NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

Không phải Tần Nùng không có kinh nghiệm chung chăn gối với đàn ông. Cô và bạn trai cũ cặn bã đã sống chung nửa năm, nhưng tưởng tượng người nằm bên cạnh cô là anh rể đại ma vương trông rụt rè và cấm dục, nhưng thật ra rất biết cách chơi, Tần Nùng cảm thấy khó ngủ. Đây là người đàn ông của chị gái, cô không những ngủ trên giường của chị, còn ngủ với người đàn ông của chị, thật sự…… thật sự là bất đắc dĩ!


Hơn nữa cô vốn kiên trì muốn mặc váy ngủ đi ngủ, nhưng anh rể nói váy ngủ đã bẩn, bắt cô cởi ra. Hiện giờ cô đang nằm trần truồng trong chăn, là do anh rể làm vậy, cô vô tội!


Ngọn đèn lớn trong phòng bị tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ nhỏ, có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của căn phòng.


Tần Nùng mở mắt trong bóng tối, suy nghĩ một hồi lâu, cố gắng tìm lý do để ngủ một mình. Sau đó, cô nói một câu không đầu không đuôi, “Anh… Anh rể, thận em tốt lắm.”


Anh rể nằm thẳng trên giường, đang nhắm mắt, có vẻ đã ngủ, nhàn nhạt “Ừm”, rồi hỏi: “Thì sao?”


“Thì em…… em không cần đi tiểu vào ban đêm, em có thể nhịn đến sáng mai, cho nên…… cho nên anh không cần ngủ với em, thiệt đó!” Tần Nùng nói, còn gật đầu thật mạnh giống như đang hứa hẹn.


Lý Thần Niên mở mắt, quay qua nhìn cô, trầm mặc hai giây mới hỏi cô: “Em có uống thuốc trước khi đi ngủ không?”


Đề tài này quá đột ngột, đầu óc Tần Nùng nhất thời không theo kịp, dừng một chút  mới nói: “Em quên mất.”


Tay cô không thể cử động, uống thuốc cũng phải nhờ anh rể. Nếu anh rể không đưa thì cô không uống, nhưng cô không dám trách anh rể đã quên đưa, chỉ hèn nhát thừa nhận!


Lý Thần Niên không nói gì, vén chăn lên, đứng dậy đi ra ngoài.


Một lát sau, anh cầm một gói thuốc nhỏ và một ly nước lớn bước vào.


Tần Nùng cực kỳ sợ đắng, cho nên mỗi lần uống thuốc đều uống từng viên một. Bỏ một viên vào miệng, uống hai ngụm nước, thêm một viên nữa, lại uống hai ngụm nước. Có khi thuốc quá đắng, cô uống một viên phải uống hết nửa ly nước.


Anh rể đã cho cô uống thuốc một lần vào buổi chiều, có kinh nghiệm nên mới mang một ly nước lớn tới.


Tuy nói như vậy, nhưng tối mà uống một ly nước lớn thì ban đêm phải dậy đi tiểu, dù thận cô tốt đến đâu cũng là thận, không phải lu nước!


Thật là u sầu!


Tần Nùng thử thăm dò: “Anh rể, hay là tối nay em không uống thuốc?”


Lý Thần Niên lạnh lùng nhìn cô như đang nhìn một đứa trẻ gây chuyện. Tần Nùng chột dạ, cuối cùng vẫn gồng người uống thuốc, uống hết ly nước.


Nằm xuống lần nữa, cô cảm giác bụng hơi no.


Có lẽ thuốc đã có tác dụng, Tần Nùng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Sau đó, cô bắt đầu nằm mơ, có một số giấc mơ gợi tình. Có lẽ do cơ thể bị anh rể chơi đùa quá nhiều vào ban ngày, nhưng không thực sự cắm vào, cho dù cao trào vài lần vẫn cảm thấy trống rỗng, cho nên ở trong giấc mơ, cô thấy bị anh rể cắm vào thật mạnh, dương vật to như chim của lừa nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô.


Nhưng dù đối phương thọc vào rút ra nhanh đến đâu, cô vẫn cảm thấy trống rỗng và ngứa ngáy, toàn thân rơi vào trạng thái bất mãn vì ham muốn không được thỏa mãn.


“A…… A…… Ưm ưm…… Anh rể, anh rể mau chịch em đi……” Cô nhắm mắt, vẫn chìm đắm trong mộng xuân, phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.


Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hình như Tần Nùng nghe thấy một giọng nam gợi cảm hỏi bên tai cô: “Có muốn sướng hơn không?”


Tần Nùng vặn eo, cọ mông, nỉ non: “Muốn, muốn sướng hơn…… Muốn dương vật của anh rể……”


Một lúc sau, cô dần dần tỉnh lại, cảm giác có thứ gì đó vo ve rung chuyển, sau đó hai chân cô bị mở ra, vật rung chuyển kia ấn vào âm vật của cô.


“A a a……” Lần này, cô hoàn toàn tỉnh táo.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin