NIỀM VUI CỦA CHIM SẺ

Hôm nay, Tần Nùng không chờ được Lý Thần Niên quay lại chịch cô. Buổi trưa, anh vội vàng trở về mặc quần áo cho Tần Nùng, sắp xếp nữ trợ lý tới đút cơm cho cô, rồi vội vàng rời đi. Sau đó, Tần Nùng không thấy Lý Thần Niên nữa, nghe nữ trợ lý nói, vấn đề lần này liên quan đến mấy trăm triệu tiếng nói, cho nên sếp Lý phải tự tay giải quyết vấn đề.


“Rất nghiêm trọng à?” Tần Nùng hơi lo lắng hỏi trợ lý.


“Sếp Lý rất có năng lực, anh ấy ra mặt thì hẳn là không thành vấn đề.” Lúc nữ trợ lý nhắc tới Lý Thần Niên, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ không giấu được, cô hỏi Tần Nùng: “Em và sếp Lý có quan hệ gì?”


Đây là lần đầu tiên Lý Thần Niên dẫn phụ nữ tới công ty, đương nhiên mọi người đều tò mò.


Tần Nùng chớp mắt, cười tủm tỉm: “Chị đoán xem?”


Nữ trợ lý không dám đoán mò.


Bữa tối, Lý Thần Niên trở về ăn chung với Tần Nùng, sau đó chở cô về nhà, vội vàng tắm rửa cho cô, thay quần áo rồi lại ra ngoài xã giao. Tần Nùng đưa anh tới cửa, hỏi anh: “Rất nghiêm trọng à?”


Lý Thần Niên thay một bộ vest bình thường, không đeo cà vạt, nhưng áo sơ mi vẫn cài nút đến trên cùng. Anh quay đầu nhìn cô, hạ giọng nói vào tai cô: “Đừng lo lắng, đợi anh trở lại chịch em.”


Tần Nùng nguýt anh, xoay người về phòng.


Sau đó, Tần Nùng nhận được tin nhắn của chị, nói rằng công việc vừa kết thúc. Xong sớm nên chị chuẩn bị bắt chuyến bay về nước, khoảng chừng sáng hôm sau là về đến nhà.


Tần Nùng nhìn tin nhắn của chị, tâm tình hơi phức tạp.


Tuy chị nói rằng chị và anh rể không có tình cảm, nhưng cuộc hôn nhân của họ là thật. Vì tốt cho chị, cô không nên xen vào giữa hai người. Lúc trước chị không ở đây, cô hồ đồ làm chuyện vượt rào với anh rể, bây giờ chị đã trở lại, bọn họ nên vạch ra ranh giới rõ ràng.


Tần Nùng phân tích điểm này trong lòng, nhưng tâm tình có chút nặng nề. Thật ra quan hệ tình dục với anh rể hầu như là do anh rể chi phối, cô muốn dừng lại, nhưng anh rể thì sao? Anh có đồng ý không?


Hay là chờ anh trở về rồi nói chuyện với anh.


Tuy nhiên, tối nay, anh rể trở về đã say mèm, nhưng anh không có tật xấu khi say, về thì nằm trên giường ngủ, không gây phiền toái cho Tần Nùng.


Tần Nùng bất lực, xem ra phải đợi anh tỉnh lại mới nói được.


Sáng hôm sau, Tần Nùng bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Cô ngồi dậy, phát hiện bàn tay bị thương của mình cử động được nên hơi vui trong lòng, xuống giường mặc áo khoác, đi ra ngoài xem, thấy vóc dáng nhỏ nhắn của chị đang kéo một cái vali lớn lên lầu.


Hai chị em nhìn nhau, đồng thời sửng sốt, Tần Nùng phản ứng trước, cười gọi: “Chị.”


Tần Ý bước nhanh về phía trước, cẩn thận xem xét vết thương trên tay cô, có chút lo lắng hỏi: “Đỡ chút nào không? Còn đau không?”


Tần Nùng lắc đầu, “Cổ tay phải nghiêm trọng hơn một chút, mấy chỗ khác bị thương nhẹ.”


“Sao bạn em lái xe ẩu vậy?” Tần Ý khẽ oán giận rồi nói: “Khi nào tay em lành, chị sẽ dẫn em đi mua một chiếc xe có tính năng tốt hơn. Sau này đi ra ngoài thì tự lái xe, lái chậm là được.”


Tần Nùng vui vẻ gật đầu, “Cảm ơn chị.”


“Vẫn còn sớm, em ăn sáng chưa?”


“Em mới tỉnh dậy.”


“Để chị gọi người đưa đồ ăn tới.” Tần Ý không biết nấu ăn, chỉ có thể gọi đồ ăn mang đi, “À, anh rể của em đâu? Có ở nhà không?”


Tim Tần Nùng đập thình thịch, hơi chột dạ nói: “Tối hôm qua anh ấy xã giao đến khuya, uống say, chắc giờ chưa tỉnh đâu.”


Chị gật đầu, không hỏi thêm, chỉ nói: “Chúng ta đừng làm phiền anh ấy, chị có mua quà cho em, vào phòng chị coi nè.”


Hai ngày nay Tần Nùng đều ngủ trong phòng dành cho khách. Trước đây tới nhà chị, cô chỉ vào phòng ngủ của chị vài lần. Cô luôn cho rằng chị và anh rể ngủ chung phòng, nhưng nghe chị nói vậy, có vẻ như bọn họ không sống cùng nhau??


“Chị và anh rể không ngủ chung phòng hở?”


Vẻ mặt chị bình tĩnh, trả lời một cách bình thường: “Bọn chị luôn ngủ riêng, chị đã nói với em rồi đó, chị và anh rể của em không phải như em nghĩ đâu.”


“Vậy……” Tần Nùng còn muốn hỏi tiếp, nhưng bị chị ngăn lại. Chị dẫn cô vào phòng, cho cô xem quà chị mang từ nước ngoài về. Từ khi ba mẹ lần lượt qua đời, chỉ còn hai chị em sống nương tựa lẫn nhau. Bây giờ Tần Nùng đã trưởng thành, chị lại bận rộn với sự nghiệp, hai người mới gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.


Hai chị em ở trong phòng coi quà, khi bữa sáng được đưa tới, họ cùng nhau xuống lầu ăn sáng, sau đó chị về phòng ngủ bù vì bị lệch múi giờ.


Tần Nùng ở một mình một lát, cảm thấy nhàm chán nên đi đến phòng làm việc để tìm một quyển sách giết thời gian. Mãi cho đến gần trưa, Lý Thần Niên mới ngủ dậy. Bởi vì say rượu, sắc mặt của anh trông không tốt lắm, tìm khắp nơi mới thấy Tần Nùng trong phòng làm việc.


Ngay lúc Tần Nùng vừa bước ra khỏi phòng, hai người xuýt nữa đụng ở cửa.


“Em làm gì ở đây?” Anh hỏi.


“Đọc sách.” Vẻ mặt Tần Nùng hơi mất tự nhiên, nhìn anh nói: “Anh rể, chị em đã trở lại, đang ngủ bù trong phòng.”


Lý Thần Niên có chút kinh ngạc, nhướng mày nói: “Trở lại sớm vậy?”


Tần Nùng gật đầu, do dự một chút mới nói: “Anh rể, em… chuyện giữa chúng ta, dừng ở đây đi. Những gì xảy ra trước đó coi như chưa từng có, được không?”


Ánh mắt Lý Thần Niên lập tức tối sầm, sắc mặt càng khó coi hơn. Anh đột ngột giơ cánh tay chống lên cửa, kabedon cô, giọng lạnh ngắt: “Em có ý gì? Chơi xong nên muốn đá anh?”


Tần Nùng cảm thấy mình bị oan, thực ra là ai chơi ai?!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin