NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

Lý Thần Niên dọa Tần Nùng, hai ngày sau, Tần Nùng đều sống trong hoảng sợ, không thể làm gì. Hình tượng đại ma vương của Lý Thần Niên đã in sâu vào tâm trí cô, cô thật sự lo lắng khi mình đang đi trên đường, đại ma vương sẽ phát hiện ra cô, sau đó bắt cô lên xe đưa đi.

Dù sao cô cũng đã cặn bã với Lý Thần Niên vài lần, có lẽ anh tức muốn chết. Nếu bắt được cô, không biết sẽ giày vò cô như thế nào.


Tuy nhiên những ngày tiếp theo, cuộc sống của Tần Nùng vẫn bình yên, Lý Thần Niên không gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho cô nữa, tựa như đã mất tích. Tâm trạng căng thẳng của cô mới dần dần thả lỏng. Có lẽ Lý Thần Niên nói lời tàn nhẫn chỉ để hù dọa cô, anh là ông chủ bận rộn của một công ty lớn, là người làm chuyện quan trọng, làm sao có thể nghĩ đến chuyện quan hệ tình dục với cô em vợ mỗi ngày, không chừng một khi bận rộn thì đã quên cô rồi.


Tần Nùng vừa trấn an bản thân, vừa bắt đầu quay lại lớp học. Tay phải gần như bình phục, nứt xương rất nhẹ, chỉ cần bó bột hai tuần, tuần thứ ba có thể tháo bột.


Ngày gỡ bỏ thạch cao, chị cũng tới với cô. Tần Nùng nghe chị nói mới biết, hóa ra anh rể không mất tích, mấy ngày nay anh đi công tác nước ngoài.


Tâm trạng Tần Nùng vừa được thả lỏng lại lo lắng trong chớp mắt, không biết sau khi về nước, anh có tới tìm cô tính sổ hay không.


Chị muốn đến công trường nên đưa Tần Nùng trở lại tầng dưới của chung cư rồi vội vàng rời đi. Nhìn chị vội vã, Tần Nùng tin rằng chị và anh rể hoàn toàn không có tình cảm với nhau, chị tập trung vào sự nghiệp, không có lòng dạ nào vun đắp cho tình cảm.


Tuy nhiên Tần Nùng cũng hiểu cho chị, sau khi ba mẹ lần lượt qua đời, chị phải chịu áp lực rất lớn, vừa học vừa kiếm tiền nuôi em gái, năng lực của chị là bị ép buộc từng bước một.


Để chúc mừng cho tay cô đã bình phục, Lâm Tiếu đề nghị đi ăn tại một nhà hàng Tây nổi tiếng.


Tần Nùng nghĩ, đợt này cô bị thương ở tay, Lâm Tiếu không những giúp cô làm đủ loại việc, còn chép bài cho cô, cô nên mời bạn một bữa, vì thế cô vui vẻ gật đầu.


Hai người sửa soạn quần áo và trang điểm rồi vui vẻ chạy đến nhà hàng Tây.


Nhưng khi tới nhà hàng, hai người vừa ngồi xuống đã nhìn thấy một cặp người quen ở bàn bên cạnh.


Là Lộ Tự và Triệu Chi Chi.


Hiếm khi ra ngoài thưởng thức một bữa ăn ngon, lại oan gia ngõ hẹp gặp phải bạn trai cũ và bạn gái hiện tại của anh ta, làm cho người ta hết muốn ăn.


Tần Nùng kéo Lâm Tiếu muốn rời đi, nhưng Lâm Tiếu không muốn. Lâm Tiếu cảm thấy bọn họ không nên rời đi, nếu phải đi thì chính là cặp đôi chó má ngoại tình không biết xấu hổ kia. Vì thế cô kéo Tần Nùng ngồi xuống chỗ tốt đã hẹn trước.


Kẻ cặn bã Lộ Tự vốn đang nói chuyện với Triệu Chi Chi, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tần Nùng, không khỏi sửng sốt.


Anh ta nhất thời bối rối, Triệu Chi Chi phát hiện nên cũng ngẩng đầu nhìn qua, sau khi thấy rõ đó là Tần Nùng và Lâm Tiếu, cô ta cười nhạo: “Tôi tưởng là ai chứ, hóa ra là người không liên quan. Ông xã nhìn em nè, đừng nhìn những người không có động lực, ăn no rồi chờ chết.”


Lâm Tiếu nghe Triệu Chi Chi chỉ chó mắng mèo, cô lập tức nổi giận, đập bàn, chỉ vào Triệu Chi Chi tức giận: “Cậu mắng ai đó!”


Triệu Chi Chi cười lạnh, nói: “Ai trả lời thì tôi mắng người đó, bớt nóng nảy đi.”


Lâm Tiếu nghẹn họng, càng tức hơn, nhìn chằm chằm gò má Triệu Chi Chi nói: “Triệu Chi Chi, cậu chỉ đóng mấy vai phụ thôi, có gì đặc biệt hơn người khác, thật sự coi bản thân là minh tinh à, cậu còn kém xa lắm.”


Triệu Chi Chi hất tóc, làm ra vẻ thành thục quyến rũ, cười lạnh: “Đóng vai phụ thì sao? Còn hơn người nào đó, ngay cả cơ hội thử vai cũng không có, đúng là thảm.”


Tần Nùng ghê tởm không chịu nổi, đột nhiên đi đến bàn của hai người bọn họ, duỗi tay cầm ly nước lạnh trên bàn, hất vào mặt Triệu Chi Chi, nói: “Miệng thúi quá, cần rửa sạch sẽ, đừng ra ngoài làm người ta ngạt thở.”


Triệu Chi Chi bị tạt nước đá vào mặt, trong nháy mắt trở thành một con gà rớt vào nồi súp, cô ta sửng sốt vài giây, sau đó muốn lao tới nhưng bị Lộ Tự cao lớn kéo lại, “Đừng gây chuyện, có nhiều người ở đây.”


Triệu Chi Chi tức muốn hộc máu, hỏi anh ta: “Anh trơ mắt nhìn em bị ăn hiếp hả?”


Lộ Tự đành phải quay đầu qua nhìn Tần Nùng, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Tần Nùng cầm ly nước lạnh khác, hất lên mặt anh ta, sau đó nói: “Đồ chó!”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin