NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

Trước khi Lâm Tiếu tới, Tần Nùng đang ăn trái cây sau bữa sáng. Chị rửa một đĩa anh đào rồi đi lên phòng làm việc trên lầu để xử lý một số việc, Tần Nùng bưng đĩa ngồi trên sô pha ăn.


Lý Thần Niên vốn nên đi làm, lại vô cớ bỏ bê công việc, ngồi bên cạnh cô đọc tin tức tài chính trên máy tính bảng. Một lúc sau, anh bị âm thanh ăn anh đào của Tần Nùng thu hút, vì thế anh đặt Ipad xuống, quay qua nhìn cô ăn. Nhìn một hồi, anh tiến tới gần cô, nói: “Đút cho anh một trái.”


Tần Nùng cảm thấy mình đang cố gắng hết sức để vạch ra ranh giới rõ ràng với đại ma vương, tuy nhiên một khi chị không có mặt, anh lập tức lộ rõ bản chất thật. Cô căn bản không phải là đối thủ của đại ma vương, bất lực thở dài, Tần Nùng đưa đĩa cho anh, nói: “Anh đã lớn rồi, nên học cách tự lấy anh đào ăn.”


Lý Thần Niên không để ý tới cô, lại nói: “Em đút đi.”


Tần Nùng tiếp tục thở dài, chọn trái nhỏ nhất trên đĩa, cầm lên chuẩn bị đút cho anh, không ngờ anh đột ngột quay mặt đi, tránh trái anh đào trên tay cô, nói: “Đút bằng miệng.”


Tần Nùng ngớ người hai giây, do dự nói: “Không… Không ổn đâu, chút nữa chị em sẽ xuống.”


Lý Thần Niên ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy khi nào cô ấy xuống, anh sẽ kêu em đút cho anh.”


Tần Nùng giật mình, “Không được!”


“Vậy đút bằng miệng ngay bây giờ.” Anh nói không chút nghi ngờ.


Tức quá, vì sao người đàn ông này luôn có nhiều thủ đoạn hành hạ người khác vậy!


Tần Nùng tức giận suy nghĩ, sau đó ngậm anh đào trong miệng, ngẩng cổ đưa qua anh. Lúc này Lý Thần Niên mới hài lòng, giơ tay nắm cằm cô, há miệng ngậm môi cô, sau đó thè lưỡi cuốn anh đào vào miệng mình. Sau khi cắn anh đào, nước chua ngọt lập tức tràn ngập cả miệng, Tần Nùng muốn tránh ra nhưng anh không chịu, ngón tay anh nhéo cằm cô, buộc cô tiếp tục hôn anh.

 

Đây là một nụ hôn mang theo mùi trái cây thơm tho ngọt ngào. Trong lúc môi lưỡi dây dưa, anh đào bị cắn thành nước, theo nước miếng của hai người truyền vào miệng nhau, có một chút nước đỏ chưa kịp nuốt đã chảy ra theo khóe miệng, màu đỏ tươi có vẻ đặc biệt bắt mắt.


Ăn một trái anh đào xong, Tần Nùng không những thở hổn hển, mà môi còn bị mút sưng lên.


Lý Thần Niên cong môi, rút một tờ khăn giấy, cẩn thận lau khóe miệng bị nước trái cây nhuộm đỏ cho cô, nói: “Hương vị không tệ, đồ ăn ngon như vậy nên chia sẻ mới được.”


Nói xong, anh tách hai chân Tần Nùng ra, không màng sự giãy giụa của cô, đưa tay xuống dưới váy cô, sờ giữa hai chân, cả bàn tay dính đầy dâm thủy, anh cười lạnh: “Một nụ hôn đã ướt thế này, còn muốn vạch rõ ranh giới với anh, cơ thể em có đồng ý không?”


“Đừng vậy mà, chị sắp xuống rồi.” Tần Nùng sắp bị anh hù chết.


“Vậy em phối hợp đi.” Lý Thần Niên nói xong, vén quần lót cô ra, dùng ngón tay xoa huyệt cô, sau khi càng nhiều nước chảy ra, anh lấy anh đào trên đĩa, ngắt cuống anh đào, nhét những trái anh đào tròn xoe vào huyệt cô từng trái một.


“Cái miệng ở trên đã ăn đủ rồi, nên cho cái miệng phía dưới nếm thử.”


“A…… Lạnh quá…… Ưm ưm ưm…… Đừng…… Đừng nhét nữa……” Huyệt vốn trống rỗng dần dần bị nhét đầy anh đào, khoái cảm dâng trào nhè nhẹ từng đợt, Tần Nùng khó chịu cắn môi dưới, khẽ thở hổn hển.


Lý Thần Niên vén váy cô lên, ngắm âm hộ bị nhét đầy anh đào một lúc mới chỉnh lại quần lót cho cô rồi nói: “Đừng để rớt ra, rớt trái nào thì anh sẽ nhét trái khác vào ở trước mặt mọi người.”


“Chút…… Chút nữa bị kẹp nát thì sao?” Tần Nùng khó chịu cọ chân.


Anh thì thầm vào tai cô, dụ dỗ: “Anh sẽ liếm sạch cho em.”


Hu hu hu……


Lúc Lâm Tiếu dẫn cậu ấm Lâm vào, huyệt của Tần Nùng chứa đầy anh đào, cô không dám cử động mạnh.


Cậu ấm Lâm vẫn còn dán miếng gạc trên trán, ôm một bó hoa hồng đi vô. Tần Nùng không hiểu vì sao anh ta lại mua hoa hồng khi đến thăm người bệnh, nhưng khi anh rể nhìn thấy bó hoa, sắc mặt lập tức trở nên âm u giống như muốn hắc hóa.


Cậu ấm Lâm thấy tay Tần Nùng vẫn còn bó bột, cử động cũng không tiện, anh ta cực kỳ áy náy, bước tới định nắm tay Tần Nùng, nhưng bị anh rể kịp thời ngăn lại.


Sau đó chị xuống lầu, bắt đầu pha trà đãi khách, mọi người mới ngồi xuống sô pha nói chuyện phiếm.


Dường như Lâm Tiếu nhìn ra điều gì đó, luôn chớp mắt với Tần Nùng. Tần Nùng thấy phiền, dứt khoát không để ý tới cô ta. Lý Thần Niên ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng dùng đùi cọ vào cô. Mỗi lần anh cọ, huyệt của Tần Nùng không khỏi muốn co lại, vừa co lại sẽ ép chặt anh đào trong huyệt.


Tần Nùng không biết mình đã sống sót như thế nào trong khoảng thời gian này, có thể do khí chất của Lý Thần Niên quá khủng bố, cậu ấm Lâm không ngồi được bao lâu đã vội vàng rời đi với Lâm Tiếu.


Chị cười trêu chọc Tần Nùng, nói rằng mới nhìn đã biết cậu ấm Lâm đang theo đuổi cô, nếu không tại sao lại mua hoa hồng.


Tần Nùng sợ chết khiếp, đáp lại rằng tuyệt đối không có chuyện đó. Cô không dám tiếp tục đề tài này, vội tìm cớ: “Chị, em hơi chóng mặt, muốn về phòng nghỉ ngơi.”


Chị nhìn đồng hồ, nói: “Ừ, em nghỉ ngơi đi, chị đi ra ngoài làm chút việc, đến trưa sẽ trở về ăn với em.”


Tần Nùng không dám ở lại lâu, lên phòng với âm hộ đầy anh đào.


Cô không dám tự moi ra, ngẫm nghĩ, lấy di động gửi tin nhắn cho Lý Thần Niên: “Anh rể, muốn ăn anh đào không?”


Lý Thần Niên đáp rất nhanh: “Không phải muốn kết thúc mối quan hệ hay sao?”


Tần Nùng trợn mắt, người đàn ông này quả nhiên đang đợi cô!


Cô mặt dày làm nũng: “Anh rể…… Anh tới ăn không……”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin