PHÉP TẮC THƯỢNG VỊ
Chương 70  

“Mẹ à, con thật sự không thể ăn thêm được nữa.”


Quý Du Nhiên thật vất vả mới có thể ăn xong chén cơm, mẹ Quý liền xới thêm cho cô nửa chén nữa.


Mẹ Quý nhìn cô bằng ánh mắt vừa đau lòng vừa thương yêu, nói: “Nhiên Nhiên à, mấy tháng nay con ăn uống như thế nào vậy? Sao lại gầy đến mức này rồi? Có phải là do công việc mới khiến con mệt mỏi lắm phải không?”


Quý Du Nhiên không đành lòng phụ tâm ý của mẹ Quý, nên chỉ có thể tiếp tục bưng chén cơm lên ăn tiếp.


Lần này cô trở về bất ngờ, không có thông báo trước, nhưng dù cho bất ngờ như vậy, nhưng mẹ Quý vẫn làm cho cô cả một bàn đầy đồ ăn ngon. 


Nói ra thì thật là xấu hổ, vì các sự kiện liên tiếp phát sinh, nên suốt mấy tháng trời, đến hôm nay Quý Du Nhiên mới có cơ hội trở về thăm mẹ Quý.


Trong ấn tượng, lần cuối nguyên chủ gặp mặt mẹ Quý là mấy ngày trước khi nguyên chủ và Tiêu Khải Lượng chia tay, từ đó đến nay chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, nhưng Quý Du Nhiên đã phát hiện trên đầu mẹ Quý lại càng thêm nhiều tóc bạc.


Rõ ràng tuổi bà cũng chỉ mới ngoài 50, nhưng chỉ vì quanh năm làm lụng vất vả, nên thoạt nhìn trông bà có chút già hơn so với người cùng tuổi.


Trong lòng Quý Du Nhiên có chút khó chịu.


Từ khi nguyên chủ còn trong tã lót, cha ruột của cô đã ngoại tình, vứt bỏ thê tử, hơn hai mươi mấy năm nay bặt vô âm tín. Mẹ Quý một mình nuôi lớn nguyên chủ, thời trẻ bà làm một lúc mấy công việc, sau này cũng dần tích góp một chút vốn liếng, tiếp đó xây mấy phòng trọ nho nhỏ nơi du lịch phát triển, mấy năm gần đây làm ăn cũng không tệ, bà còn có ý định xây dựng thêm cơ sở, chỉ là tuổi tác của mẹ Quý cũng đã lớn, tinh lực có hạn, nên chỉ có thể gác lại ý định.


“Không có đâu mẹ, con không hề mệt tí nào, vẫn có thể tự chăm sóc tốt bản thân mà, mẹ không cần lo lắng cho con đâu. Đúng rồi, gần đây con kiếm được một khoản tiền, nên con dự định sẽ thuê thêm vài người để phụ giúp mẹ, như vậy thì mẹ có thể rảnh tay đôi chút, không cần việc gì cũng phải tự mình xử lý, mẹ chỉ cần chỉ đạo công việc chung là được rồi.”


Mẹ Quý nghe những lời này của Quý Du Nhiên, cánh tay đang múc canh của bà chợt dừng lại, biểu tình trở nên nghiêm túc.


“Nhiên Nhiên, con nói thật cho mẹ biết, công việc mới của con là gì đó? Mấy tháng nay con liên tục gởi tiền về cho mẹ, con nói đi, có phải là con làm... con làm…”


“Mẹ à, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy có được không, con… chỉ là cùng mấy người bạn hợp tác mở một văn phòng thiết kế, vận khí tốt nên có rất nhiều đơn đặt hàng.”


Quý Du Nhiên không cách nào giải thích việc bản thân đột nhiên trở thành nhà thiết kế, cũng may mẹ Quý ngày thường cũng không lên mạng, không chú ý mấy tin tức giải trí, nên bà cũng không biết những chuyện liên quan đến cô.


Trước mắt, cô cứ tạm thời lừa bà qua khoảng thời gian này, đến lúc nào mẹ Quý biết được sự tình, thì cô có thể giải thích là do bản thân được bạn bè hướng dẫn nên dần dà yêu thích và đi luôn vào con đường thiết kế này.


Mẹ Quý thở dài, bà đột nhiên cảm thấy đứa con gái lâu nay được bà bảo bọc dưới cánh chim của mình, nay đã lớn khôn, còn mong muốn được bảo vệ bà.


“Nhiên Nhiên, mẹ biết con không phải là dạng con gái như vậy, nhà chúng ta mấy năm nay cũng đã tích góp đủ tiền để con mua một căn phòng ở Bắc Kinh, hôm sau con về lại đó thì tìm hiểu thử xem, chúng ta tranh thủ cuối năm nay mua phòng, có phòng có nhà rồi, thì chuyện hôn sự của con và Tiêu Khải Lượng cũng dễ bàn bạc hơn.”


Tâm của Quý Du Nhiên “lộp bộp” một chút.


Chuyện gì đến cũng phải đến, Tiêu Khải Lượng chính là chuyện khiến cô cảm thấy phiền toái nhất, đến bây giờ cô vẫn chưa biết nên nói như thế nào với mẹ Quý về chuyện này.


Tên cặn bã Tiêu Khải Lượng ở trước mặt mẹ Quý giả trang thành một bộ dáng đặc biệt tốt, luôn làm ra vẻ quan tâm chăm sóc vô cùng cho nguyên chủ, nên trong lòng mẹ Quý đã nhận định hắn là con rể tương lai, mấy năm nay liên tục mua cái này cái kia cho hắn ta, còn quan tâm không ít đến hắn ta, Quý Du Nhiên rất sợ đột nhiên nói ra tình hình thực tế thì sẽ làm mẹ Quý chịu đả kích.


Cô vốn cho rằng lần này có thể mang theo Hàn Đình trở về, thì ít nhất có thể cho mẹ Quý chút an ủi, dù sao thì thứ rác rưởi như Tiêu Khải Lượng làm sao có thể so sánh được với Hàn Đình, nhưng Hàn Đình cuối cùng lại…


“Được rồi mẹ à! Đừng nói về con nữa, đồ ăn sắp nguội hết rồi mà mẹ còn chưa ăn được mấy miếng, mẹ ăn thêm đi.:


Quý Du Nhiên vội vàng gắp thêm đồ ăn vào chén của mẹ Quý, âm thanh nhỏ nhẹ làm nũng, thuận tay mở TV lên, muốn dời đi lực chú ý của mẹ Quý.


Trên TV đang chiếu bộ phim làm mưa làm gió trong thời gian này, Quý Du Nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức quay đầu nhìn về phía màn hình TV.


Quả nhiên là khuôn mặt mê đảo chúng sinh của Nhiễm Nhất Bạch.


Cảm giác này quá quái dị, trừ bỏ khoảng thời gian làm trợ lý cho hắn, Quý Du Nhiên chưa từng cố ý xem qua các bộ phim do Nhiễm Nhất Bạch đóng, ngày thường đã quen với bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn, lúc này nhìn thấy hắn nghiêm túc diễn xuất trên màn hình, khiến cô cảm thấy hơi kỳ kỳ.


Quý Du Nhiên cầm lấy điều khiển từ xa, ý định chuyển kênh.


“Đừng chuyển kênh Nhiên Nhiên, để cái này xem đi! Me biết chàng diễn viên này nè, kêu là cái gì Nhiễm Nhiễm ấy nhỉ...”


“Nhiễm Nhất Bạch.”


“Đúng đúng! Nhiễm Nhất Bạch!”


Thấy bộ dạng vô cùng thích thú của mẹ Quý, Quý Du Nhiên hơi lo lắng.


“Mẹ, từ khi nào mẹ thích xem dạng phim này vậy?” Quý Du Nhiên thử dò hỏi, scandal giữa cô và Nhiễm Nhất Bạch còn chưa được giải quyết, nên lúc này cô không muốn để mẹ Quý biết được.


Mẹ Quý oán trách trừng mắt nhìn Quý Du Nhiên một cái, sau đó bà dùng một ánh mắt từ ái cùng thưởng thức để nhìn lại Nhiễm Nhất Bạch trên màn hình.


“Tuy ngày thường mẹ cô không xem TV nhiều, nhưng cũng chưa tới mức là người tối cổ, mấy từ tiểu thịt tươi gì đó mẹ cũng biết! Nhìn người đẹp ít ra cũng rất bổ mắt!”


Quý Du Nhiên thầm bĩu môi: “Mẹ à, mẹ đừng bị lừa bởi vẻ bề ngoài của hắn, hắn là nhân vật lâu năm trong giới giải trí, sớm đã không phải là tiểu thịt tươi nữa rồi, hơn nữa rất nhiều minh tinh diễn viên, trên màn ảnh là bộ mặt này nhưng xuống sân khấu thì lại là dạng khác, không phải cứ gì mẹ thấy trên TV đều là đúng hết đâu.”


Mẹ Quý nhìn Quý Du Nhiên bằng một ánh mắt kỳ quái: “Nhiên Nhiên à, mẹ nhớ trước nay con cũng không quan tâm đến mấy chuyện này mà, không phải con vẫn luôn chỉ thích mấy nhân vật hoạt hình gì đó sao?”


Quý Du Nhiên chột dạ húp xuống một ngụm canh.


Trong quá khứ nguyên chủ chỉ thích chơi các nhân vật giả tưởng, thế giới thật đúng là không phải sở thích của cô ấy, vậy nên lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Nhiễm Nhất Bạch, cô mới không hề có chút ấn tượng nào với hắn.


“À, là con nghe Mộc Mộc nói, mà mẹ nghe tên Nhiễm Nhất Bạch từ đâu vậy?”


Mẹ Quý chỉ mới ăn một chút, nhưng nghe được câu hỏi của cô, hứng thú nổi lên bừng bừng, lập tức buông chén đũa xuống, kể chuyện.


“Là cô bé con nhà hàng xóm, gặp ai cũng khoe thần tượng của mình là Nhiễm Nhất Bạch, nên mẹ cũng tìm hiểu thử xem. Xem rồi mới biết đâu đâu cũng thấy hình của cậu ấy, ngay cả dì Lý ở bên cạnh cũng liên tục khen ngợi cậu Nhiễm này, bộ phim này là do dì ấy giới thiệu cho mẹ xem đó!”


Quý Du Nhiên im lặng gật đầu, Nhiễm Nhất Bạch đúng là thần thông quảng đại, người hâm mộ của hắn trải dài tất cả các độ tuổi.


“À mà mẹ còn nghe cô bé hàng xóm nói, cậu Nhiễm Nhất Bạch này hai ngày trước rộ lên thông tin có bạn gái, khiến nha đầu kia thương tâm ghê gớm, khóc cả một ngày luôn.”


Ngụm canh trong miệng Quý Du Nhiên suýt tí nữa là phun ra ngoài.


“Khụ khụ, mẹ à, con ăn xong rồi, để con đi rửa chén trước.”


Quý Du Nhiên dọn chén đũa, mẹ Quý không muốn để cho cô làm, nhưng Quý Du Nhiên muốn bà nghỉ ngơi, nên mẹ Quý chỉ đành ngồi bên bàn ăn, ôn nhu nhìn Quý Du Nhiên đi qua đi lại dọn dẹp.


“Thật ra, Nhiên Nhiên của mẹ cũng rất xinh đẹp, có làm bạn gái của những minh tinh đó thì cũng rất xứng đôi.” Mẹ Quý thở dài một chút: “Chỉ là Khải Lượng cũng không tệ, các con có thể yên ổn là mẹ an tâm rồi.”


Động tác rửa chén của Quý Du Nhiên dừng lại một chút, mím môi không nói lời nào.


Buổi tối, Quý Du Nhiên mặc bộ đồ ngủ pikachu do nguyên chủ để lại ở nhà, ôm gối, muốn ngủ bên cạnh mẹ Quý.


Khó có thể trở về nhà một lần, cũng là lần đầu tiên cô có cảm giác chân thật rằng bản thân cũng có một người mẹ, cô quay trở lại làm một cô nhóc, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng trở nên mềm mại rất nhiều. 


“Mẹ à, nhiều năm như vậy… mẹ vì cái gì mà vất vả một mình nuôi con khôn lớn, sao mẹ không đi thêm bước nữa vậy ạ?"


Dựa vào ký ức mơ hồ lúc còn nhỏ của nguyên chủ, Quý Du Nhiên nhớ mẹ Quý khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân, cũng có không ít đàn ông không ngại chuyện bà có một đứa con của chồng trước mà theo đuổi bà, nhưng tất thảy đều bị mẹ Quý cự tuyệt.


Mẹ Quý lâm vào hồi ức, một hồi lâu, bà mới thở dài, vuốt mái tóc Quý Du Nhiên chậm rãi nói: “Năm đó nếu mẹ tái giá, đúng là có thể thoải mái một tí, nhưng mẹ vẫn còn con mà! Mẹ không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mà quên mất con được, nếu gả cho đúng người, con và mẹ có thể hạnh phúc, nhưng nếu gả nhầm người thì sao? Cha dượng không đối tốt với con thì phải làm sao? Nếu hắn ta đánh con mắng con thì phải làm sao? Một mình mẹ khổ thì không nói, nhưng chắc chắn không thể để liên lụy đến con. Chỉ khi được nhìn thấy con hạnh phúc, mới là mong muốn lớn nhất của mẹ.”


Trong lòng Quý Du Nhiên khẽ nhúc nhích, nháy mắt như đã lên men, trong lòng cô lặp đi lặp lại đoạn lời nói này.


Không thể liên lụy đến cô.


Chỉ cần chuyện có liên quan đến cô, thì mẹ phải suy nghĩ cân nhắc thật cẩn thận.

Chương 70  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin