PHÉP TẮC THƯỢNG VỊ
Chương 152  

Buổi chiều hôm sau khi Quý Du Nhiên tỉnh dậy, thì vừa vặn Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm cũng từ bên ngoài trở về biệt thự, thoạt nhìn hai người đàn ông đều vô cùng sảng khoái, đâu giống như cô một thân mệt mỏi!

Nhưng đối với hiện tượng này Quý Du Nhiên đã quá quen thuộc rồi, rõ ràng đa số thời gian cô chỉ nằm hưởng thụ, nhưng đến ngày hôm sau người không rời được giường luôn chính là cô.


Chuyện của Giang Dĩ Nhu đã được Cảnh Tông phái người đi điều tra một lần nữa, hắn nói đại khái khoảng hai ngày sau là sẽ có có kết quả.


Tạm thời hắn vẫn chưa cho Cảnh Thế Kiệt biết, suy cho cùng thì muốn để cho Cảnh Thế Kiệt tin vị hôn thê sắp cưới của mình là một gián điệp thương mại chỉ với một đoạn ghi âm là hoàn toàn không đủ.


Suy xét đến việc trong đoạn ghi âm, Giang Dĩ Nhu yêu cầu thế lực sau lưng cô ả xử lý Quý Du Nhiên, Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm đều cho rằng Quý Du Nhiên cần tạm thời lưu lại bên người họ thì mới an toàn, chờ mọi chuyện ổn thỏa thì sẽ trở lại Chicago.


Quý Du Nhiên tuy nóng lòng cho sự nghiệp học tập của mình, nhưng dù sao tính mạng cũng là trên hết, cô gọi điện cho giáo viên của mình xin nghỉ mấy ngày.


Vì thế, mấy ngày này cô như cái đuôi nhỏ đi theo Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm, bọn họ đi đâu thì sẽ mang Quý Du Nhiên theo tới đó, dường như là một tấc cũng không rời.


Giang Dĩ Nhu lúc này vẫn chưa biết kế hoạch của mình đã bị bại lộ, lòng cô ả nóng như lửa đốt trong khi tên Ben vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay với Quý Du Nhiên, đã vậy hắn ta còn liên tục thúc giục cô ả phải lấy bằng được văn kiện quan trọng.


Ban ngày quận Detroit nơi trung tâm thành phố vô cùng náo nhiệt, các cửa hàng trung tâm thương mại tấp nập, các tòa nhà chọc trời san sát nhau, không khí ồn ào sôi nổi, trên đường vẫn có bóng dáng cảnh sát để duy trì trật tự và các nhóm cùng với nghệ sĩ đường phố đi tới đi lui. Tất cả điều này đã khiến cho Detroit trở thành một thành phố bình thường như bao thành phố khác trên thế giới.


“Tiểu thư tốt bụng! Cầu thượng đế sẽ phù hộ cho cô gái xinh đẹp này!” Một người nghệ sĩ da đen với chiếc đàn ghi ta trên tay đang hôn môi vào tờ một trăm đô la, trong miệng liên tục cảm ơn và khen ngợi với người con gái châu Á tóc đen xinh đẹp.


Ngày thường mỗi lần ông ta biểu diễn thì chỉ thu được vài đồng xu lẻ, lần được nhiều nhất chính là 10 đô la, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được người hào phóng như vậy.


“Bản nhạc đánh rất hay nha!” Quý Du Nhiên dựng thẳng ngón cái.


Ba ngày qua, mỗi lần cô đi ngang qua đây đều nghe được tiếng đàn của người nghệ sĩ này, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô đưa tiền thưởng.


“10 đô là đủ rồi, cần gì phải cho ông ta nhiều thế?” Cảnh Hách Phàm bĩu môi, ôm Quý Du Nhiên tỏ rõ sự chiếm hữu mười phần, cậu một chút cũng không thích Quý Du Nhiên nở nụ cười với người xa lạ.


Tổng bộ của Tập đoàn Tắc Bác được đặt ở trung tâm Detroit, nơi đây có một quảng trường lớn thường xuyên thu hút vô số khách du lịch đến tham quan chụp ảnh, nên cũng hấp dẫn nhiều nghệ sĩ đường phố đến đây biểu diễn kiếm tiền.


Một ngày làm việc, mấy người nghệ sĩ này có thể kiếm đủ tiền cho 3 bữa cơm, vận khí tốt nói không chừng còn có thể thừa một ít, buổi tối trở về có thể ghé quán bar làm một cốc bia hoặc tìm gái điếm để sảng khoái một trận.


Quý Du Nhiên nhún nhún vai bày tỏ thái độ không sao cả, “Không sao đâu, chị gái đây có tiền mà.”


Cảnh Hách Phàm nhanh tay kéo Quý Du Nhiên vào lồng ngực mình, “Vâng vâng, chị là tiểu phú bà.”


Rõ ràng, xét trong nữ giới thì chiều cao của Quý Du Nhiên không tính là lùn, nhưng nếu đứng với Cảnh Hách Phàm, rất rõ ràng là cậu có thể xách cô lên như một con gà.


Hai chữ “Phú bà” này khiến cho Quý Du Nhiên không kiềm được phải bật cười.


Buổi sáng hôm nay, cô nhận được báo cáo từ bộ phận tài vụ của công ty, chính là doanh thu của quý này.


Số tiền vốn bỏ ra ban đầu để kiến lập công ty đã thu lại được, tiền chia cho cổ đông vào cuối năm cũng vô cùng khả quan, tuy rằng chút tiền lãi này với nhóm người thân phận hiển hách kia thì chẳng đáng là gì, chỉ là một sợi lông trên thân con trâu, nhưng nếu nhìn từ góc độ của một người bình thường mới lập nghiệp mà nói thì đó chính là một thành tựu đáng tự hào.


Cứ chiếu theo tình hình này, trước khi cô trở thành một nhà thiết kế nổi danh quốc tế, thì cô đã trở thành một nữ thương nhân thành công rồi.


Hai người cười đùa vào sảnh lễ tân của tập đoàn Tắc Bác, thì thấy Giang Dĩ Nhu nhanh chân bước ra.


“Tiểu thư Linda định đi đâu vậy?” Quý Du Nhiên liếc mắt nhìn qua bộ đồ cao cấp cùng túi xách Birkin xa xỉ số lượng có hạn trên người của Giang Dĩ Nhu.


Ồ, cô nàng này đi theo Cảnh Thế Kiệt, cuộc sống không tồi nha.


“...Có chút việc muốn đi ra ngoài một chút.” Trong lòng Giang Dĩ Nhu lúc này vô hạn bất mãn, nhưng vì ngại có Cảnh Hách Phàm ở đây, nên cô ả vẫn phải tỏ vẻ thân thiện với Quý Du Nhiên.


Quý Du Nhiên “À” một tiếng, âm dương quái khí nói, “Vậy cũng nên đi từ từ thôi nha, đi nhanh quá khéo té trẹo chân đó.”


Khuôn mặt của Giang Dĩ Nhu trở nên vặn vẹo, nhưng cô ả vẫn phải gật đầu đồng ý, cố nhả chữ từ kẽ răng, “Cảm ơn Quý tiểu thư quan tâm.”


“Không cần khách khí.” Quý Du Nhiên cười tủm tỉm phất phất tay.


Tiện nhân!


Trong lòng Giang Dĩ Nhu thầm mắng.


Tiện nhân kia mấy ngày nay đều đi theo sát Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm một tấc cũng không rời, khiến Ben không có cơ hội ra tay, hắn ta xoay sang bức cô ả phải mau chóng hành động, tránh đêm dài lắm mộng.


Giang Dĩ Nhu đi rồi, Cảnh Hách Phàm ôm lấy bả vai của Quý Du Nhiên, lười nhác cất lời, “Yên tâm đi! Anh trai em đã điều tra kha khá rồi, cô ta nhảy nhót không được mấy ngày nữa đâu.”


Nói là ôm, nhưng với chiều cao của cậu, còn không bằng nói là cậu đang xem bả vai của Giang Dĩ Nhu thành tay vịn của mình.


Ánh mắt Quý Du Nhiên trở nên sáng ngời, “Đã tra được thế lực sau lưng cô ta rồi sao? Cô ta rốt cuộc Muốn làm cái gì vậy?"


Cảnh Hách Phàm cố ý trả lời úp mở, “Trước không nói cho chị biết, anh trai đã an bài một trò hay rồi, chờ thêm mấy ngày nữa là chị sẽ biết thôi.”


Quý Du Nhiên trừng mắt cậu một cái, “Cứ thích tỏ vẻ bí mật.” Nói xong cô liền thoát ly khỏi cái ôm của Cảnh Hách Phàm, không có chống đỡ, suýt tí nữa là Cảnh Hách Phàm đã ngã quỵ tại chỗ.


“Này, chị, chị, chờ em với.”


Điều Quý Du Nhiên không ngờ đó là, trò hay trong miệng Cảnh Hách Phàm kia, chỉ hai ngày sau liền diễn ra.


Giang Dĩ Nhu cố ý cho người hầu trong biệt thự nghỉ ngơi, bản thân cô ả đi đến trước cửa phòng làm việc của Cảnh Thế Kiệt.


Cô ả lấy ra một chìa khóa đa năng, sau một hồi vặn vặn, cánh cửa “tích” một tiếng thì mở ra, sau khi cửa mở, cô ả cảnh giác nhìn sang hai bên, tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng, đóng cửa lại.


Cùng lúc đó, trong một văn phòng của tập đoàn Tắc Bác, có vài người đang nhìn chằm chằm mọi cử động của Giang Dĩ Nhu thông qua camera.


“Woa! Kỹ xảo thành thục ghê, người không biết có khi lại tưởng cô ta là đặc vụ CIA đấy.”


Cảnh Hách Phàm nhìn Cảnh Thế Kiệt người vốn nên đi công tác hôm nay nhưng bây giờ đang phải tái mặt ngồi xem đoạn quay hình này với một ánh mắt đồng tình, cảm giác của cậu lúc này chính là vui sướng khi người khác gặp họa.


Quý Du Nhiên âm thầm đánh cậu một phen, cố ý nhắc cậu đừng đổ thêm dầu vào lửa.


Người trợ lý ngồi đằng trước ấn một cái nút nào đó, màn hình chuyển về cảnh bên trong phòng làm việc của Cảnh Thế Kiệt.


Giang Dĩ Nhu xác định mục tiêu, đi đến trước một cái két sắt, nhập một chuỗi mật mã, lấy ra một cái laptop.

Nhìn thấy một màn như vậy, vẻ mặt Cảnh Thế Kiệt từ xanh mét chuyển sang xám ngắt.


Hai ngày trước Cảnh Tông tìm tới ông, nói với ông thân phận của Linda là giả, trên thực tế cô ả là do một tổ chức nào đó gửi đến làm gián điệp thương mại, mục đích của bọn chúng chắc chắn là con chip AI do tập đoàn Tắc Bác sáng tạo, mà người phụ trách hạng mục này chính là ông, trong tay ông đúng là nắm giữ một phần tài liệu vô cùng quan trọng.


Lúc nghe Cảnh Tông nói, ông còn không mấy tin tưởng, bởi vì không chỉ là do ông đã điều tra qua, mà trong cuộc sống hàng ngày của hai người, khiến ông không thể nào nghĩ Linda lại là người như vậy.


Vì thế Cảnh Tông phải đưa ra một xấp tài liệu điều tra mới nhất đến trước mặt ông, còn nói nếu ông không tin, thì mong ông vẫn có thể phối hợp, để tìm ra thế lực sau lưng Linda.


Lúc này ông mới chấp nhận bí mật lắp đặt camera trong thư phòng, rồi tiết lộ mật mã két sắt cho Linda, đồng thời nói dối cô ả rằng ông phải đi công tác hai ngày.


Tuy Cảnh Thế Kiệt phối hợp hết thảy với Cảnh Tông, nhưng trong lòng ông vẫn có sự tin tưởng với Linda.


Thế nhưng, sự thật đã phơi bày trước mắt, người phụ nữ vốn ngày thường hiểu chuyện dịu dàng, vậy mà lại dám dùng chìa khóa mở cửa thư phòng ông, rồi sử dụng mật mã mà ông tiết lộ để mở két sắt, lấy máy tính bên trong, thuần thục nhập một chuỗi mật mã không biết đã bị cô ả ăn trộm từ lúc nào, tìm được folder ẩn trong đó để sao chép.


Cảnh Thế Kiệt bỗng chốc bừng tỉnh.


“Thứ nữ nhân đáng chết này! Dám lừa gạt chú!” Cảnh Thế Kiệt đập mạnh vào bàn.


Một đàn ông chơi qua ngàn bụi hoa như ông vậy mà cư nhiên lại bị một phụ nữ lừa bịp! Sau đó còn để hai đứa cháu của mình phát hiện ra, mặt mũi của ông đúng là bị vứt lên tới sao hỏa luôn rồi!


Cảnh Tông từ đầu đến cuối vẫn chưa nói lời nào, chỉ vững vàng ngồi trên ghế, mãi đến khi hắn thấy Giang Dĩ Nhu đã copy xong văn kiện bỏ chạy ra cửa, mới nở một nụ cười nhàn nhạt, nói, “Chúng ta cũng nên đi thôi’’.


Tâm thái lúc này của Quý Du Nhiên chính là hăng say xem náo nhiệt, cô ngoan ngoãn đi theo nhóm người Cảnh Tông xuống lầu, ngồi trên một chiếc xe thương vụ.


Khi xe ra khỏi nội thành, trời cũng bắt đầu sụp tối, trên đường ra ngoại thành dòng xe càng lúc càng đông do nhóm người làm việc trong trung tâm thành phố đi về nhà, còn phía làn đường đi vào nội thành thì lại vắng vẻ.


Đi khoảng nửa giờ, bọn họ liền dừng lại ở một khúc cua hẻo lánh, tài xế theo chỉ thị dừng xe tắt máy, thân xe màu đen dường như hợp thành một thể với không gian lúc này, cách đó không xa là những quán bar hộp đêm xa hoa đầy tính trụy lạc cũng đã lên đèn.


Qua vài phút, một chiếc xe con chậm rãi xuất hiện trước tầm nhìn của mọi người, dừng lại trước cửa một hộp đêm.


Cửa mở, từ trên xe bước xuống một phụ nữ trong chiếc áo khoác gió màu đen.


“Là Linda.” Cảnh Thế Kiệt nhìn bóng dáng nữ nhân kia, nói một cách nghiến răng nghiến lợi.


“Cái gì mà Linda hở chú, phải gọi là Giang Dĩ Nhu.”


Cảnh Hách Phàm ngồi ở đằng sau, thảnh thơi vắt chéo chân, thong thả nói lời trêu chọc chú mình, sự trào phúng trong câu nói là quá rõ ràng, cậu chỉ kém cười vào thẳng vào mặt chú mình và nói chú thật ngu xuẩn khi bị phụ nữ lừa đảo tới nửa năm trời.


Đều là họ Cảnh, sao ông chú Cảnh Thế Kiệt này của mình ánh mắt lại tệ đến thế nhỉ?


Ánh mắt Cảnh Hách Phàm sáng quắc nhìn Quý Du Nhiên đang dựa đầu vào bờ vai của Cảnh Tông ở hàng ghế phía trước, trong mắt trong lòng tràn đầy yêu thích và đắc ý.


Nhìn xem! Ánh mắt của cậu và anh trai thật tốt!


“Tiên sinh, người con gái đã đi vào trong hộp đêm, nhưng bên trong đó không có người của chúng ta, có cần phái người đi theo không ạ?” Trợ lý ngồi ghế trên cất lời hỏi ý kiến.


Cảnh Tông nhìn đồng hồ trên tay, khí định thần nhàn nói, “Không cần, chờ là được.”

Chương 152  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin