PHÉP TẮC THƯỢNG VỊ
Chương 129  

Tiếng giày cao gót trong hành lang âm u vang lên từng tiếng lộc cộc lộc cộc, nơi cuối hành lang mơ hồ lộ ra tia sáng ấm áp.


Nhìn thấy phía trước xuất hiện ánh sáng, Quý Du Nhiên nhanh chân chạy về hướng đó, từ đi chuyển sang chạy, tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà cũng càng trở nên dồn dập hơn.


Đến khi cô chạm được tới nơi có ánh sáng, lại phát hiện nó là một cánh cửa khép hờ.


Cô chần chừ phút chốc, đến lúc đẩy cửa ra, hình ảnh bên trong vô cùng quen thuộc.


Cô đi xuyên qua huyền quan, xuyên qua phòng khách hỗn loạn, cuối cùng lần theo vết máu đi đến trước cửa phòng ngủ.


Nhưng bàn tay đặt lên chốt cửa lại không động đậy để mở cửa.


Không… không được.


Trong tiềm thức mách bảo cô không được mở cửa ra.


Quý Du Nhiên cuống quýt quay đầu chạy đi, muốn thoát ra khỏi hình ảnh cái cửa đáng sợ kia, nhưng vừa chạy đến phòng khách, lại đột nhiên phát hiện thân hình Hồ Mộc Mộc đầy máu nằm trên sàn nhà phòng khách. Sắc mặt cô đại biến, vội đi xem xét, lớn tiếng gọi tên Hồ Mộc Mộc.


Ai ngờ Hồ Mộc Mộc thật sự mở bừng mắt, quay đầu chậm rãi nhìn về phía cô, trong mắt dần dần chảy ra huyết lệ. “Vì sao cậu không tới sớm một chút? Vì sao cậu lại không thể tới sớm một chút chứ?”


Nói xong, cô ấy liền nhào tới.


Quý Du Nhiên hét lên một tiếng, vội vàng chạy về phía ngoài cửa, kết quả vừa ra khỏi cửa, hành lang khi nãy đã không còn nữa, thay vào đó là cảnh đường phố xe cộ tấp nập.


Cô mờ mịt đưa mắt nhìn quanh, đến khi thấy ở ven đường có một chiếc xe quen thuộc… đây không phải là xe của cô sao?


Quý Du Nhiên không hề nghĩ ngợi liền ngồi vào, nổ máy xe, dẫm xuống chân ga, lái đi.


Còn chưa đi được mấy trăm mét, phía trước giao lộ đột nhiên xuất hiện một xe bồn chở xi măng.


Tiếng bóp còi chói tai, tiếng va chạm kịch liệt, sau một hồi chấn động là vô vàn mảnh vỡ thủy tinh bắn tứ phía.


Cô đột nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy từ trên giường, trong bóng tối chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của cô.


Hóa ra là một giấc mộng.


Quý Du Nhiên che ngực, nghĩ đến mà có chút sợ hãi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.


Đó là hình ảnh cuối cùng về vụ tai nạn xe cộ của cô trong kiếp trước.


Sợ bóng sợ gió một hồi, cô lấy lại tinh thần, muốn với tay qua đầu giường để lấy nước uống, chỉ là khi quay đầu lại, cả người cô chấn động.


Hàn Đình cả người là máu, ba bốn con dao cắm trên người, nằm chết bên cạnh cô!


"A!"


“Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên!”


Quý Du Nhiên mở mắt, áo ngủ trên người đã bị mồ hôi tuôn ra làm ướt mèm.


“Gặp ác mộng sao?” Hàn Đình ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.


Âm thanh ôn nhu như nước của người nam nhân đã giúp trấn an tâm tình hoảng loạn bất an của Quý Du Nhiên, cô nằm trong lồng ngực của Hàn Đình gật gật đầu.


“Không có việc gì, không có việc gì, tất cả đều là giả thôi!” Hàn Đình như đang dỗ một đứa trẻ mà dỗ dành cô: “Ngày mai tôi sẽ trả lại hết toàn bộ các án kiện, về sau tôi sẽ không lên tòa nữa, em sẽ không có việc gì đâu, đừng sợ!"


Vừa mới rồi trong giấc ngủ, Quý Du Nhiên vẫn luôn miệng kêu “Mộc Mộc”, “Không cần”, Hàn Đình đoán là cô vì chuyện Hồ Mộc Mộc bị trả thù mà dẫn tới sợ hãi.


Hiện giờ bọn họ đã hòa hợp lại với nhau, hắn muốn về sau đảm bảo an toàn cho cô, vậy nên biện pháp đơn giản và trực tiếp nhất, đó chính là hắn sẽ không làm luật sư nữa.


“Không được!” Quý Du Nhiên lắc đầu cự tuyệt: “Không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao? Giống như bây giờ, chỉ cần che giấu một chút, sẽ không ai biết quan hệ của chúng ta.”


Quý Du Nhiên biết bản thân không có cách nào để toàn tâm toàn ý với Hàn Đình được nữa, lòng mang áy náy, cho nên cô sẽ không cho phép Hàn Đình từ bỏ lý tưởng của hắn.


Mấy giờ trước họ đã bàn bạc xong xuôi, hoặc nói chính xác hơn đây là quyết định đơn phương từ phía cô, sau này cô sẽ không cùng với Hàn Đình thể hiện tình cảm thân mật trước mặt công chúng, như vậy sẽ không có người nào trả thù cô, Hàn Đình vẫn có thể tiếp tục làm luật sư.


Biết được chuyện Dương Đào trước khi cưỡng bức Hồ Mộc Mộc, hắn ta cũng đã làm ra loại chuyện tàn ác này với một bé gái 9 tuổi, tinh thần trượng nghĩa muốn đấu tranh vì công lý trong lòng Quý Du Nhiên đã được đánh thức một cách mãnh liệt.


Cô cảm thấy nghề luật sư này, cần phải có người tài ba như Hàn Đình tồn tại, bằng không với bối cảnh gia đình của cái tên Dương Đào kia, phỏng chừng hiện giờ vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.


Hàn Đình hạ mắt, còn định nói thêm nữa, nhưng Quý Du Nhiên dứt khoát chơi trò vô lại.


“Không được! Không được chính là không được! Nếu anh không làm luật sư nữa, thì chúng ta tách ra."


Cô gái trong lòng ngực nháo loạn như một chú mèo nhỏ, người mềm nhũn, cọ tới cọ lui trong lòng hắn, khiến cho vùng bụng dưới của Hàn Đình nóng lên.


Hắn ách giọng, xoay người, đè Quý Du Nhiên dưới thân mình.


“Được rồi, nghe em hết, em nói thế nào thì là thế đó.”


Tuy hắn rất muốn được quang minh chính đại ở bên cô, nghĩ đến cảnh khi trước hai người ra ra vào vào có đôi có cặp, tay trong tay cùng nhau đi siêu thị, nhưng suy xét đến vấn đề an toàn của cô, Hàn Đình trước mắt chỉ có thể nhịn những việc này xuống.


Có thể giành lấy con tim của cô một lần nữa, hắn đã cảm thấy đủ rồi, chuyện về sau, thì cứ để đó từ từ tính.


Quý Du Nhiên trốn tránh nụ hôn của Hàn Đình đang rơi rớt liên tiếp trên cổ trên môi cô, hữu khí vô lực nói: “Hàn Đình… tôi ra một thân mồ hôi thế này, để tôi đi tắm trước đã.”


Hàn Đình hàm hồ nói một câu: “Không cần đâu, làm xong rồi tắm.” sau đó liền dùng đầu gối tách hai chân cô ra, bàn tay hướng về hoa tâm tìm kiếm.


Có thể là do hai người thật vất vả mới gương vỡ lại lành, đêm nay, trừ cái lần ở trên xe ra, sau khi bọn họ về nhà ăn chiều xong, lại lục tục làm thêm ba lần nữa, quá trình kịch liệt đến quên mình, trong lúc đó Nhiễm Nhất Bạch có gọi cho cô nhưng cô không thể nghe máy, vẫn luôn cùng Hàn Đình lăn giường đến hai giờ sáng mới kết thúc.


Theo lý thuyết thì khi hao tổn thể lực như vậy, ắt là khi kết thúc thì sẽ ngủ luôn, nhưng không hiểu tại sao, Quý Du Nhiên mỗi khi nhắm mắt là sẽ mơ thấy cảnh đẩy cửa phòng Hồ Mộc Mộc, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của cô ấy, vì thế cô trằn trọc suốt đêm không ngủ.


Tuy Hồ Mộc Mộc đã nói bản thân không hối hận khi quen biết Liêu Bằng, nhưng trong lòng Quý Du Nhiên vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.


Cô cảm thấy nếu mình ngày đó không dạo phố lâu đến thế, hoặc là không đi tiệm bánh ngọt, mà mau chóng đến nhà Hồ Mộc Mộc, nói không chừng có thể thay đổi những chuyện đã xảy ra hay chăng?


Sáng sớm, sau khi kết thúc một hồi hoan ái, tắm rửa xong xuôi, Quý Du Nhiên nhìn đồng hồ, đã hơn 6h sáng.


5h cô và Hàn Đình làm một hồi, nói như vậy, cả đêm nay cô chỉ ngủ khoảng 3 tiếng, hẳn là nên ngủ thêm một lúc. Nhưng nằm một lúc lâu trên giường, cô lăn qua lộn lại vẫn không thể ngủ được, cuối cùng chỉ có thể xoay người nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, dùng ánh mắt ôn nhu miêu tả ngũ quan tuấn lãng của hắn.


Vốn dĩ cô còn chưa sắp xếp xong mối quan hệ mập mờ với 4 người đàn ông khác, bây giờ lại kéo thêm cả Hàn Đình vào, Quý Du Nhiên không biết rốt cuộc quyết định của bản thân là đúng hay sai, là tốt hay xấu.


Không biết bốn người đàn ông kia khi biết cô nối lại tình xưa với Hàn Đình, thì sẽ có phản ứng gì.


Trời càng ngày càng sáng, đầu óc của Quý Du Nhiên cũng loạn hơn, sau đó cô dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp xoay người xuống giường, khó có lúc bước vào phòng bếp bắt đầu làm một bữa ăn sáng.


Trước kia, khi ở cùng với Hàn Đình, đều là Hàn Đình chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho cô, mỗi ngày khi cô vừa mở mắt thì Hàn Đình đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng ngồi đợi cô, mãi đến khi hai người chia tay, cô vẫn chưa làm bữa ăn nào cho hắn cả.


Cho nên khi Hàn Đình tỉnh lại, phát hiện Quý Du Nhiên đã làm xong xuôi bữa ăn và chờ mình, hắn vừa vui sướng vừa kinh ngạc đến mức không thể thốt nên lời.


Quý Du Nhiên đón nhận ánh mắt chăm chú thâm tình như lửa nóng ấy của Hàn Đình mà cảm thấy ngượng ngùng.


Bất quá chỉ là hai miếng bánh mì nướng, rồi chiên thêm vài quả trứng, đến một bạn nhỏ mười tuổi cũng có thể làm được như vậy.


Cô ho nhẹ một tiếng, rót sữa bò vào trong ly, hỏi Hàn Đình thích dùng bơ đậu phộng hay mứt sô cô la.


“Đậu phộng đi.” Trong mắt Hàn Đình tràn ngập ôn nhu.


Quý Du Nhiên lấy bơ đậu phộng từ trong tủ lạnh đưa cho Hàn Đình, sau đó ngồi vào phía đối diện hắn, hai người cùng nhau dùng bữa sáng.


Hàn Đình ăn hết hai miếng bánh mì có phết bơ đậu phộng, sau đó uống sạch ly sữa bò, một giọt cũng không để sót, Quý Du Nhiên lặng lẽ nở nụ cười.


Sau khi việc hằng ngày của công ty giao lại cho giám đốc Mạnh, cô có không ít thời gian rảnh rỗi, không cần mỗi ngày phải đến công ty.


Nhưng hôm nay Hàn Đình vẫn phải tới văn phòng luật, chuyện Dương Đào không thể để yên như vậy được, mấy ngày này đa số thời gian của Liêu Bằng là ở bệnh viện chiếu cố Hồ Mộc Mộc, không có thời gian để xử lý chuyện này, cho nên đều là Hàn Đình giúp đỡ giải quyết.


Quý Du Nhiên giống như một người vợ tiễn chồng đi làm, đưa Hàn Đình ra tới cửa, còn thuận tiện giúp hắn chỉnh sửa lại cà vạt, biểu tình chuyên chú khiến cho Hàn Đình nhịn không được mà phải hôn môi cô một lúc lâu.


Hai người hôm nay dùng chung một loại nước súc miệng, ngày thường đều không thể ngửi ra được vị cam trong nước súc miệng, nhưng giây phút đầu lưỡi Hàn Đình đưa vào trong miệng cô, làm cô cảm nhận được một vị ngọt thanh lành.


Hàn Đình hôn mãi đến khi đại não của Quý Du Nhiên thiếu oxy, hai chân trở nên mềm nhũn thì hắn mới thỏa mãn buông cô ra.


“Được rồi, hôn nữa thì tôi sẽ không đi làm được mất.”


Quý Du Nhiên liếc nhìn đũng quần đang dâng cao của Hàn Đình, trên mặt trở nên nóng rực.


“Đi nhanh đi, Hàn đại luật sư.” Cô vội vàng đẩy Hàn Đình đi.


Hàn Đình cười tươi mở cửa, vừa ngẩng đầu, nụ cười đã tắt trên khóe miệng.


Nhiễm Nhất Bạch cũng sửng sốt, tay vẫn còn đang duy trì tư thế chuẩn bị nhấn chuông cửa. Tối hôm qua hắn bận rộn quay chụp suốt một đêm, giờ này mới rời khỏi phim trường, trên người vẫn còn tàn dư của khí lạnh.


Thật ra Quý Du Nhiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tối qua lúc 2h, cô thấy được cuộc gọi nhỡ từ Nhiễm Nhất Bạch, còn có tin nhắn wechat rằng hôm nay hắn làm việc xong thì sẽ đến nhà cô, chỉ là cô không ngờ công việc của Nhiễm Nhất Bạch lại kết thúc sớm như vậy.


Dù sao chuyện tái hợp lại với Hàn Đình cô cũng không định giấu diếm, Nhiễm Nhất Bạch… hay là những người đàn ông khác biết chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.


Nghĩ đến đây, Quý Du Nhiên bỏ Nhiễm Nhất Bạch qua một bên, thoải mái dặn dò Hàn Đình lái xe chú ý an toàn, tiếp đó mới hướng đầu về phía Nhiễm Nhất Bạch, nói hắn vào nhà.


Sau khi Hàn Đình nghe được Quý Du Nhiên nói câu “vào nhà” với Nhiễm Nhất Bạch, trong lòng hắn cố gắng đè ép sự không thoải mái đang nổi lên.


Không có người đàn ông nào muốn cùng người đàn ông khác chia sẻ người con gái của mình, trừ phi là do không còn cách nào.


Hiện tại Hàn Đình là không có cách nào.


Tuy rằng bọn họ đã hòa hảo lại, nhưng nhìn lại khoảng thời gian hai người chia tay, hắn không thể không nhận rõ một hiện thực, bên người Quý Du Nhiên sớm đã không chỉ tồn tại một mình hắn.


Hàn Đình thu hồi tia mất mát trong lòng, ôn nhu cười cười với Quý Du Nhiên, nói với cô lần sau không cần dậy sớm làm bữa sáng cho hắn, về sau cứ để hắn chuẩn bị cho cô, tiếp đó không để ý đến Nhiễm Nhất Bạch, trực tiếp xuống lầu rời đi.


Nhiễm Nhất Bạch chờ cho Hàn Đình đi vào thang máy, mới “xùy” một tiếng, đi theo Quý Du Nhiên vào nhà.


Hắn cũng không biết mình đang cười nhạo ai.


Có thể là chính hắn cũng nên.


Ngay khi thời điểm mở cửa, hắn liền chú ý thấy cánh môi đỏ bừng của Quý Du Nhiên, tiếp đó là đũng quần nâng cao của tên luật sư kia, chỉ vậy thôi là đã đủ để hắn biết tối hôm qua hai người đã có chuyện gì.


Hắn vất vả cả đêm làm việc, đến khi kết thúc, quần áo cũng không kịp thay, liền nhanh chóng chạy đến nhà của cô nương ngốc này để thăm cô, kết quả thì sao? “Bắt gian” tại trận! Đã vậy hắn còn không có tư cách để hỏi dù chỉ một câu.


Điều khiến hắn buồn bực nhất, đó chính là chỉ mấy hôm trước thôi, hắn còn đang đắc ý dạt dào đuổi tên Hàn luật sư kia ra khỏi căn nhà này, kết quả chỉ mới mấy ngày thôi, vị trí của hai người liền thay đổi.


Mẹ nó! Tên này đúng là có thủ đoạn, chỉ mới mấy ngày, đã kiếm được đường thượng vị!


Người phụ nữ ngốc này cũng thiệt là! Chỉ mới mấy ngày không ở đây thôi, cô liền mang người đàn ông khác về nhà!


Đúng là nguòi phụ nữ có mới nới cũ! À mà không phải.


Nghĩ đến tên họ Hàn kia từng có một đoạn tình duyên với cô, nếu nói cho đúng, thì tên họ Hàn kia mới là người cũ, còn hắn mới là người mới.


Tình cũ không rủ cũng tới! A thật đáng ghét!


Nhiễm Nhất Bạch ở bên này ôm tay giận dỗi, Quý Du Nhiên phía bên kia thong thả dọn dẹp bàn ăn, Nhiễm Nhất Bạch thấy thế thì càng thêm tức giận, hắn nghĩ lại lời nói của tên họ Hàn trước khi rời đi.


Cô còn vì hắn mà làm bữa ăn sáng!?


Trong lòng cực kỳ chua xót, Nhiễm Nhất Bạch bị sự ghen ghét dâng lên đến mụ đầu, trực tiếp hô lớn với Quý Du Nhiên.


“Bất công! Em quá bất công!”


Quý Du Nhiên đang ở trong phòng bếp rửa chén, tiếng nước chảy hơi lớn, nên cô không nghe rõ Nhiễm Nhất Bạch nói cái gì, nên cô hỏi lại.


Nhiễm Nhất Bạch bất mãn ngồi xuống ghế sô pha: “Tôi nói, là tôi cũng đói bụng!”


Lúc này Quý Du Nhiên đã nghe rõ.


Chuyện cô làm bữa sáng cho Hàn Đình chỉ là hứng thú nhất thời, lúc này đã mất hứng thú rồi, liền định nói Nhiễm Nhất Bạch tự mình gọi cơm hộp đi.


Nhưng ngẫm lại, Nhiễm Nhất Bạch hẳn là do cô làm bữa ăn sáng cho Hàn Đình, nên trong lòng hắn mới nảy sinh sự bất bình.


Sợ hắn nổi máu ghen thì lại không để yên cho cô, Quý Du Nhiên đành phải đáp ứng, lau lau tay, chậm rì rì mở cửa tủ lạnh.


Những nguyên liệu lúc trước mẹ Quý mua đến nay đã không còn lại bao nhiêu, trứng chiên đã dùng hết khi nãy, trong tủ lạnh chỉ còn lại một ít nước trái cây và hai trái táo.


Cô lấy một quả táo, tùy tiện rửa qua với nước, liền ném qua cho Nhiễm Nhất Bạch.


“Ăn đi!”


Nhiễm Nhất Bạch chuẩn xác tiếp được quả táo, nhưng vẫn bị phần nước ít ỏi dính trên vỏ bắn lên da mặt, trong lòng càng thêm tức giận vì sự đối xử bất công của cô.


Này, con mẹ nó, quả là phân biệt đối xử!


Một Nhiễm đại ảnh đế được bao nhiêu fan hâm mộ, phủng trong lòng bàn tay nâng niu, đã bao giờ phải chịu ủy khuất như thế này cơ chứ?


Nhiễm Nhất Bạch oán hận cắn rôm rốp quả táo, miếng táo nhai trong miệng tựa như đang nhai huyết nhục của Hàn Đình, cắn hai miếng, hắn lại hướng về Quý Du Nhiên kháng nghị hai câu, kết quả Quý Du Nhiên chỉ qua loa “ừ” một tiếng, rồi xoay người vào phòng ngủ.


Quý Du Nhiên định hôm nay đi bệnh viện thăm Hồ Mộc Mộc, nhưng hiện giờ vẫn còn sớm, nên cô muốn lên mạng xem một chút tin tức về việc điều trị tử cung, thậm chí còn có một số tài liệu tiếng nước ngoài.


Nếu có thể, thì cô hy vọng, sau khi Hồ Mộc Mộc đã trải qua tổn thương lớn như vậy, thì không nên lại chịu tiếp cảnh mất đi tình yêu.


Ngay khi Quý Du Nhiên đang bận rộn tìm kiếm thông tin, Nhiễm Nhất Bạch đã nhanh chóng tắm rửa, hắn để trần nửa thân trên, lộ ra cơ bụng khiến người thèm muốn, lại tạo hình tóc giúp hiển hiện mười phần khí chất, sau đó mới bọc lại khăn tắm, bước vào phòng ngủ của Quý Du Nhiên.


Quý Du Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không quan tâm lắm, tiếp tục xem tài liệu.


Nhiễm Nhất Bạch bị làm lơ, lòng tự trọng một lần nữa chịu đả kích thật lớn.


Hắn lập tức liên tưởng đến việc Quý Du Nhiên nhất định đã được tên Hàn Đình kia cho “ăn no” rồi, nên không có hứng thú với hắn, trong lòng dâng lên nồng đậm ghen ghét.


Càng nghĩ càng giận, hắn không nói hai lời, ôm lấy cô gái đang ngồi trước màn hình máy tính, bế lên, vứt vào giường.


“Anh làm gì vậy a!”


Quý Du Nhiên hoảng sợ, chăn giường mới được Hàn Đình dọn dẹp sạch sẽ sáng nay, giờ lại bị loạn thành một đống.


Nhiễm Nhất Bạch đè lên người cô, oán hận vừa cắn vừa gặm bên tai cô, bàn tay to chui xuống lớp quần áo ở nhà mỏng manh của cô để luồn vào trong, xoa bóp hai luồng mềm mại trước ngực, thân hình lửa nóng kề sát cô, cùng với món đồ vật cương cứng phía dưới.


“Còn có thể làm gì! Làm em!”


Thời điểm Quý Du Nhiên tới bệnh viện thì trời đã giữa trưa, là Nhiễm Nhất Bạch đưa cô tới, hoặc là nói hắn mặt dày mày dạn một hai phải đưa cô tới.


Vì để không bị người khác chú ý, Quý Du Nhiên không cho hắn lái chiếc Ferrari khoa trương kia, mà bắt hắn lái xe của cô, sau khi tới bệnh viện cũng không cho hắn xuống xe, mà để hắn ngồi trong xe chờ.


Lúc bước vào thang máy, trong lòng cô vẫn còn đang thóa mạ Nhiễm Nhất Bạch.


Mới sáng sớm, không biết ăn trúng thuốc điên gì, đè cô ra làm hai lần, vừa làm còn vừa hỏi cô, Hàn Đình có lợi hại không. Ấu trĩ.


Cũng may cô đã quen với tần suất làm tình thường xuyên như thế này, nếu đổi lại là người bình thường khác, đoán chừng thân thể không cách nào chịu nổi.


Khi đến phòng bệnh, Hồ Mộc Mộc đang truyền dịch, mẹ Hồ còn đang ở trong phòng, Quý Du Nhiên lên tiếng chào hỏi bà.


Ngay buổi sáng một ngày sau khi Hồ Mộc Mộc xảy ra chuyện, bố mẹ Hồ liền từ quê hương ngàn dặm xa xôi tức tốc chạy tới Bắc Kinh, tới nơi rồi hai người mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn kiên trì ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy, sau đó Liêu Bằng thật sự không đành lòng, liền tìm một khách sạn ở gần bệnh viện, sắp xếp cho hai người đến ở, như vậy cũng thuận tiện cho hai vị phụ huynh di chuyển giữa bệnh viện và khách sạn. Quý Du Nhiên đã từng gặp qua bố mẹ của Hồ Mộc Mộc, thời hai cô còn học đại học, một người chị họ của Hồ Mộc Mộc lấy chồng, cô cùng với cô ấy về quê làm phù dâu, sau nữa mỗi lần bố mẹ Hồ đến trường thăm Hồ Mộc Mộc, thì Quý Du Nhiên cũng theo gia đình cô ấy ăn cơm chực, nên vô cùng quen thuộc với bố mẹ Hồ.


Mẹ Hồ thấy Quý Du Nhiên tới thì rất vui vẻ, thân mật hỏi cô đã ăn cơm chưa, đi bằng gì tới đây? Ngữ khí giống như đang nói chuyện với con gái của mình.


Ngày đó khi nhìn thấy mẹ Hồ, thì Hồ Mộc Mộc mới kết thúc cuộc giải phẫu không lâu, vẫn chưa tỉnh lại, mẹ Hồ vừa khóc vừa nắm lấy tay Quý Du Nhiên nói với cô rất lâu, còn đặc biệt cảm ơn Quý Du Nhiên đã kịp thời đưa Hồ Mộc Mộc đến viện, bằng không con gái của bà đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.


Đối mặt với lời cảm ơn từ mẹ Hồ, Quý Du Nhiên không chỉ không cảm thấy dễ chịu hơn, mà ngược lại, còn thấy áp lực gấp bội. Giống như giấc mộng đêm hôm trước, cô vẫn luôn cảm thấy nếu mình không để Hồ Mộc Mộc đến làm việc ở văn phòng luật, hoặc là mình có thể tới nhà sớm hơn một chút, thì sẽ không phát sinh hết thảy những chuyện này. Hồ Mộc Mộc biết rõ bản tính thích nói dong dài của mẹ mình, vì thế cô ấy nhanh chóng tìm việc cho bà, nhờ bà đến khoa chấn thương chỉnh hình hỏi thử xem phim chụp X quang của bố đã có chưa.


Bố mẹ Hồ làm lụng vất vả suốt một đời nên cơ thể cũng sinh ra lắm bệnh tật, đặc biệt là bố Hồ, thắt lưng không tốt, lần này tới Bắc Kinh, Liêu Bằng sắp xếp cho hai người kiểm tra sức khỏe luôn.


Sau khi mẹ Hồ rời đi, Quý Du Nhiên mới ngồi xuống bên mép giường bệnh của Hồ Mộc Mộc.


“Liêu Bằng đâu? Hôm nay anh ấy không tới à?” cô ngẩng đầu nhìn tốc độ truyền dịch có chút nhanh, sợ kích thích mạch máu của Hồ Mộc Mộc, nên đưa tay chỉnh chậm lại.


Lúc trước Liêu Bằng vẫn luôn túc trực tại viện, sau khi Hồ Mộc Mộc tỉnh lại thì cố tình xa cách cậu ta, không cho cậu ở lại bệnh viện chăm mình.


Hồ Mộc Mộc lắc đầu, dùng tay không truyền dịch đưa một quả quýt tới cho Quý Du Nhiên.


“Không biết. Sáng sớm nay có tới một lần, tớ bảo anh ấy đi về rồi.”


Quý Du Nhiên tuy không hỏi, nhưng từ biểu tình cô đơn của Hồ Mộc Mộc thì cô biết, nhất định là cô ấy đã nói những lời nhẫn tâm với Liêu Bằng.


Cô thở dài một hơi: “Kỳ thật Mộc Mộc à, tớ đã xem qua rồi, thực tế thì chỉ là tỉ lệ thụ thai của cậu thấp thôi, chứ không phải hoàn toàn không thể sinh con được, cậu đừng nên nhụt chí quá sớm, nhất định vẫn có thể...”


“Du Nhiên.”


Hồ Mộc Mộc cười khổ đánh gãy lời nói của Quý Du Nhiên, nhàn nhạt lắc đầu: “Về chút khả năng mang thai này, có thể nói là gần như bằng 0 rồi.”


Quý Du Nhiên còn muốn khuyên nhủ nữa, nhưng đều bị Hồ Mộc Mộc lảng đi, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nói với lời đùa giỡn cô ấy, mong có thể khiến tâm tình của cô ấy tốt lên một chút.


Trong lúc trò chuyện thì bình truyền dịch cũng đã truyền xong, Quý Du Nhiên ấn chuông, điều dưỡng nhanh chóng vào phòng rút ống truyền.


Nữ điều dưỡng này chuyên phụ trách chăm sóc cho các phòng VIP, tuổi tác của cô điều dưỡng này cũng bằng với Hồ Mộc Mộc và Quý Du Nhiên, bình thường còn tám chuyện vài câu.


“Mộc Mộc, hôm nay khí sắc của cô không tệ, cô cố gắng bảo trì như vậy nhé, tâm tình tốt thì thân thể mới tốt lên được!”


Trong lòng nữ điều dưỡng thật sự bội phục Hồ Mộc Mộc, gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, mà vẫn giữ vững tinh thần, nói nói cười cười với người khác.


Hồ Mộc Mộc nói cảm ơn, còn nói giữa trưa mẹ Hồ sẽ đưa tới một ít điểm tâm, nhờ cô chia cho các điều dưỡng khác trong phòng.


Cô điều dưỡng liên tục xua tay, nói công việc bận rộn, trong phòng điều dưỡng nhất định không có ai, đừng đưa tới lãng phí, hơn nữa còn bày tỏ hâm mộ với Hồ Mộc Mộc khi người nhà và bạn trai ai cũng đối xử tốt với cô, cuối cùng còn nói đùa với cô, nếu cô còn quen biết người đàn ông nào tính tình như Liêu Bằng mà còn độc thân thì nhớ giới thiệu

cho cô ấy.


Hồ Mộc Mộc khi nghe nữ điều dưỡng nhắc tới Liêu Bằng, thì ánh mắt trở nên buồn bã, tiếp đó là thoải mái cười cười, nói hai người họ chia tay rồi.


Nữ điều dưỡng nghe xong thì vô cùng kinh ngạc.


“Sao lại chia tay? Tôi vừa rồi mới nhìn thấy bạn trai của cô nha! Anh ta đang ở khoa ngoại tiết niệu là phẫu thuật cắt ống dẫn tinh đó! Chẳng lẽ… chẳng lẽ cô không biết sao?”


Quý Du Nhiên và Hồ Mộc Mộc đều cảm thấy chấn động.


Thân thể của Hồ Mộc Mộc run lên, suýt chút nữa là ngã quỵ trên giường, Quý Du Nhiên nhanh chóng đỡ cô ấy.


“Cái gì? Khi nào?” Hồ Mộc Mộc bởi vì sốt ruột, thanh âm khi nói chuyện cũng đã trở nên run rẩy.


Nữ điều dưỡng rốt cuộc cũng thấy được điều không ổn, cô ấy nhanh chóng nhớ lại. “Hình như là 15 phút trước. Nhưng theo tôi đoán, giờ này thì chắc là anh ta đã nằm trên bàn phẫu thuật rồi.”

Chương 129  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin