NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

Tần Nùng không nhớ sau đó mình xong việc như thế nào. Cô cảm thấy choáng váng, vừa sướng vừa sợ. Sướng vì đã đạt cao trào khi mài trên người anh rể, sợ vì không biết anh rể có giết cô không? Cô không những coi anh như công cụ, mà còn cọ quần anh ướt đẫm!

Tần Nùng bị hai loại cảm xúc dày vò, ngơ ngác ngồi lên xe Lý Thần Niên, sau đó bị anh đưa về căn hộ mà cô thuê bên ngoài trường đại học A. Khi xe tới tầng dưới của chung cư, lúc chuẩn bị xuống xe, Tần Nùng mới phát hiện mình vẫn mặc áo khoác của Lý Thần Niên, còn áo khoác của mình thì bị cô cuộn tròn ôm trong lòng.


Cô vội vàng cởi cúc áo, nhanh chóng cởi áo khoác ra.


Chiếc xe sang trọng của Lý Thần Niên có vách ngăn giữa ghế lái và ghế sau. Lúc bọn họ lên xe, vách ngăn luôn đóng kín, tạo thành không gian khép kín phía sau.


Trong xe rất ấm áp, Tần Nùng định cởi áo khoác. Cô không thấy lạnh, nhưng giây tiếp theo, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì trước đó có áo khoác che kín nên cô không để ý đến cái váy bó sát bên trong, giờ cởi áo khoác ra mới phát hiện, cái váy liền áo đã tuột xuống bụng, biến thành cái váy mà thôi. Không có áo khoác che lại, cặp vú của cô hoàn toàn lộ ra.


Lý Thần Niên ngồi bên tay trái của cô. Lúc cô cởi áo, anh cũng nhìn qua, cho nên anh cũng thấy bộ ngực lộ ra của cô!


Tần Nùng cảm thấy tuyệt vọng đối với thế giới dâm loạn này!


Gương mặt tuấn tú của Lý Thần Niên vẫn lạnh ngắt, nhưng Tần Nùng có thể đoán được, ở trong lòng anh, cô chắc chắn đã bị dán nhãn dâm đãng, ở trước mặt anh, cô không để lộ ngực thì sẽ lộ huyệt.


Thật ra cô không phải như vậy!


Ờ…… Cũng không đúng, cô cưỡi trên người anh đến cao trào, còn không dâm đãng à? Được rồi, cô thừa nhận, cô có chút dâm đãng, chỉ một chút thôi!


Sau một hồi hỗn loạn, Tần Nùng mặc áo khoác của mình vào. Cô tự nhận mình không còn mặt mũi nào tiếp tục ở trước mặt anh rể, nói lời tạm biệt và định rời đi, không ngờ bị anh rể gọi lại.


“Chờ chút.” Giọng Lý Thần Niên trầm thấp, không có vẻ tức giận.


Tần Nùng rụt tay đang mở cửa xe, xoay lại nhìn anh, thấy Lý Thần Niên lấy ví trong túi áo khoác ra, rút một tấm thẻ ngân hàng trong đó, đưa cho cô nói: “Đây là thẻ phụ của anh, em cầm xài.”


Đây là lần đầu tiên anh rể cho cô tiền tiêu xài, điều này khiến cho Tần Nùng kinh ngạc, cô vội xua tay, nói: “Mỗi tháng chị có chuyển tiền tiêu vặt cho em. Em vẫn chưa xài hết, anh không cần cho em tiền.”


Cô nghe Lý Thần Niên nói: “Anh sẽ nói với chị em, sau này em sẽ xài thẻ này cho mọi chi phí.”


Thấy Tần Nùng vẫn mơ hồ, anh tiếp tục giải thích: “Mỗi một lần em xài, anh sẽ nhận tin nhắn.”


Tần Nùng nhận ra, đây là muốn theo dõi cô.


“Vì… Vì sao?” Tần Nùng yếu ớt hỏi.


Lý Thần Niên nhíu mày, có chút không vui: “Còn cần phải hỏi sao?”


Hai lần họ tình cờ gặp nhau, Tần Nùng đều chuẩn bị đi tìm đàn ông. Hành động này quá chấn động, ngay cả người không thích chuyện bao đồng như Lý Thần Niên cũng không nhịn được, muốn giúp vợ quan tâm đến cô em vợ. Biện pháp trực tiếp nhất mà anh có thể nghĩ ra là theo dõi chi tiêu của cô, xem có khoản mua kỳ lạ nào không.


“Thật sự cần thiết sao?” Tần Nùng nhìn tấm thẻ nhỏ, ủ ê hỏi.


“Ừm.” Anh nhàn nhạt đáp lại.


“Mua cái gì cũng phải dùng thẻ này hở? Mua băng vệ sinh cũng dùng à?"


“Ừm.”


“Em mua xe được không?”


“Được.”


“Mua nhà thì sao? Cũng được ư?”


“Ừm.”


“Em……”


Lý Thần Niên không kiên nhẫn nữa, ngắt lời cô: “Được rồi, em có thể xuống xe.”


Tần Nùng: Hừ!


trichtinhlau.com/

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin