NHẬP THU

CHƯƠNG 4: KIM LĂNG CỐ GIA

Edit: Khả Khả


So với Cố Nguyệt Thịnh đang giãy giụa trong thống khổ thì Nhuế Thu trông có vẻ vô tư hơn nhiều, nàng dậy sớm nấu cơm cho mình còn thưởng cho Nhị Lang Thần một khúc xương đầu, một người một chó ăn uống vui vẻ.


Cơm nước xong xuôi, Nhuế Thu cảm thấy có chút buồn phiền, hành động hôm qua không thành công đã làm bứt dây động rừng, chỉ sợ cho dù ban đêm nàng lẻn vào cũng sẽ không dễ dàng thực hiện được. Nàng nhìn Nhị Lang Thần chạy nhảy trong sân nhỏ, đầu óc không thể nghĩ ra được cách gì để giữ lại cái sân nhỏ này, chẳng lẽ hai ngày nữa phải lưu lạc đầu đường xó chợ sao?


Nhuế Thu thở dài sửa soạn quần áo ra phố mua đồ. Tản đá lớn trong lòng chưa được gỡ xuống, nàng cứ thơ thẩn đi về phía trước, không ngờ lại đến gần cửa của Cố gia lúc nào không hay, nhìn bức tường cao chót vót của Cố gia nàng lại thấy đau đầu.


Việc hoang đường ở thế gian này rất nhiều, vất vả lắm nàng mới chạy trốn khỏi nơi này, vậy mà giờ lại cố gắng nghĩ cách để lẻn vào. Nếu lần này nàng âm thầm trà trộn vào được bên trong thì lần sau nàng cũng có gan tiếp nhận lệnh thưởng giết hoàng đế kia cũng nên.


Một chiếc xe ngựa lướt qua người Nhuế Thu, phu xe là một lão nương, nó đi đến con hẻm phía trước thì dừng lại, nàng nghe giọng của lão nương kia hình như là khẩu âm của người phương bắc.


“Lấy lại tinh thần đi, đã đến Cố gia rồi, ta nói cho các ngươi biết, các người có phúc lắm mới được đến Cố gia hầu hạ đấy, hạ nhân của Cố gia so với khí thế của tiểu thư nhà bình thường…”


Chuyện cũ mèm này Nhuế Thu lười nghe lại, trong đầu nàng chỉ hiện lên hai chữ.


Cố gia.


Có vẻ người trên xe ngựa này đến Cố gia làm hạ nhân?


Cơ hội ở ngay trước mắt sao lại không bắt lấy, có thể danh chính ngôn thuận bước vào Cố gia thì nàng cần gì phải liều mạng tính toán.


Nhuế Thu thừa dịp Lão nương xoay người lại lái xe, nàng lắc người nhảy lên xe ngựa.


Hừ.


Trên này không ít người, một..hai…Tổng cộng năm người, ba nữ hai nam. Năm người đổ dồn ánh mắt chăm chăm nhìn nàng, quả nhiên đã bị vị khách không mời là nàng dọa sợ, Nhuế Thu da mặt dày tiến đến ngồi xuống cầm khăn lên bắt đầu diễn.


“Ta đào hôn nên mới chạy tới đây, cha ta muốn gả ta cho Lưu lão gia để làm thiếp, bọn họ phái người bắt ta, ta sợ quá không có chỗ nào để đi nên mới nhảy lên đây!”


Nói xong còn khóc nức nở, diễn vô cùng chân thật.


Không biết là tai tiếng của Lưu lão gia ở Kim Lăng này quá tệ hay là do kỹ thuật diễn xuất của Nhuế Thu quá cao siêu, mà một cô nương trẻ tuổi ngồi cạnh nàng nghe xong lập tức giận dữ giống như có chung kẻ thù với nàng.


“Lưu lão gia kia đúng là không phải người mà, năm mươi mấy tuổi rồi còn nghĩ đến chuyện nạp thiếp!”


Cô nương này vừa mở miệng, cô nương khác phụ họa theo.


“Đúng vậy, đúng là không phải con người, vài ngày trước ta nghe nói lần đó các hoa khôi của Xuân Các đều bị lão bắt đi.”


“Muội muội đừng khóc, xe này chúng ta đến Cố gia, muội có muốn đi không?”


Đương nhiên đồng ý.


Trên mặt Nhuế Thu vẫn là bộ dạng khiếp sợ.


“Cố gia? Đây là xe đến Cố gia sao?”


“Đúng vậy muội muội, muội chạy trốn như vậy cũng không phải là cách, chi bằng trước hết cứ đi cùng bọn ta đến Cố gia đi, Lưu lão gia kia dù có bản lĩnh thông thiên cũng không dám đến Cố gia đòi người đâu.” Một nam tử bên cạnh nhịn không được cũng xen vào.


“Cũng được!” Nhuế Thu làm bộ làm tịch nói “Cảm tạ các vị.”


“Ồn cái gì đó!” Lão nương phía trước quát lên.


Trong xe ngựa phút chốc trở nên yên tĩnh, mồm năm miệng mười của vài người vội ngậm miệng lại, Nhuế Thu làm ra vẻ chưa hoàn hồn rúc vào một góc. Nàng không chú ý tới cái nhìn khác lạ của một nam tử luôn không mở miệng từ nãy đến giờ. Hắn ta nhìn nàng không chớp mắt, giống như muốn nhìn thấu con người nàng.


Một lúc sau xe ngựa dừng lại, lão nương nhấc màn xe lên, xua bọn họ xuống xe, Nhuế Thu đi ở giữa bọn họ, cúi đầu, song ánh mắt lia khắp nơi. Phía trước quả nhiên là bóng dáng của Quản gia, nhìn thoáng qua người từ trên xe xuống, hắn nhíu mày.


“Sao nhiều người như vậy? Không phải ta bảo chỉ cần bốn người thôi sao?”


Lão nương quay đầu lại, lúc này mới chú ý trên xe nhiều hơn hai người, sắc mặt khẽ thay đổi, chớp mắt ánh mắt bà ta sáng lên, tươi cười nịnh nọt với người của Cố gia.


“Quản gia à, hai đứa dư ra là hai đứa giỏi giang nhất của chúng tôi đấy, Cố gia ngài sản nghiệp to lớn không mua thêm được hai đứa hạ nhân sao?”


Quán gia kia không muốn tính toán nhiều đến vấn đề phiền phức này, hắn lấy hầu bao đã chuẩn bị trước đó nhét thêm hai khối bạc nữa đưa cho lão nương.


“Được rồi, để lại hết đi.”


Lão nương vô duyên vô cớ có thêm bạc liền vui như hoa nở, bà cầm túi tiền phình to quay đầu đi.


Nhiều hơn hai người?


Nhuế Thu quan sát người xung quanh, ngoại trừ nàng, còn có ai muốn trà trộn vào Cố gia sao? Mục đích là gì?


Quản gia thanh toán tiền rồi đưa bọn họ vào cửa, Nhuế Thu lượn lờ quanh Cố gia đã nhiều ngày, quanh đi quẩn lại cuối cùng lại quang minh chính đại bước vào cửa lớn của Cố gia. Đêm hôm qua, trời tối đen nàng không nhìn thấy rõ hình dáng, hôm nay Nhuế Thu mới đường đường chính chính thấy rõ bộ dạng của Cố gia.


Cao quý.


Kiến thức Nhuế Thu có hạn, nàng chỉ có thể tìm ra được từ đánh giá vô cùng tầm thường như thế này thôi.


Ngay cả viên đá dưới chân còn tinh xảo hơn nền nhà của gia đình bình thường, nghe nói lúc xây dựng, Cố gia đã cho người mài đá bảy bảy bốn chín ngày. Nhuế Thu không khỏi hoài nghi, có phải mái ngói hôm qua nàng tùy tiện dở lên là có thể sẽ mua được một sân ngói lưu ly rồi không.


Quản gia đưa người vào cửa liền giao nhóm nữ nhân cho một ma ma.


“Triệu thẩm, đây đều là người mới, ngươi chọn hai người sắp xếp đến viện Đại thiếu gia đi.”


Sau đó hắn đưa hai nam tử đến hậu viện.


Triệu thẩm quan sát các cô nương, giọng lảnh lót nói.


“Ngẩng đầu lên cho ta xem.”


Các cô nương nghe vậy ngẩng đầu lên, Triệu thẩm quét mắt một lượt, bà dừng lại trên người Nhuế Thu một chút, rồi chỉ vào nàng và một cô nương thanh tú khác nói:


“Ngươi, và ngươi nữa, đi hầu hạ Đại thiếu gia đi.”


Sau đó chỉ vào hai người còn lại.


“Hai người các ngươi ở lại đây hầu hạ.”


Nhuế Thu lướt nhìn qua thẻ bài.


Thiện phòng.


Thật là tàn nhẫn, Cố gia này tuy rằng tiền nhiều nhưng không phải vung tiền nuôi dưỡng người khác ăn sung mặc sướng, tuyệt nhiên không chứa chấp những người lười biếng, muốn kiếm tiền thì phải bỏ sức.


Nhuế Thu không nói nên lời, lúc trước nàng ở khách đ.iếm từng làm tiểu nhị, nàng biết rõ bên trong vất vả thế nào, công việc trong thiện phòng không lúc nào ngơi. Bữa sáng xong rồi sẽ đến bữa trưa, bữa trưa xong rồi lại đến bữa tối, làm việc quần quật cả ngày. Trong lòng Nhuế Thu thoáng bất bình thay hai vị cô nương kia, sau đó trơ mắt nhìn vẻ mặt như đưa đám của hai người đi vào cửa.


Triệu thẩm đưa bọn họ đến một cái sân ở phía đông, nó không quá xa cái nơi ngày hôm đó Nhuế Thu đến, chỗ này nhất định là viện của Đại thiếu gia Cố Nguyệt Huy, phong cách nơi đây rất khác với chỗ của Nhị thiếu gia Cố gia, đúng với bản chất của Cố gia. Không có cảnh quan gì nhiều, dọc theo bức tường có vài cây con, trông vô cùng đơn giản. Nhưng trên đầu, dưới chân đều là vật liệu quý giá, trên khung cửa sổ đều chạm khắc hoa văn tinh tế.


Đều là dùng tiền để đắp lên.


Năm nay Cố đại thiếu gia hai mươi mốt tuổi, nghe nói cuối năm nay sẽ nghênh đón Cố thiếu phu nhân vào cửa nên lúc này mới vội vàng mua hạ nhân, vì Cố gia cần chuẩn bị hỷ sự.


Ở chỗ lãnh xiêm y, Nhuế Thu không có khắc nào được rảnh rỗi, liên tục có người sai vặt nàng.


Ngày đầu tiên không có việc gì làm nên nàng đi theo một tỷ tỷ để học hỏi, đến chạng vạng Nhuế Thu mệt mỏi đến mức hai cái đùi giống như khối gỗ bị nhúng nước lết đi không nổi. Công việc tay chân không giống như tập võ, nó thiên về thể lực nên chẳng sợ đệ nhất cao thủ võ lâm nào, cũng chẳng cần dùng đến kỹ xảo, làm cho xương sống, thắt lưng của người không quen như nàng đau nhói.


Nhuế Thu nghỉ ngơi một chút là có thể hồi phục tinh thần, nhân lúc bữa cơm tối nàng chuồn ra khỏi Cố gia, có quần áo của Cố gia trên người thật sự rất tiện, người gác cổng hỏi qua loa hai câu liền cho đi.


Nhuế Thu chạy nhanh trở về nhà của mình, cho Nhị Lang Thần ăn, cầm theo ít bạc đến gõ cửa nhà hàng xóm, năn nỉ kèm theo chút bạc nhờ họ trông coi nó một thời gian. Sắp xếp xong cho Nhị Lang Thần, Nhuế Thu lại chạy nhanh trở về Cố gia. Mới đi được một nửa, đã gặp phải Cố Nguyệt Thịnh vừa dùng bữa xong với Cố lão thái thái đi ra.


Nhuế Thu nhanh chóng cúi đầu, tránh một bên hành lễ với hắn, Cố Nguyệt Thịnh hình như có tâm sự, mắt hắn nhìn thẳng, không để ý tới nàng, gương mặt lạnh lùng đi về hướng phía nam.


Thật may.


Nhuế Thu đợi hắn đi xa rồi mới dám bước từ trong góc ra, nếu để hắn nhận ra nàng, nói không chừng hắn sẽ đuổi nàng ra khỏi Cố gia ngay lập tức. Nàng bước nhanh về viện của Cố Nguyệt Huy. Trở về gian phòng nhỏ được chia, nàng đẩy cửa ra, không có ai bên trong, mấy người kia vẫn chưa trở về, Nhuế Thu mệt muốn c.hết, cơm nước cũng lười đi ăn, nàng cởi xiêm y sau đó vùi đầu đi ngủ.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin