NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

Sau một hồi hỗn loạn, Tần Nùng cuối cùng cũng mặc áo ngủ xong. Để chứng tỏ mình tuyệt đối không có ý tưởng sai trái với anh rể, cô quấn thắt lưng hai vòng và thắt một nút chết, rồi lấy chăn che anh rể đang trần truồng, ngăn chặn sự lõa lồ. Sau đó cô cúi đầu, lấy khăn giấy lau tinh dịch còn sót lại trên mặt, lau thật lâu, cảm giác như đã lau sạch, nhưng cũng có vẻ chưa sạch, vẫn luôn có mùi tanh nồng quanh quẩn ở chóp mũi, không cách nào loại bỏ được.


Lý Thần Niên bị bỏ thuốc, tay chân không có sức. Vừa xuất tinh một lần khiến thân thể anh thoải mái hơn nhiều, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, u ám giống nhân vật phản diện trong phim truyền hình. Cũng may anh đủ đẹp trai, trong thế giới coi trọng khuôn mặt này, chỉ cần nhìn dung nhan của anh đã đủ làm cho người ta bỏ qua sự cứng rắn và lạnh lùng của anh.


Kể từ khi Tần Nùng gặp anh rể nửa năm trước, cô hơi sợ anh. Bởi vì anh quá nghiêm túc và lãnh đạm, cảm giác như bậc cha chú, mỗi lần gặp nhau, cô không dám đứng trước mặt anh hơn năm phút.


Không ngờ, qua một thời gian không gặp, hai người sẽ gặp lại bằng cách kỳ lạ như vậy.


Lý Thần Niên dựa vào đầu giường gọi điện thoại, bảo trợ lý tới đón anh đến bệnh viện kiểm tra thân thể. Không biết đối phương bỏ thuốc gì, tay chân anh đến bây giờ vẫn bủn rủn, không có sức, nhưng gậy thịt vẫn cương cứng, cho dù đã bắn một lần, vẫn cảm thấy chưa đủ. Nếu anh không có khả năng tự chủ phi thường, e rằng đã nổi cơn điên đè cô em vợ xuống chịch.


Anh đặt di động xuống, ngước mắt nhìn cô em vợ đang đứng ở mép giường, thở dài nặng nề, hỏi: “Nói xem, có chuyện gì, sếp Liêu là ai?”


Giọng điệu giống như đang thẩm vấn tội phạm, nhưng vì biết anh đang trần truồng dưới chăn, Tần Nùng cảm thấy khí thế của anh yếu hơn bình thường một chút, không đáng sợ lắm.


Tuy nhiên, cô không thể tránh những gì cô phải đối mặt. Cô cúi đầu, mở miệng nói nhỏ: “Em… Em cũng không quen.”


Lý Thần Niên tưởng mình nghe nhầm, “Không quen? Không quen mà em chuẩn bị lên giường với người ta?”


Nếu không vô tình đụng phải anh, cô em vợ đã làm tới với sếp Liêu quỷ quái rồi. Nghĩ đến đây, Lý Thần Niên cảm thấy huyệt thái dương giật thình thịch.


Tần Nùng càng cúi đầu thấp hơn, im lặng không phản bác.


Lý Thần Niên nhất thời không biết nên nói gì, dù sao mình cũng không thân với cô em vợ, chỉ biết vợ anh - Tần Ý - rất cưng đứa em gái này. Thôi, sẽ nói chuyện với vợ sau. Một cô gái ở bên ngoài, không học được cách bảo vệ bản thân, còn nghĩ đến việc kiếm tiền thật nhanh sẽ dễ dàng lạc lối.


Anh vừa nghĩ vậy thì thấy cô em vợ chớp đôi mắt to, nhìn anh vô cùng đáng thương, sau đó dùng giọng điệu gần như cầu xin: “Anh rể, anh có thể đừng nói chuyện này cho chị em biết được không?”


Lý Thần Niên nhíu mày, nói: “Anh nghĩ cô ấy nên biết chuyện này.”


“Anh rể……” Cô em vợ mếu máo nói: “Nếu chị em biết sẽ đánh em chết.”


Lý Thần Niên cạn lời, nghĩ lại thái độ của vợ đối với em gái, chắc sẽ không khoa trương như như lời cô nói, nhưng nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình.


Thấy anh vẫn tỏ vẻ không muốn thương lượng, Tần Nùng quýnh lên, dậm chân nói: “Nếu anh nói với chị em, em sẽ nói cho chị biết, anh xuất tinh bắn vào mặt em, còn bắn rất nhiều, anh còn đâm vào phía dưới của em, anh……”


“Được rồi.” Lý Thần Niên hít sâu một hơi, nói: “Anh sẽ không nói.”


Lúc này Tần Nùng mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ như hoa, cúi đầu trước Lý Thần Niên nói: “Cảm ơn anh rể!”


Lý Thần Niên lại cảm thấy đau đầu. Anh phát hiện, tính cách của cô em vợ hoàn toàn khác với vợ anh, một người trầm tính, một người năng động, một người thành thục, một người hoạt bát.


“Lấy quần áo tới cho anh.” Lý Thần Niên nói.


Tần Nùng vừa thả lỏng, lại căng thẳng trong chớp mắt, nói chuyện hơi lúng túng: “Anh… Anh rể, anh muốn lấy quần áo làm…… làm gì?”


Lấy quần áo để làm gì à??


Lý Thần Niên nói: “Mặc.”


Vẻ mặt Tần Nùng khó xử, ngượng ngùng nói: “Anh muốn em giúp anh mặc à?”


Lý Thần Niên dài mặt, nói: “Em suy nghĩ nhiều rồi, anh tự mặc.”


trichtinhlau.com/

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin