NHẬP THU

CHƯƠNG 12: CẮT NẾN ĐỎ (H) 


Edit: Khả Khả


Khi Cố Nguyệt Thịnh đến hậu viện tìm Nhuế Thu, thì thấy nàng đang ngồi ở trên cành cây chơi đá dế rất vui vẻ. Nụ cười gương mặt Nhuế Thu rất duyên dáng, không giống như khi đối mặt với hắn, nàng cười đơn thuần không lẫn tạp chất, đôi mắt cong cong, cái miệng chúm chím để lộ hàm răng trắng đều.


Bầu trời vào cuối thu dường như cao hơn bình thường, Cố Nguyệt Thịnh ngửa đầu, bầu trời trong xanh phản chiếu vào đôi mắt hắn, dáng vẻ tươi tắn đầy sức sống của Nhuế Thu cũng khắc trong đáy mắt hắn.


Cố Nguyệt Thịnh sống trầm lặng mười chín năm, nàng là điều bất ngờ trong sinh mệnh của hắn. Nhuế Thu mang theo sức sống tươi mới xông vào sinh mệnh hắn vào buổi tối hôm đó, xông vào cả giấc mơ của hắn làm cho hắn nhớ lại bản thân mình có bao nhiêu loại cảm xúc của một người sống nên có. Nàng làm nũng với hắn, giận dỗi hắn, giả ngu ngơ với hắn, mê hoặc hắn…mỗi loại biểu cảm đều khiến trái tim Cố Nguyệt Thịnh đập như sấm rền.


Cố Nguyệt Thịnh nhẹ giọng gọi nàng.


“Nhuế Thu.”


Nụ cười Nhuế Thu không giảm đi mà còn cười hớn hở hơn nhìn hắn “Ăn trưa hả?”


Cố Nguyệt Thịnh gật đầu, hắn lo lắng đi đến dưới tán cây.


Động tác Nhuế Thu nhanh nhẹn nhảy xuống, vừa đáp xuống đất đã bị Cố Nguyệt Thịnh túm chặt, giọng nói ôn nhu thường ngày trở nên hoảng loạn.


“Sao nàng lại nhảy xuống như vậy, chân thế nào rồi?”


Nhuế Thu nhìn Cố Nguyệt Thịnh nhíu chặt mi, ngữ khí đầy lo lắng, nhất thời nàng sửng sốt, trái tim cứng đầu của nàng có chút rung động. Nhuế Thu không được tự nhiên né tránh tay hắn, đứng lên cười hì hì.


“Nhị Thiếu gia đang quan tâm ta sao?”


Cố Nguyệt Thịnh là một cái hũ nút, Nhuế Thu trêu chọc đừng mong rằng hắn có thể nói lời dễ nghe.


“Không có việc gì thì đi vào thôi.”



Sau khi dùng bữa trưa, đến chạng vạng lại dùng bữa tối, những ngày gần đây, Nhuế Thu liên tiếp ăn cơm cùng vị thiếu gia này. Vốn đây là chuyện tốt nhưng cử chỉ của vị thiếu gia kia khiến  nàng không được tự nhiên, hắn chia phần cơm cho nàng như một thói quen. Nhuế Thu không kén ăn, nàng không biết vì sao Cố Nguyệt Thịnh lại biết điều này, trên bàn toàn món ăn yêu thích của nàng, có một điều càng thái quá hơn, Cố Nguyệt Thịnh biết Nhuế Thu không ăn hành nên lúc này hắn đang cẩn thận lấy ra.


Nhuế Thu càng cảm thấy kì quái nữa là Cố Nguyệt Thịnh đang muốn trao đổi với nàng về những loại sách văn học, hỏi nàng thích sách gì, ngưỡng mộ vị thi nhân nào? Còn giới thiệu sách sử gần đây hắn đọc cho nàng. Nhuế Thu vừa nghe tới nó đã thấy đau đầu, đến độ thư phòng ở gần đó nàng không dám bước tới nữa, ngày ngày chuồn ra ngoài đi dạo ở Cố gia, đến giờ ăn thì quay về.


Nàng cảm thấy có gì đó hình như không đúng lắm, Cố Nguyệt Thịnh thân thiết với nàng hơn nhưng lại không giống với những gì nàng nghĩ.


Có một lần Nhuế Thu lợi dụng đêm tối lẻn vào phòng hắn, muốn thực hiện lại kế hoạch cũ, nàng áp s.át lên người hắn, dùng chân k.ẹp lấy g.ậy th.ịt cứng ng.ắc của hắn cọ cọ. Cố Nguyệt Thịnh đỏ mặt, mồ hôi ướt nhẹp áo ngủ nhưng vẫn không chịu cùng nàng làm bước cuối cùng, Nhuế Thu ép hỏi hắn, hắn chỉ để lại bốn chữ.


“Không hợp quy củ.”


Nhuế Thu như muốn té xỉu, rốt cuộc là quy củ gì, Cố Nguyệt Thịnh kia cho dù bị đánh ch.ết cũng không há mồm nói thêm chữ nào, Nhuế Thu đành đưa tay đầu hàng.


Gần đây, Cố Nguyệt Thịnh cũng rất buồn bực, hắn vẫn luôn nghĩ mọi cách để kết nối tư tưởng với Nhuế Thu, nhưng hình như so với việc đó nàng muốn d.ụ hắn lên giường hơn. Cố Nguyệt Thịnh đã hạ quyết tâm muốn cưới Nhuế Thu nên hắn phải thủ lễ, chuyện â.n ái trước hôn nhân hắn thấy không hợp quy củ, hắn không sợ bản thân phải nhẫn nhịn thống khổ, mà hắn chỉ không muốn làm chuyện không hợp lễ nghĩa với nàng, hắn phải tôn trọng nàng.


Như thường lệ, Cố Nguyệt Thịnh tính toán thời gian Nhuế Thu đến, hắn cho người mang bữa tối tới, vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Nhuế Thu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn. Cố Nguyệt Thịnh vui mừng, khoé miệng khẽ nhếch lên, chân phía dưới bước nhanh hơn.


“Sao hôm nay nàng đến sớm vậy?”


Nhuế Thu nhìn hắn, khoé môi cũng cong lên cười nhưng nụ cười có hơi cứng nhắc.


“Sợ ngươi chờ ta.”


Cố Nguyệt Thịnh ngồi đối diện nàng, rót chén trà theo thói quen đưa cho Nhuế Thu trước, nhưng Nhuế Thu lắc đầu cự tuyệt.


“Ta uống rồi.”


Cố Nguyệt Thịnh không nghi ngờ gì, nâng chén trà lên uống một ngụm, đáy mắt trông thấy Nhuế Thu nhìn chằm chằm động tác của mình, hắn dừng lại hỏi nàng.


“Sao vậy?”


“Ta…ta thấy môi ngươi hơi khô, ngươi uống thêm chút nước đi.”


Đáy lòng Cố Nguyệt Thịnh vui mừng, hắn uống cạn sạch chén trà.


Nhuế Thu nhìn chằm chằm cổ họng Cố Nguyệt Thịnh nhẹ nhàng lăn lộn, nàng mới dám thở hắt ra, nói dối với Cố Nguyệt Thịnh thật sự rất khổ. 


Bình trà kia đã bị nàng hạ dược, dược tính không gắt, có chút tác dụng của thôi tình, nàng rất rõ thói quen của Cố Nguyệt Thịnh, hắn thường uống nước trước khi dùng cơm, sau khi ăn xong thì không uống nước, một ly này hẳn cũng phát huy được công hiệu rồi.


Suốt cả bữa tối, Nhuế Thu đều thất thần, vội vội vàng vàng ăn hết những thứ Cố Nguyệt Thịnh gắp bỏ vào chén, sau đó gác đũa xuống không gây ra tiếng động. Cố Nguyệt Thịnh thấy nàng ăn ít, cho rằng nàng không muốn ăn nên bảo người dọn xuống.


Cao Minh hơi luống cuống, quỳ trên mặt đất hỏi Nhuế Thu.


“Nhuế cô nương cảm thấy không hợp vị chỗ nào, ngày mai chúng tiểu nhân sẽ làm đồ ăn hợp ý người hơn!”


Nhuế Thu không ngờ chuyện lại như vậy, nàng vội xua tay.


“Không phải, không phải, chỉ là hôm nay ta không thấy đói thôi.”


Cao Minh quan sát ánh mắt chủ tử, hình như không có ý trách cứ, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống, y đứng dậy bưng mâm lui xuống.


Tâm trạng Cố Nguyệt Thịnh bồn chồn, không hiểu sao cứ cảm thấy nóng bức trong người, tay hắn với lấy ấm trà rót ra một chén, vội vàng uống, Nhuế Thu cả kinh lập tức ngăn cản Cố Nguyệt Thịnh rót chén thứ ba, nàng ấp úng nói.


“Sau khi ăn…uống nước nhiều quá không tốt.”


Cố Nguyệt Thịnh càng uống nước càng cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, hắn đặt chén trà xuống miễn cưỡng đè nén bực bội trong lòng, sau đó, đứng lên.


“Nàng nghỉ ngơi sớm đi.”


Tên đầu sỏ gây chuyện Nhuế Thu chột dạ liền gật đầu nhìn theo bóng dáng Cố Nguyệt Thịnh rời đi, trong lòng nảy ra muôn vàn cảm xúc phức tạp. Lúc trước nàng muốn đi đường vòng, hiện giờ thấy thời gian quy định đã sắp hết nàng không thể để vụ làm ăn này thua lỗ được, nàng nhất định phải bắt tên Cố Nguyệt Thịnh này mở miệng ra mới được.


Trở lại phòng mình, Nhuế Thu tắm gội một lần nữa, thay bộ quần áo mà hai ngày trước Cố Nguyệt Thịnh cho người làm cho nàng, nàng chọn một bộ sáng màu, bên trên thêu hoa văn tinh xảo, liếc mắt cũng nhìn ra được tay nghề phi phàm của tú nương trong nghề.  Nhuế Thu vuốt vuốt lại đầu tóc, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trong gương đồng, cười một cái.


“Đây là việc tốt.”


Chỉ là không biết nàng đang nói đến việc nào.


Nhuế Thu thừa dịp hạ nhân không chú ý liền lẻn vào phòng ngủ Cố Nguyệt Thịnh, kiên nhẫn chờ Cố Nguyệt Thịnh quay về.


Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy đêm nay rất nóng, cảm giác khô nóng từ sau bữa tối dù đã qua một khoảng thời gian rồi mà không tiêu tán đi phân nào, ngược lại càng nóng hơn. Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc kia cứ chiếm lấy đầu óc của Cố Nguyệt Thịnh, văn tự trước mắt đều biến thành vũng mực, dính thành một mảng. Cố Nguyệt Thịnh buông bút xuống, dụ.c v.ọng trong lòng như muốn tuôn trào, hắn chật vật rời khỏi thư phòng. Cao Minh đến bên cạnh Cố Nguyệt Thịnh nhìn thấy sắc mặt của chủ tử đỏ lên một cách bất thường vội hỏi:


“Nhị thiếu gia, cơ thể người không được khỏe sao? Để nô tài đi gọi Vương đại phu.”


Cố Nguyệt Thịnh hít sâu một hơi, miễn cưỡng mở miệng.


“Không cần đâu, ta nghỉ ngơi một chút là khỏe lại thôi.”


Hắn dùng sức đẩy cửa phòng mình, vừa vào cửa, một thân ảnh sáng màu lập tức chui vào trong lòng ng.ực hắn. Cố Nguyệt Thịnh cuống quýt né tránh, hắn nhìn chăm chú vào Nhuế Thu, trong lòng khẽ thở ra, giọng nói của hắn có chút trầm khàn vì dược liệu, Nhuế Thu nghe ra trong đó có d.ục n.iệm.


“Sao nàng lại ở đây? Mau về phòng đi.”


Nhuế Thu quấn lên người hắn, đầu tựa vào cổ, môi dán sát cổ hắn nhẹ nhàng mở miệng.


“Ta nhớ ngươi.”


Cố Nguyệt Thịnh bị thân thể mềm mịn trong lòng làm cho d.ục hỏa bốc cháy mãnh liệt hơn, tay hắn không tự chủ được ôm lấy vòng eo Nhuế Thu, miệng lại nói.


“Tránh xa ta một chút…xa ra một chút.”


Nhuế Thu nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì biết dược liệu đã phát tác, dược này không phát tác tức thì mà một khoảng thời gian sau mới phát tác. Nhuế Thu ước chừng thời gian, nên đã đến phòng đợi hắn.


Nhuế Thu dán chặt lên người hắn hơn, tay câu lấy cổ Cố Nguyệt Thịnh chu miệng mình lên.


Đầu Cố Nguyệt Thịnh vang lên tiếng nổ “Ầm”, hắn buồn bực suốt cả một đêm, thật sự không chịu nổi chút trêu chọc này, hắn nóng nảy cắn đôi môi Nhuế Thu. Sức mạnh trên tay hắn không hề thuyên giảm như muốn đem Nhuế Thu hòa vào làm một trong thân thể hắn.


Cố Nguyệt Thịnh li.ếm bên ngoài hai cánh môi của nàng buộc nàng hé miệng đưa đầu lư.ỡi ra dây dưa với hắn. Nhuế Thu chống đỡ không được, lúc trước đều là nàng chủ động, hôm nay ngược lại, Cố Nguyệt Thịnh mạnh mẽ tấn công, không ngờ lại mãnh liệt đến vậy.


Cố Nguyệt Thịnh cuốn lấy đầu lư.ỡi Nhuế Thu mú.t vào trong miệng, nước bọt Nhuế Thu không kịp nuốt xuống trượt theo cằm rơi xuống. Nhuế Thu bị hắn ôm siế.t vào trong ngực, miệng lại bị hắn phủ kín, hô hấp có chút không thông, nàng muốn dừng lại.


“Ưm…Dừng….Ưm…”


Thời khắc này, Cố Nguyệt Thịnh đang bị ngọn lửa trong lòng thiêu đốt đến mức không còn lý trí, trong đầu hắn giờ đây chỉ có một ý niệm là đem người trước mặt dung hòa vào cơ thể, hắn bỏ lơ lời vang xin của Nhuế Thu, hai tay đặt ở hông nàng nhấc bổng lên, để tiện hôn nàng.


Nhuế Thu bị nhấc lên, đầu ngửa ra, tư thế này khiến nàng khó chịu cực kỳ, hai tay để trên ng.ực Cố Nguyệt Thịnh liên tục đẩy hắn ra. Cố Nguyệt Thịnh bị trúng dược nên cậy mạnh, sức lực của Nhuế Thu không thể so với hắn, chỉ biết véo hắn thật mạnh.


Cố Nguyệt Thịnh để mặc cho nàng véo, Nhuế Thu càng véo hắn, hắn càng thêm hưng ph.ấn, hôn càng mãnh liệt hơn.


Đến khi Nhuế Thu cho rằng bản thân mình sắp ch.ết do hít thở không đều thì Cố Nguyệt Thịnh tốt bụng tha cho nàng. Nhuế Thu há mồm thở dốc, vừa giận vừa trách trừng mắt với hắn.


Cố Nguyệt Thịnh nào chịu được loại mê ho.ặc này, hắn lập tức cúi đầu hôn tiếp. Nhuế Thu bị hắn hôn tiếp liền lui người về phía giường ngã xuống đống chăn nệm êm ái. Cố Nguyệt Thịnh đè lên người nàng, đôi môi bắt đầu dời đi, liế.m xuống cổ nàng. Nhuế Thu bị liếm đến ngứa ngáy, nàng nhạy cảm rụt người lại, Cố Nguyệt Thịnh không vui, trong miệng lẩm nhẩm tên nàng, đáy mắt tràn đầy s.ắc d.ục.


“Nhuế Thu….Nhuế Thu…”


“Ngứa…đừng liếm…đừng liế.m nữa.”


Nhuế Thu càng tỏ ra yếu thế hắn càng muốn lấn lướt, hắn nảy sinh ý đồ xấu muốn cắn cổ nàng, lưu lại một dấu vết ái m.uội. Nhuế Thu vặn người qua lại tránh né cánh môi của hắn, vặn đến nỗi mắt Cố Nguyệt Thịnh đỏ lên, cả người như bốc cháy, hắn nghiến răng cảnh cáo nàng.


“Đừng động nữa!”


Nhuế Thu đời nào chịu nghe lời hắn, nàng đưa hai tay xuống dưới nắm đôi tay Cố Nguyệt Thịnh đang đặt bên hông mình, kéo tay hắn luồn vào trong quần áo, đặt lên cặp v.ú của mình. Ánh mắt Cố Nguyệt Thịnh dính c.hặt trên mặt Nhuế Thu, như muốn nhìn xuyên thủng qua nó. Nhuế Thu cười cười, lời nói của nàng so với mị s.ắc trên mặt càng rõ ràng hơn.


“Cố Nguyệt Thịnh, chỗ này của ta rất căng, ngươi xoa giúp ta được không?”


Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy Nhuế Thu là hồ ly tinh chuyên hút ti.nh k.hí của hắn, từng cái nhăn mày, từng nụ cười của nàng đều khiến hắn đ.ê m.ê. Cố Nguyệt Thịnh không kiềm chế được xoa nắn nhũ hoa nàng, trước sau vẫn mềm mại như vậy. Cách một lớp vải, Cố Nguyệt Thịnh có thể cảm nhận được đầu v.ú m.ẫn cả.m của nàng, chỉ mới chơi đùa một chút, nó đã dựng thẳ.ng lên. Hắn nhìn chăm chăm nàng, thấy nàng khép mắt, đôi môi đỏ thẫm lúc đóng lúc mở. Hắn nhịn không được lại hôn nàng, cả thân người nóng bỏng đè lên người thiếu nữ.


“Ưm…”


N.hũ hoa trong tay bị hắn tạo thành rất nhiều hình dạng, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn, bàn tay đặt trên yế.m đi thẳng vào trong, chạm phải da thị.t trắng mịn. Cố Nguyệt Thịnh tìm kiếm viên đá nhỏ cươ.ng cứng ở đầu v.ú, hai ngón tay hắn nắm lấy nó vâ.n vê.


“aaa…Đau..đừng làm vậy…”


Đầu v.ú Nhuế Thu bị nắm lấy đột ngột, nàng đau quá kêu lên, người ở bên trên vẫn không buông tha nàng, ngược lại còn thì thầm bên tai nàng dỗ dành.


“Nàng c.ởi quần áo ra đi… để ta li.ếm cho nàng giống như lúc trước..được không…”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin