NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

“Anh rể, em muốn tắm.” Tần Nùng dựa vào cửa phòng làm việc, giọng nhẹ nhàng yếu ớt, dáng vẻ như người bị bệnh nặng, trên chân cô còn có vết thương, từ phòng khách nhích đến phòng làm việc giống như đi bộ 5 km.


Bây giờ chưa tới giờ ăn tối. Sau khi Lý Thần Niên đưa cô về nhà, anh ném cô trong phòng khách để cô tự lo liệu. Anh đến phòng làm việc để giải quyết công việc, nghe thấy giọng Tần Nùng, anh dời mắt khỏi tập tài liệu, nhìn cô từ xa.


“Tắm??” Hình như anh không hiểu lời Tần Nùng. Một người mới bị tai nạn xe cộ, tự làm cho bản thân mình thương tích đầy người, có tư cách gì mà đòi tắm?


“Dạ, em muốn tắm!” Tần Nùng gật đầu lia lịa, mạnh mẽ biểu đạt yêu cầu của mình.


Đáng tiếc đại ma vương trước mặt lại không hề quan tâm, từ chối chẳng do dự: “Không được, bác sĩ nói không thể để nước dính vào vết thương.”


“Nhưng em khó chịu khắp người. Anh không biết đâu, anh chàng thúi tha kia lái xe mui trần, tông vào một đống xi măng vừa dỡ xuống, bụi mù mịt che kín bầu trời luôn!”


“Em rất đắc ý nhỉ?” Lý Thần Niên lạnh mặt nhìn cô.


Tần Nùng rụt cổ, bĩu môi, nói một cách vô tội: “Em chỉ muốn nói với anh, em cần phải đi tắm!” Sợ anh lại từ chối, cô vội bổ sung: “Có thể bao vết thương lại, để ý chút sẽ không sao cả.” Tuy rất đau, nhưng mong muốn được tắm còn mạnh hơn cơn đau!


Lý Thần Niên dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lùng đang dò xét, nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương của cô, như đang đánh giá lời nói của cô, một lúc lâu anh mới nói: “Được, cho em tắm.”


Tần Nùng vui vẻ gật đầu, “Cảm ơn anh rể!”


Sau đó cô thấy Lý Thần Niên đứng dậy, vừa xắn tay áo vừa đi về phía cô, tim Tần Nùng đập thình thịch, cô nước miếng, hỏi đầy nghi ngờ: “Anh… Anh rể, anh không gọi điện thoại à?”


Lý Thần Niên đi đến trước mặt cô, khinh thường nhìn cô, hỏi: “Gọi điện thoại làm gì?”


“Giúp… Giúp em gọi… gọi hộ lý đó.” Cô thành thật nói, hiện giờ cô không thể tự tắm, đương nhiên muốn gọi một hộ lý nữ tới giúp!


“Hộ lý?” Lý Thần Niên nhíu mày, nói: “Không cần, anh tắm cho em.”


“Anh anh anh anh anh…… tắm cho em? Sao được?” Tần Nùng hoảng hồn lui ra sau một bước, muốn đưa tay che ngực, nhưng lại phát hiện hai cổ tay đều quấn băng.


Lý Thần Niên hỏi lại: “Không được? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy?”


Tần Nùng nhất thời không thể phản bác những lời của anh, cô quả thực đã lộ vú và lộ huyệt trước mặt anh, chỗ nào cũng bị nhìn rồi!


Còn có gì không được? Đã xem không có nghĩa là anh có thể xem lại!


Nhưng Lý Thần quyết tâm muốn tắm cho cô, anh đi ngang qua cô, vào bếp, lấy màng bọc thực phẩm, nói với cô: “Quai đeo trên tay và băng gạc trên đùi em không thể dính nước.”


“Anh…… Anh rể, anh tắm cho em thật à??”


“Em không tắm nữa?”


Lựa chọn giữa “Không tắm” và “Tắm sẽ bị anh rể nhìn”, Tần Nùng do dự một chút, chọn vế sau, dù sao cũng đã xem rồi, xem thêm lần nữa thì sao? Cô không sợ gì cả!!


Tần Nùng - người không sợ gì cả - đang đứng trong phòng tắm có hệ thống sưởi để anh rể cởi quần áo cho cô, thân thể run bần bật giống như một con thú nhỏ yếu ớt và bất lực.


Lý Thần Niên cụp mắt nhìn cô, kín đáo cong khóe miệng, chậm rãi cởi từng cúc áo cho cô. Cúc áo đầu tiên, làn da nơi xương quai xanh lộ ra. Cúc áo thứ hai, làn da ngực lộ ra. Cúc áo thứ ba, khe hở lộ ra. Cúc áo thứ tư, áo ngực lộ ra……


Tần Nùng nuốt nước miếng, tim đập nhanh đến mức không thể thở được, cảm giác không phải anh rể cởi quần áo cho cô mà đang tra tấn cô!


“Anh rể…… Mau… Mau một chút.”


Người đàn ông khàn giọng nói: “Không có gì phải vội.”


trichtinhlau.com/

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin