NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

“Đừng nhúc nhích.” Lý Thần Niên hạ giọng nói.


Tần Nùng cảm thấy mình vô tội đến nhường nào. Rõ ràng là sô pha đang chuyển động, cô đâu dám lộn xộn, cô gần như là một người máy!


Để có thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai, Tần Nùng cảm thấy mình nên thể hiện chút khát khao sống sót, đấu tranh để có cơ hội giảm án.


Vì thế cô nói nhỏ như muỗi kêu để giải thích: “Sô pha mềm quá, em không thể ngồi thẳng được.”


“Vậy thì dựa vào, đừng cọ lung tung.” Lý Thần Niên nói.


“Dạ.”


Cô vừa đến gần đã sợ chết khiếp, nào dám cọ anh ấy. Bộ phận nào của anh cảm giác được cô đang cọ anh??


Tuy nhiên, được anh rể đặc xá, Tần Nùng thấy yên tâm. Cứ ngồi với cái eo cứng ngắc rất mệt, vì thế cô lặng lẽ thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng dựa vào người anh rể.


Người ngoài không biết lý do, nhưng thấy hai người ngồi cạnh nhau, lại thân mật như thế, vừa hâm mộ vừa ghen ghét trêu đùa: “Chậc chậc chậc, mới ngồi chung đã thân thiết vậy rồi. Sếp Lý, anh cần phải nhịn nhé, đừng không chịu nổi giữa chừng rồi dẫn người đẹp đi thuê phòng. Chúng tôi định đánh bài với anh cả đêm đấy!”


Những người khác đều cười lớn: “Tôi thấy anh ấy không trụ được cả đêm đâu!”


“Vậy mọi người đánh cược xem, sếp Lý có chạy với người đẹp giữa chừng hay không!”


Vốn đang nghĩ cách trốn thoát, Tần Nùng nghe thấy các sếp lớn nói muốn ở lại suốt đêm, cô xuýt nữa bật khóc. Các sếp ơi, xin hãy thương xót, cho tôi một con đường sống sót đi. Nếu ngồi gần anh rể cả buổi tối, cô sẽ chết! Sẽ bị đại ma vương tảng băng này đông lạnh đến chết!


Nhưng không ai chú ý tới lời cầu nguyện thầm lặng của cô gái đáng thương, yếu đuối và bất lực này. Họ còn đang đánh cược gì đó.


Sếp Liêu mỉm cười với vẻ mặt tục tĩu và nói: “Nếu sếp Lý muốn rời đi với người đẹp giữa chừng, vậy phạt bọn họ hôn nhau tại chỗ mười phút.”


Một sếp Trần khác nói: “Hôn nhau thì có gì hay, ít nhất cũng phải sờ.”


Mọi người bật cười, có người nói với Tần Nùng: “Tiểu Tần à, cô thấy sếp Lý trẻ và đẹp trai như vậy, cô theo anh ấy là kiếm lời đó. Có phải nên cảm ơn chúng tôi không?”


Tần Nùng tỏ vẻ thẹn thùng bề ngoài, nhưng trong lòng cười lạnh: Tôi cảm ơn mười tám đời tổ tiên của mấy người!


Lạnh lùng nhìn bọn họ cười đùa, anh rể chậm rãi lấy điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Nùng châm lửa. Tần Nùng vội vàng lấy bật lửa trên bàn, châm lửa không thành thạo lắm. Anh rể ngậm điếu thuốc, nghiêng mặt qua một bên. Xuyên qua ngọn lửa nho nhỏ, Tần Nùng phát hiện từ góc độ này, anh rể càng đẹp trai hơn, gương mặt cương nghị, mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc, trông giống như một góc hôn.


Cô cũng nhất thời mê man.


Tuy nhiên, sau khi châm thuốc, anh rể lạnh lùng quay mặt đi, nói với những người khác: “Mỗi lần nói chuyện cả đêm, có ai kiên trì được hơn 12 giờ không?”


Anh tàn nhẫn vạch trần sự thiếu năng lượng của các ông chủ.


Mọi người vừa cười vừa mắng, sau đó uống rượu, muốn bắt đầu đánh bài. Lâm Tiếu và Kỳ Chí luôn ở bên cạnh cười đùa, đứng lên đúng lúc, nói rằng bọn họ muốn trải qua thế giới của hai người, còn nhờ sếp Lý chăm sóc cho Tần Nùng.


Nói xong, hai người tay trong tay, chào tạm biệt các sếp lớn rồi rời đi.


Tần Nùng bị bỏ lại không chút lưu tình, chỉ có thể dùng ánh mắt để phóng dao đối với bóng lưng của Lâm Tiếu!


Sau khi Lâm Tiếu rời đi, có vài cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm lần lượt đi vào căn phòng riêng, mỗi sếp có một người bên cạnh. Xem ra đây mới là sự kiện chính. Khi các ông chủ tụ tập, chỉ uống rượu thôi thì chưa đủ, còn phải có sắc!


Các cô gái kia không hề rụt rè, chẳng những ăn mặc mát mẻ, còn ngồi trên đùi các ông chủ, không sợ bọn họ bị gãy chân!


So với bọn họ, Tần Nùng và anh rể chỉ ngồi gần nhau có vẻ không hợp lắm.


Sếp Trần cho rằng sự việc chưa đủ lớn, cười hì hì nói với Lý Thần Niên: “Sếp Lý, anh phải bế người đẹp lên. Nếu không muốn ôm, tôi sẽ đổi với anh. Tôi cũng muốn ôm tiểu Tần.”


Tần Nùng trợn mắt ở trong lòng, sao ông không đi ôm mười tám đời tổ tiên của ông đi!


Lúc này, cô nghe thấy Lý Thần Niên nói: “Ngồi lên.”


Tim Tần Nùng đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn anh: “Ngồi… Ngồi ở đâu??”


Lý Thần Niên nhàn nhạt nói: “Ngồi trên đùi tôi.”


Đùng!


Hình như cô nghe thấy một tiếng sét giữa trời quang!


trichtinhlau.com/

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin