NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

Tần Nùng đứng ở thang máy trên tầng 23 của khách sạn một hồi lâu, cô hơi căng thẳng, cho dù đã mặc áo khoác nhưng tay chân vẫn run nhè nhẹ. Chút nữa cô sẽ làm một chuyện lớn, là chuyện khác người nhất trong 21 năm cuộc đời ngoan ngoãn của cô, căng thẳng cũng là điều bình thường.

Cô di chuyển đôi chân cứng ngắc, đi đến một bức tường kính. Mặt kính bóng loáng phản chiếu rõ ràng thân hình mảnh khảnh và duyên dáng của cô. Tần Nùng học diễn xuất, những người học chuyên ngành này đều gầy, chỉ để không hiện ra khuôn mặt to trước ống kính. Tuy nhiên Tần Nùng lại có vóc dáng cao ráo, mặt nhỏ, sinh ra để làm diễn viên.


Tần Nùng đứng lặng lẽ trước tường kính, ngẩn người, vẫn còn mơ hồ đối với chuyện mình sắp sửa làm, cô nên như vậy hay sao? Có đáng giá không? Sau này cô có hối hận không?


Nhưng không chờ Tần Nùng suy nghĩ thêm, thang máy bỗng nhiên mở ra. Vài người từ bên trong bước ra, là những người phục vụ và một người phụ nữ ăn mặc thời trang. Bọn họ đỡ một người đàn ông mặc vest đi giày da, đẩy về phía trước. Người đàn ông mặc vest bị bao vây ở giữa, không thấy rõ bộ dáng, nhưng nhìn bước đi loạng choạng của anh ta, có thể thấy anh ta đang say rượu.


Trong lòng Tần Nùng run rẩy, người cô chờ đã tới.


Bạn trai của bạn thân, anh Kỳ, đã gửi tin nhắn cho cô, đêm nay sếp Liêu sẽ xã giao ở đây, đã đặt phòng. Sau khi xã giao xong sẽ trực tiếp lên phòng nghỉ ngơi, số phòng là 2369.


Tần Nùng đọc con số này trong lòng, tim đập dữ dội, thân thể cũng cực kỳ run rẩy, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, lặng lẽ đuổi theo nhóm người. Có lẽ mọi người đang chú ý đến sếp Liêu, không ai phát hiện có thêm người phía sau, Tần Nùng thuận lợi theo vào phòng 2369.


Vừa vào cửa, người phục vụ bật đèn lớn trong phòng, nhưng sếp Liêu đang say lại đột nhiên làm khó dễ, bảo tắt đèn, quá chói mắt. Người phục vụ vội vàng tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn tường màu vàng ấm áp.


Sau khi đưa sếp Liêu vào phòng ngủ chính của phòng suite, mấy người phục vụ lần lượt rời đi. Lúc đi ngang qua Tần Nùng, vẻ mặt bọn họ đều có chút nghi ngờ, tựa như không hiểu tại sao đột nhiên có thêm một người phụ nữ, nhưng bọn họ không hỏi gì, vội vàng đi ra, người đi cuối còn lịch sự đóng cửa lại.


Tiếng khoá cửa vang lên, nhốt Tần Nùng trong không gian xa lạ.


Lúc này, người phụ nữ ăn mặc thời trang từ phòng ngủ đi ra, váy hơi xộc xệch, lộ bờ vai, tỏa ra hương vị phong trần. Khi nhìn thấy Tần Nùng, cô ta sửng sốt, sau đó biểu tình tức giận: “Cô là ai, ai bảo cô vào? Anh Thất nói đêm nay để tôi hầu hạ ông chủ này, tại sao lại gọi người tới?”


Tần Nùng cũng bối rối, không rõ tình huống, cô lẩm bẩm: “Lúc chiều anh Kỳ gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi chờ ở đây.”


Người phụ nữ có vẻ không kiên nhẫn, đang định nói gì đó, đột nhiên nghe tiếng vật nặng rơi xuống sàn từ phòng ngủ truyền ra, tiếp theo là tiếng gầm nhẹ của người đàn ông: “Cút đi!”


Hai người phụ nữ bên ngoài đều co rúm lại, chẳng mấy chốc, người phụ nữ kia bĩu môi, nói với Tần Nùng: “Thôi, tôi không nhận vụ này, tên say rượu kia rõ ràng không dễ đối phó, cô muốn ở lại thì cứ tự nhiên, tôi đi đây.” Nói xong, cô ta cầm  túi xách trên sô pha, giẫm lên đôi giày cao gót, vặn mông rời đi không hề quay đầu lại.


Lúc này trong phòng suite chỉ còn Tần Nùng và sếp Liêu.


Không gian yên tĩnh xa lạ làm Tần Nùng cảm thấy căng thẳng. Cô đi tới đi lui vài bước, cuối cùng vẫn cắn răng quyết định ở lại. Chuyện này liên quan đến tương lai và tài nguyên của cô, cô không nên dễ dàng lùi bước, thành công hay thất bại chỉ trong lần này.


Tần Nùng âm thầm động viên bản thân, đến tủ trong phòng dành cho khách lấy một bộ áo ngủ. Sau khi cởi áo khoác và váy, cơ thể trần trụi chỉ mặc bộ áo ngủ đó. Phòng suite có máy sưởi, cho dù không mặc quần áo cũng không thấy lạnh, nhưng tay chân Tần Nùng vẫn run rẩy, căng thẳng đến mức hơi khó thở.


Tần Nùng từng có bạn trai trước đây, vừa chia tay không bao lâu. Hai người ở chung nửa năm, coi như Tần Nùng có kinh nghiệm giường chiếu, nhưng cô hiếm khi chủ động, chứ đừng nói đến việc đi dụ dỗ một người đàn ông xa lạ, chỉ nghĩ cũng cảm thấy đây là nhiệm vụ bất khả thi.


Do dự một lát, Tần Nùng đi chân trần rời khỏi phòng dành cho khách, rót một ly nước ấm trong phòng khách, bưng vào phòng ngủ chính. Trong phòng ngủ chính tối om, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy cách bố trí của căn phòng nhờ ánh sáng yếu ớt ở cửa. Trên chiếc giường cực lớn, một người đàn ông có thân hình to lớn khỏe mạnh nằm cong veo. Trên sàn nhà cạnh giường, một cái đèn bàn trang trí đã bị đập vỡ thành từng mảnh.


Tần Nùng hít sâu một hơi, tiến thêm vài bước, nhỏ giọng nói: “Anh Liêu, anh Liêu ngủ rồi à? Muốn uống nước không?”


Người đàn ông cáu kỉnh trở mình trên giường, hơi thở dần dần nặng nề, tựa như đang cố gắng vượt qua cảm xúc căng thẳng quá mức, giọng anh ta trầm đục, kèm theo nghiến răng, khàn giọng nói: “Dám bỏ thuốc, tìm chết phải không.”


Tần Nùng hơi kinh ngạc, cô vốn cảm thấy tư thế của người đàn ông nằm trên giường trông kỳ quái, dường như muốn giãy giụa, nhưng cũng giống như hoàn toàn kiệt sức, hóa ra là bị bỏ thuốc.


Như vậy chẳng phải càng có lợi cho cô?!


Tần Nùng thầm vui vẻ. Dưới ánh sáng lờ mờ, cô bước tới, miễn cưỡng đỡ người đàn ông dậy, cho anh ta uống nửa ly nước, sau đó bắt đầu cởi quần áo đối phương.


Người đàn ông lo lắng, muốn đẩy cô, nhưng thậm chí không có sức để giơ tay lên, đành nói với giọng thô bạo: “Cô muốn…… làm gì?”


Tần Nùng cố gắng bình phục tâm trạng căng thẳng của mình, nói: “Trông anh Liêu rất khó chịu, phía dưới cũng quá cứng, tôi giúp anh lấy ra, sẽ dễ chịu hơn.”


Người đàn ông tức muốn hộc máu: “Anh Liêu cái gì? Cô… Cô cút đi.”


Tần Nùng biết người đàn ông đã bị đánh thuốc, hiện tại chỉ là cọp giấy, cô không sợ anh ta. Khi nào gạo nấu thành cơm, ngày mai thương lượng điều kiện với anh ta cũng không muộn.


Quyết định xong, Tần Nùng cởi quần áo anh ta càng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, người đàn ông đã bị cô cởi sạch, cả người mềm nhũn ngồi dựa vào đầu giường. Tuy tay chân anh ta mất sức, nhưng gậy thịt dưới háng lại cứng kinh khủng. Tần Nùng cởi đồ mình ra, cúi người sờ, lập tức bị sự thô to của anh ta làm cho giật mình, gậy thịt khủng như vậy, cắm vào người cô sẽ rất đau đớn.


Người đàn ông bị người khác nắm giữ mạng sống, dường như từ bỏ phản kháng, thở hổn hển ra lệnh: “Không cút thì liếm cho tôi.”


Tần Nùng nghĩ thầm, liếm thì liếm, cô không sợ!


Hít một hơi thật sâu, cô ngửi thấy mùi tanh nồng đặc trưng giữa háng người đàn ông, vì thế nuốt nước miếng, đưa mặt tới, há miệng ngậm gậy thịt nóng bỏng và cứng rắn trong bóng tối.


Gậy thịt thật sự quá thô, quy đầu cũng cực lớn, cô căn bản không thể ngậm hết, đành dùng đầu lưỡi liếm ướt quy đầu, đồng thời dùng tay vuốt ve trục của anh ta, âm thầm than khổ. Gậy thịt của sếp Liêu còn lớn gấp đôi gậy thịt của bạn trai cũ, quả thực khủng khiếp!


Người đàn ông có lẽ cảm thấy thoải mái khi được cô liếm, cuối cùng không hề giãy giụa nữa, hơi thở nặng nề phát ra, mơ hồ kèm theo tiếng rên rỉ nhè nhẹ, nghe đặc biệt gợi cảm. Tần Nùng đang liếm gậy thịt mặn chát, nhưng hoa huyệt của cô cũng không nhịn được chảy nước, ngứa ngáy khó chịu. Tình cờ chân anh ta đặt ở dưới háng cô, nên cô không khỏi vặn eo, để hoa huyệt của mình cọ xát chân anh.


Trong căn phòng tối tăm nhất thời vang lên tiếng nước tích tắc, không khí vô cùng dâm đãng và mờ ám.


Lúc này, di động của người đàn ông đột nhiên sáng lên, màn hình hiển thị có cuộc gọi đến. Bởi vì di động bị ném bên cạnh đùi người đàn ông, Tần Nùng vừa ngước mắt là có thể nhìn thấy tên người gọi trên màn hình —— Tần Ý.


Tim cô lỡ nhịp, Tần Ý? Chẳng phải đây là tên của chị cô hay sao???


Đúng lúc này, người đàn ông nửa dựa vào đầu giường cũng thấy rõ bộ dạng của người phụ nữ đang liếm gậy thịt của anh nhờ ánh sáng yếu ớt của di động, sau đó, người đàn ông sửng sốt hai giây, hỏi đầy khó tin: “Tần Nùng?!!”


“Hả??” Tần Nùng mờ mịt ngẩng đầu, nghĩ thầm sao sếp Liêu biết tên cô??


Có tiếng xào xạc vang lên, người đàn ông mò mẫm tìm đèn ở đầu giường, bật đèn lên, căn phòng tối tăm lập tức sáng ngời.


Hai người khỏa thân trên giường hoàn toàn choáng váng khi nhìn thấy bộ dạng của nhau.


Người đàn ông thở dồn dập, lồng ngực phập phồng, nghiến răng: “Tần Nùng!”


Tần Nùng vẫn đang nắm gậy thịt của đối phương, ngây như phỗng, há miệng: “Anh… Anh rể???”


trichtinhlau.com/

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin