rõ ràng sao? Ta vắt óc suy nghĩ cũng không thể ngờ được, người chỉ vì muốn trộm Hòa Điền Ngọc mà chấp nhận làm nha đầu thông phòng cho Cố Nguyệt Thịnh, ngươi thật sự khiến ta vô cùng hỗ thẹn.”


Nhuế Thu bị hắn châm chọc, sắc mặt trở nên trắng bệch, song, nàng vẫn mặt dày nói lại.


“Vậy thì đã sao? Ta dựa vào bản lĩnh của ta, nếu có khả năng sao ngươi không tự làm đi?


Nam nhân kia thoáng sửng sốt, Nhuế Thu mặt dày quá thể, hắn không tức giận vì lời khiêu khích của nàng, ngược lại còn cười.


“Ta thật sự có chút nể phục ngươi, chi bằng ta nói cho ngươi biết một tin tức, thế nào?


Nhuế Thu mặc kệ hắn, nam nhân này cũng không cần nàng mở miệng, hắn hất cằm về khoảng sân ở đằng xa.


“Trận pháp ma trơi này, là do người chung phòng với ngươi nghĩ ra, cách để hóa giải nó e rằng trong Cố gia này chỉ có hắn, Cố Nguyệt Huy và Lão gia Cố Trung biết mà thôi, hằng ngày ngươi thổi gió bên tai Cố Nguyệt Thịnh, chẳng lẽ không thể đột nhập vào trong được sao?”


Trong lòng Nhuế Thu cũng đã rõ, người này cũng đến vì Hòa Điền Ngọc, tin tức này khẳng định không phải biếu không cho nàng. Nhuế Thu d.ao lại bên hông, khoanh tay nhìn hắn.


“Ngươi muốn thế nào?”


“Thông minh, ta nói cho ngươi tin tức đáng giá này, ngươi nói cách hóa giải cho ta, chúng ta sòng phẳng, sau này tự dựa vào bản lĩnh, ngươi thấy thế nào?”


Đúng là không biết xấu hổ.


Nhuế Thu tức giận nghiến răng, miễn cưỡng trưng nụ cười lên, cố gắng đè những lời mắng vào trong.


“Thật là một vụ làm ăn có lời, thiếu hiệp có khối óc rất tốt.”


Vẻ đắc ý lập tức treo lên mặt của nam nhân, hắn làm bộ làm tịch chắp tay.


“Quá khen, quá khen.”


Nhuế Thu cũng không phải hạng dễ chọc, võ công nàng không hơn ai nhưng để gây tổn thương người khác nàng có thể làm được


“Ta thấy mặt mày thiếu hiệp cũng tuấn tú, sao không thử bò lên giường của nhị thiếu gia thử xem? Có lẽ không cần ta phải nói, biết nhị thiếu gia sẽ tự mình nói cho ngươi thì sao.”


Nói xong, nhân lúc nam nhân kia ngẩn người, Nhuế Thu quay người bỏ đi.


Nam nhân kia bị nàng chèn ép, trên mặt hằn lên tia giận dữ, song, khi nhìn bóng hình nhỏ bé, mong manh của Nhuế Thu, chút giận trong lòng hắn dần tiêu tan.


Chỉ là một nữ tử thôi, sao xứng làm đối thủ của hắn.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin