NHẬP THU

CHƯƠNG 5: ĐỆ MUỐN XIN NGƯỜI.

Edit: Khả Khả


Nhuế Thu làm việc vặt ba ngày liền mới thấy được mặt Cố Nguyệt Huy, vẻ ngoài của Cố Đại thiếu gia có nét hao hao giống đệ đệ hắn, song khí chất lại hoàn toàn trái ngược. Cố gia nhiều đời đều có óc kinh doanh, bề ngoài trông rất khôn khéo, hoặc có thể nói tên Cố Nguyệt Thịnh kia là dị loài của Cố gia, ngoại trừ hắn thì trên dưới trăm người của Cố gia không một ai có dáng vẻ thoát tục xuất trần như hắn cả.


Hôm nay, Nhuế Thu đi nhổ cỏ cho đến đến trưa, buổi chiều lại bị đuổi đến sương phòng phía tây quét dọn, thiếu chút nữa eo đã gãy làm đôi. Vào cuối thu, thời tiết trở lạnh, không khí mang theo hơi lạnh táp vào mặt nàng, mang đến cái lạnh thấu xương. Nhuế Thu xoa xoa cánh tay định về phòng ngủ.


Lúc đi ngang qua thư phòng, nàng nghe thấy Cố đại thiếu gia gọi lớn.


“Người đâu?”


Nhuế Thu nhìn xung quanh, ngoài nàng ra chẳng có bóng dáng của ai cả, đương nhiên là gọi nàng, nàng cắn răng đẩy cửa vào. Cố Nguyệt Huy nhìn nàng một cái, đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc, Nhuế Thu bước nhanh đến báo cáo.


“Đại thiếu gia, nô tỳ là người mới đến.”


Cố Nguyệt Huy thu hồi ánh mắt, gật đầu, việc này hắn không để tâm lắm, hắn đưa ngón tay mang nhẫn ngọc chỉ đồ vật trên bàn.


“Đem nó đến cho nhị đệ ta.”


Nhuế Thu bước nhanh tới cầm đồ rồi cong eo lui ra, trong tay là một cái hộp, nàng quan sát, nó không phải là cái hộp nàng cần tìm, nhưng chiếc hộp này là củ khoai nóng bỏng, nàng đem nó đến đưa cho Cố Nguyệt Thịnh không phải là tự chui đầu vào rọ sao?


Nơi ở của Nhị thiếu gia yên tĩnh, đẹp đẽ, không có việc gì thì chẳng ai dám đến quấy rầy, dọc đường đi ngay cả bóng dáng một hạ nhân cũng không có, làm sao nàng có thể nhờ người chuyển đến được đây. 


Đứng ở trong khoảng sân quen thuộc, Nhuế Thu khẽ cắn môi cúi đầu thật thấp bước tới. Nàng gõ cửa, trong phòng truyền đến âm thanh trong trẻo của người nọ.


“Vào đi!”


Nhuế Thu cúi đầu thấp hơn nữa, đẩy cửa đi vào, nhỏ giọng nói.


“Đại thiếu gia sai nô tỳ đưa đến cho ngài.”


Cố Nguyệt Thịnh đang đọc kinh thư, hắn không ngẩng đầu, chỉ thuận miệng nói.


“Để đó đi.”


“Dạ, Nhị thiếu gia.”


Động tác Nhuế Thu nhanh nhẹn để đồ vật trên bàn rồi định bỏ chạy mất dạng, ngờ đâu vừa mới xoay người muốn rời đi thì sau lưng truyền đến giọng nói đáng ghét kia.


“Đứng lại!”


Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Nhuế Thu vang lên, nàng đứng yên tại chỗ, tiếng bước chân từng bước tới gần, trong lòng nàng tính toán, nếu bây giờ hạ mê dược hắn thì xác suất thành công là bao nhiêu.


“Ngẩng đầu lên!”


Nhuế Thu cố gắng giãy giụa.


“Tướng mạo nô tỳ xấu xí, sợ làm bẩn mắt nhị thiếu gia.”


Trong tầm mắt nàng xuất hiện một đôi giày.


“Ngẩng đầu lên!”


Cố Nguyệt Thịnh vốn không chú ý tới nàng, chỉ là vì ngữ điệu gọi “Nhị thiếu gia” của nàng hết sức quen thuộc, thật sự rất giống cái người mấy ngày gần đây luôn tra tấn hắn trong giấc mơ.


Mỗi ngày Cố Nguyệt Thịnh đều bị âm thanh nũng nịu của nàng đánh thức từ trong mơ, sao lại không nhớ rõ, sao lại không nhận ra được?


Nữ tử trước mắt cúi đầu, đôi bàn tay mềm mại đan vào nhau đặc biệt sáng chói trong mắt Cố Nguyệt Thịnh.


Nhuế Thu bất chấp tất cả dứt khoát ngẩng đầu lên, đối mắt với Cố Nguyệt Thịnh không cho hắn cơ hội định tội.


“Xem như ta xui xẻo bị ngươi phát hiện đi nhưng ta chưa lấy cái gì của Cố gia ngươi, ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện sỉ nhục ta.”


Quả nhiên là nàng!


Cố Nguyệt Thịnh vốn không nghe Nhuế Thu nói gì, hắn chỉ cảm thấy vừa mừng vừa sợ, cảm xúc trong lòng như muốn nhảy ra ngoài. Hắn từng thề sẽ quên buổi tối ngày hôm đó, ban ngày hắn có thể trầm mình trong kinh thư, nhưng vừa đến đêm, nàng lại giống như yêu ma quỷ quái, chui vào trong mộng của hắn diễn lại cảnh tượng lăn qua lộn lại kia, bất luận thế nào cũng không thể quên được.


Một mặt, Cố Nguyệt Thịnh chán ghét bản thân vì đã khuất phục với d.ục vọ.ng, mặt khác, hắn lại nhịn không được mỗi ngày đều đợi đến giờ Tý để mong nàng xuất hiện, hắn không sợ nàng dùng d.ao chĩa vào mình, vì hắn nguyện ý.


Nhiều ngày trôi qua, nàng vẫn không đến.


Trong mơ nàng luôn cười thẹn thùng với hắn, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng quay lại hiện thực, Cố Nguyệt Thịnh bình tĩnh suy nghĩ, đối với nàng hắn chỉ giống như món đồ chơi bị vứt đi, cho dù hắn hèn hạ chờ nàng đến sủng hạnh, nàng cũng không bước vào phòng hắn nữa.


Nhuế Thu thấy hắn không có phản ứng gì, nàng lại nghẹn lời, ánh mắt ngập tràn cảm xúc của Cố Nguyệt Thịnh nhìn nàng, nàng có hơi sợ lui về sau muốn kéo giãn khoảng cách với hắn, ai ngờ Cố Nguyệt Thịnh cũng tiến lên một bước.


“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”


Cố Nguyệt Thịnh nhìn nàng chằm chằm, không phải bộ dạng ướt dầm dề đêm đó, mà là một nha hoàn đã được trang điểm xinh đẹp, đôi mắt hết sức lanh lợi. Trong lòng Cố Nguyệt Thịnh có rất nhiều câu hỏi, ví như tại sao đêm hôm đó nàng lại ném hắn lại rồi bỏ đi? Vì sao nàng lại trang điểm rồi đứng ở chỗ này? Vì sao lại không chịu đến tìm hắn?


Hoặc ví như có thể nói cho hắn biết nàng tên gì?


Cố Nguyệt Thịnh ổn định tâm trạng, lúc sau, mở miệng hỏi.


“Nàng là người ở viện đại ca ta?


Nhuế Thu gật đầu,


“Ừm…..Nàng tên là gì?”


Nhuế Thu khó hiểu liếc hắn một cái, nàng cho rằng khi hắn tóm được nhất định sẽ chất vấn nàng một phen, không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, như vậy cũng tốt, nàng đỡ phải tìm cách nói dối.


“Nhuế Thu.”


Nhuế Thu.


Đáy lòng Cố Nguyệt Thịnh nhẩm lại tên của nàng.


“Nếu không có việc gì nữa, nô tỳ trở về báo cáo với đại thiếu gia.”


Cố Nguyệt Thịnh không muốn làm khó nàng, gật đầu đáp.


“Ta đi cùng với nàng.”


Nhuế Thu nhịn rồi lại nhịn mới có thể nuốt xuống ba chữ “Ngươi điên rồi”, nàng miễn cưỡng cười.


“Sao lại phiền đến ngài như vậy, nô tỳ thật sự kinh sợ đó.”


Cố Nguyệt Thịnh không có ý định đùa giỡn, hắn bước đi trước nàng.


“Vừa hay ta có việc tìm đại ca.”


Gió đêm ẩm ướt thổi đến, Nhuế Thu nhìn thấy người phía trước mặc một thân y phục màu bạch nguyệt thêu trúc văn, tay buông thả từng bước thong dong. Mắt thấy hắn sắp biến mất ở cổng vòm, nàng vội đuổi theo.


Nhuế Thu có võ công, bước nhanh hơn nữ tử bình thường, dù vậy vẫn không đuổi kịp sải chân của nam tử, nàng liều mạng chạy về cổng viện của Cố Nguyệt Huy trước Cố Nguyệt Thịnh. Nhuế Thu chắn trước mặt, ngước đầu nhìn hắn.


“Ngươi muốn làm gì?”


Đôi mắt sâu thẳm của Cố Nguyệt Thịnh nhìn nàng không đáp lại, hắn gạt Nhuế Thu qua một bên rồi đi vào sân của đại ca hắn.


Nhuế Thu hận đến nghiến răng, nàng đoán không được hắn đang nghĩ gì, trong đầu lại soạn thảo bản nháp, chuẩn bị vài cái phiên bản cũ, nếu tên tiểu tử này tố giác với đại ca hắn nàng là kẻ cắp, thì dù hắn có nói cái gì nàng cũng tuyệt đối không nhận, đóng giả làm một kẻ ngu ngơ.


Nhuế Thu theo sau Cố Nguyệt Thịnh, đứng trước cửa thư phòng của Cố Nguyệt Huy. Sau khi Cố Nguyệt Huy thành hôn, y sẽ tiếp quản gia nghiệp của Cố gia, vài tháng tới, ngoại trừ việc y phải chỉnh đốn lại phần kinh doanh ở Kim Lăng, y còn phải tiếp nhận thêm phần kinh doanh ở kinh thành hiện đang nằm trong tay cha y là Cố Trung, cho nên lúc này vô vô cùng bận rộn.


Cố Nguyệt Huy đang sắp xếp lại các mục bàn giao kinh doanh ở kinh thành, chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc của nhị đệ hắn truyền tới.


“Đại ca, đệ có thể vào được không?”


Gần đây bận rộn chuyện trong nhà, đã nửa tháng rồi hắn và đệ đệ hắn chưa gặp mặt, Cố Nguyệt Huy buông sổ sách xuống, nói.


“Mau vào đi.”


Cố Nguyệt Thịnh đẩy cửa ra, bước vào, xoay người đóng cửa thư phòng lại, biến Nhuế Thu trở thành lính canh cửa, Nhuế Thu tức giận nâng tay lên muốn đập cửa, nghĩ đến tình cảnh của bản thân hiện tại, nắm tay nàng đành hạ xuống.


Hoá ra, Cố Nguyệt Thịnh đi thẳng đến đây là để nàng canh gác, quả nhiên chẳng có ý gì tốt!


Cố Nguyệt Thịnh “không có ý tốt” kia đang hàn huyên cùng với ca của hắn, hỏi thăm ca ca hắn trong nhà có việc gì không xử lý được không.


“Còn có thể ứng phó được.” Cố Nguyệt Huy mệt mỏi gật đầu. “Ta nghe hạ nhân nói gần đây, qua giờ Tý đệ mới đi ngủ, ta biết đệ đọc sách chăm chỉ, nhưng cũng phải để ý đến thân thể của mình.”


Cố Nguyệt Thịnh không ngờ ca hắn lại hỏi đến chuyện này, mặt hắn thoáng đỏ lên, trong lòng có chút xấu hổ, nguyên nhân hắn thức đến giờ Tý chỉ có mình hắn rõ.


Hai tay hắn nâng lên hành lễ với Cố Nguyệt Huy.


“Tạ huynh trưởng quan tâm.”


Cố Nguyệt Huy cảm thấy kỳ lạ, y vốn tưởng Cố Nguyệt Thịnh đến là vì y đã tặng cho đệ ấy vài thứ đồ bổ nhưng nhìn thái độ của Nguyệt Thịnh lúc này hình như không phải là vì chuyện này, mà là vì một chuyện khác. Y sờ chiếc nhẫn ngọc trên tay, mở miệng đoán.


“Đêm nay nhị đệ có việc gì muốn thảo luận với ta sao?”


Đúng là Cố Nguyệt Thịnh có việc cầu xin ca ca hắn, nhưng thỉnh cầu kỳ quặc này suốt mười chín năm qua hắn chưa bao giờ làm khiến hắn rất khó mở lời, vốn, đây là ý nghĩ không trong sáng, hiện giờ ở trước mặt Cố Nguyện Huy hắn càng thêm xấu hổ. Cố Nguyệt Thịnh mấp máy môi, hạ quyết tâm, hắn ngước mắt nhìn ca ca hắn, nói ra ý định của bản thân.


“Ca…Đệ muốn xin người từ chỗ huynh.”


“Cái…cái gì?”


Cố Nguyệt Huy buột miệng thốt ra, y cho rằng bản thân mình nghe lầm, đệ đệ hắn sống đến từng tuổi này rồi có bao giờ phải chủ động đến xin người đâu, chuyện hôm nay quả là kinh thiên động địa.


“Đệ muốn người nào?”


Cố Nguyệt Thịnh cúi thấp đầu, nhả ra một cái tên.


“Nhuế Thu.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin