NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

Tắm xong đi ra, Tần Nùng giống như quả bóng xì hơi, mềm nhũn nằm trên sô pha. Cô mặc váy ngủ bằng vải sa tanh mỏng mềm mại màu nuy, là đồ của chị. Tần Nùng được anh rể đón từ bệnh viện về một cách vội vàng, không mang theo quần áo để thay. Cũng may dáng người của cô và chị gái tương tự nên có thể mặc chung.

Ngoại trừ váy ngủ, Tần Nùng không mặc gì bên trong. Hai tay cô không thể cử động, mặc đồ quá phức tạp sẽ gây phiền toái cho người khác. Thật ra đây là lần đầu tiên cô mặc đồ trống rỗng như vậy, đặc biệt sau khi cạo lông giữa chân, không mặc quần lót có vẻ lọt gió.


Cô đang ngồi trên sô pha, toàn bộ dây thần kinh cảm giác của cơ thể đều tập trung vào huyệt, bị anh rể lấy khăn lông xoa một hồi, nơi đó tê dại và sảng khoái, còn hơi nóng rát, do mài quá mức.


Sau khi Tần Nùng ra khỏi phòng tắm, anh rể Lý Thần Niên vẫn ở bên trong. Cả người anh ướt đẫm, cần phải tắm, nhưng đã hơn nửa tiếng trôi qua mà anh còn chưa đi ra, là đang vuốt chim bên trong hay sao?


Không biết anh rể có nghiêm trang khi thủ dâm hay không?


Tần Nùng tưởng tượng hình ảnh kia, đột nhiên không nhịn được, bật cười.


Lý Thần Niên vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy cô em vợ ngồi một mình trên sô pha đang cười ngây ngô, bộ dạng khờ khạo trông đáng yêu, trong mắt anh hiện lên nụ cười, đi đến cạnh cô hỏi: “Cười cái gì?”


Tần Nùng đang nghĩ về anh rể thì anh đột ngột xuất hiện khiến cô giật mình, cô vội ngậm miệng lại, lắc đầu nói: “Không cười gì cả.”


Cô ngước mắt nhìn anh rể, thấy tóc anh ướt đẫm, mặc áo choàng tắm dài màu trắng, dây áo được cột tỉ mỉ, không lộ lồng ngực hay vú, không thấy gì hết, anh rể ướt át trong phòng tắm vẫn đẹp hơn!


“Anh rể, em đói bụng.” Cô chớp mắt nhìn anh.


Lý Thần Niên cúi đầu nhìn cô, nói: “Anh đã đặt đồ ăn mang về từ khách sạn, chút nữa sẽ đưa tới.”


“Ồ”


Lý Thần Niên không để ý đến cô, xoay người đi lên lầu, không biết anh làm gì trên đó. Tần Nùng thấy nhàm chán, chỉ có thể xem video trên máy tính bảng, tuy không thể cử động cổ tay, nhưng vẫn có thể dùng ngón tay chọc màn hình.


Đến khi khách sạn đưa đồ ăn tới, Lý Thần Niên mới xuống lầu. Tần Nùng ngẩng đầu lên, lập tức bĩu môi, người đàn ông này lên lầu mặc đồ, kiểu đồ mặc ở nhà bảo thủ.


Mặc kín mít vì sợ cô động dục nhào vào anh hay sao? Cho dù cô có lòng dạ xấu xa cũng không có gan ăn trộm như vậy!


Anh rể kêu phần ăn dành cho hai người, 3 món và 1 canh, đều thanh đạm, hoàn toàn quan tâm đến người bệnh như cô. Tần Nùng không cầm đũa hay muỗng được, đành nhìn anh rể chờ đút. Lý Thần Niên không nhúc nhích, liếc nhìn cô, đột nhiên vỗ chân mình, nói: “Ngồi đây”


Tần Nùng nhìn chân anh, do dự: “Ngồi… Ngồi lên đó?”


Lý Thần Niên lạnh lùng “Ừm”, nói: “Đút cho tiện”


Sau khi bị anh rể dày vò trong phòng tắm, Tần Nùng đã bớt sợ anh, cho nên không rối rắm nhiều, đứng dậy bước qua ngồi, sau đó còn cọ mông, tìm tư thế ngồi thoải mái nhất.


Chiếc váy cô đang mặc được làm bằng vải sa tanh mềm, nhẹ và mỏng. Cô cử động hơi mạnh nên kéo vài cái, dây áo ngủ lỏng ra, không có thắt lưng buộc lại, cổ áo lỏng lẻo tuột khỏi vai.


Tần Nùng không mặc gì bên trong, cổ áo vừa trượt xuống, hai vú lập tức lộ ra, hai quả bóng thịt mềm mại trắng trẻo đung đưa một cách dâm đãng trước mắt hai người.


Tần Nùng nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Anh rể, áo bị tuột, anh mặc lại cho em đi.”


Nhưng dường như anh rể không nghe thấy lời cô nói, cứ để vú cô lộ ra, anh bình tĩnh cầm muỗng, múc đồ ăn, đưa lên miệng cô, nói: “Há miệng.”


Hừ, đáng ghét!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin