NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

Làn da Tần Nùng rất trắng, trắng đến mức phát sáng. Hôm nay cô lại mặc váy màu hồng, giữa màu trắng và hồng lộ ra một nhúm lông mu màu đen, trông rất bắt mắt. Lông xoăn không khác mấy với tóc và phần lông ở chỗ khác trên cơ thể, nhưng sự xuất hiện của nó có thể được liên tưởng đến sự dâm đãng, làm người ta suy nghĩ miên man.

Tần Nùng cảm thấy, nếu tối nay mình chết, tuyệt đối là vì bị cái váy này hại chết!


Cô hơi bối rối, muốn nhanh chóng che nhúm lông lại, vì thế lại kéo váy xuống. Vừa kéo xong, do lực hơi mạnh, cho nên áo ống trên người cũng rớt xuống, một bên vú trắng nõn căng tròn thình lình bắn ra, đầu vú còn run rẩy trong không khí.


Trong lúc Tần Nùng chưa phản ứng kịp, Lý Thần Niên đã giơ cánh tay ra, kéo cô vào lòng, dùng thân thể của mình để che bộ phận bị lộ ra của cô.


Hai người đột nhiên ôm nhau khiến cho người khác thấy hứng thú, sôi nổi quay qua nhìn bọn họ.


Sếp Trần chậc chậc hai tiếng, vừa chơi người đẹp trong lòng, vừa nói với mọi người: “Nhìn này, nhìn này, sếp Lý bình thường thanh tâm quả dục cũng có ngày nhiệt tình phóng khoáng như vậy!”


Sếp Liêu cười lớn và nói: “Mỹ nhân trong lòng, xem ra sếp Lý rất khó kiên trì đến 12 giờ.”


Lý Thần Niên không để ý tới những lời trêu chọc của người khác, ngước mắt nhìn người phục vụ bên cạnh, lạnh giọng nói: “Lấy áo khoác của tôi tới đây.”


Người phục vụ gật đầu, xoay người đi vào phòng bên cạnh, nhanh chóng cầm áo khoác của Lý Thần Niên tới, là kiểu áo khoác dài sẫm màu bằng nỉ.


Lý Thần Niên khoác áo lên người Tần Nùng, khi Tần Nùng nhét cánh tay vào tay áo, anh gài toàn bộ nút, sau đó mới nói với các ông chủ khác: “Tiếp tục đi.”


Mọi người khó hiểu trước hành động của anh, chỉ có Tần Nùng cảm thấy ấm áp và cảm động. Anh rể đúng là anh rể, cho dù là đại ma vương, anh cũng biết chăm sóc cô một cách thích hợp.


Sau khi mặc áo khoác, tuy Tần Nùng cảm thấy hơi nóng, nhưng không còn lo lắng bị trần trụi nên cô thả lỏng lại, đánh bài rất thoải mái. Người ta có đôi A, cô bom, người ta có đôi 2, cô cho nổ, đánh vô cùng thoải mái, căn bản không lắng nghe sự chỉ huy của anh rể phía sau.


Anh rể muốn ngăn cô lại rất nhiều lần, nhưng đều bị cô làm lơ.


Ngay khi cô thắng ván tiếp theo, vui vẻ vặn hông chúc mừng, đột nhiên cảm thấy có chỗ không ổn lắm.


Dưới mông cô, hình như…… hình như là một cây…… gậy sắt?


Hai giây sau, cô chợt nhận ra cô đang ngồi trên cái gì, không khỏi mở to mắt, quay lại nhìn anh rể.


Thấy mặt anh rể lạnh như tảng băng cả ngàn năm, ánh mắt nặng nề, hai tay vịn eo cô, nắm thật chặt, dáng vẻ như một con thú dữ đang giữ sức để chuẩn bị hành động.


Lúc này Tần Nùng mới hiểu. Vừa rồi anh rể cắt ngang cô rất nhiều lần, bảo cô đừng cử động, nhưng cô đang nắm bài tốt trên tay, sắp thắng nên không dừng được. Cho nên thật ra vừa rồi, anh rể bị cô cọ đến mức nảy sinh phản ứng??


O—M—G!!


Trời ạ, cuối cùng cô đã nếm được cảm giác “đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than”. Không đúng, không phải cô đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, mà là ngồi trên “gậy” nỉ! Món đồ đó của anh rể lớn biết bao, cô đã nhìn thấy, cũng đã liếm nó, căn bản không phải là kích cỡ của người thường, giờ đang cứng lên chống vào cô khiến cô muốn bỏ chạy.


Nhưng anh rể vẫn giữ hông cô thật chặt, sau đó khàn giọng nói: “Tiếp tục.”


Tần Nùng ngớ người, tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Tiếp tục đánh bài, hay là tiếp tục vặn eo cọ anh?


Tần Nùng không đoán ra, cô đành gồng người tiếp tục đánh bài. Mỗi lần sờ bài và ra bài, cô đều nhích mông nhè nhẹ, chỉ cần cô vừa cử động, gậy thịt sẽ bị cọ cách một lớp vải.


Cảm giác trống rỗng khó chịu, và khoái cảm mơ hồ từ phía dưới người cô chậm rãi lan ra toàn thân.


Sau khi đánh xong vài ván, Tần Nùng tuyệt vọng phát hiện, không những gậy thịt của anh rể cứng như sắt, huyệt của cô cũng bắt đầu chảy nước!


trichtinhlau.com/

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin