PHÉP TẮC THƯỢNG VỊ
Chương 146  

Thật ra điều Quý Du Nhiên muốn là có thể đạt được bằng thạc sĩ trong chuyên ngành của mình, nhưng vì điều kiện khách quan không cho phép, nên cô đành phải từ bỏ ý định.

Nguyên chủ vốn không học đúng chuyên ngành của cô, một chút bằng cấp liên quan cũng không có, tuy nói việc thi cử không làm khó được Quý Du Nhiên, nhưng nếu dựa theo quy trình bình thường, thì thứ nhất là phiền toái, thứ hai là trước mắt cô không có cách nào tiêu tốn thời gian quá lâu ở nước ngoài để du học.


Khoảng thời gian 6 tháng là thích hợp nhất, cho nên khi Jessica Chu bừng bừng hưng phấn hỏi cô có ý định tham gia quá trình đào tạo này không, cô vô cùng kích động nói lời đồng ý.


Nửa năm với Quý Du Nhiên có thể xem là ngắn, nhưng với mấy người đàn ông của cô thì thật sự là rất lâu.


“Đến ước Mỹ rồi, nếu có chuyện gì khẩn cấp thì nhớ liên hệ với bạn bè của tôi ở đó, bên này tôi sẽ sắp xếp thời gian để đến thăm em sớm.”


Đến cửa hải quan sân bay, Nhiễm Nhất Bạch thấp giọng dặn dò, cả người cũng che kín mít, nắm chặt tay Quý Du Nhiên dặn dò liên miên như người mẹ già quan tâm con cái.


Giản Đông Thần lạnh giọng đánh gãy lời của hắn, “Cậu nói đủ chưa? Cô ấy còn phải đi nữa.”


Đã có vài người hành khách đứng gần đó chú ý đến nhóm người bọn họ, cũng không phải là vì họ nhận ra Nhiễm Nhất Bạch, mà là do bề ngoài của nhóm người bọn họ thật sự quá xuất sắc, đặt biệt là khi những người xuất sắc như vậy lại còn đứng cùng với nhau, khiến mọi thứ xung quanh như trở thành phông nền, dẫn đến sự chú ý từ khắp mọi người.


Đặc biệt là Nhiễm Nhất Bạch, còn che chắn kín mít, thoạt nhìn sẽ tạo cảm giác kỳ quái, nếu thật sự có fan của hắn nhận ra, nhất định sẽ dẫn đến náo động không nhỏ.


Khương Khải Minh, trợ lý của Nhiễm Nhất Bạch, cũng góp lời vào, cậu ta cúi đầu kéo kéo tay của Nhiễm Nhất Bạch, “Anh à, Giản Đổng nói đúng đấy ạ, anh cũng đừng nên gây thêm phiền toái cho Quý tiểu thư.”


Nhiễm Nhất Bạch trừng ánh mắt hình viên đạn đến trợ lý của mình, Khương Khải Minh chỉ có thể xám xịt ngậm chặt mồm, xấu hổ đưa mắt nhìn về hướng khác.


Thật là, còn chê người ta nói ra sự thật.


Quý Du Nhiên cúi đầu cười một chút, “Được rồi, các anh trở về đi, không cần lo lắng cho tôi, Tiểu Phàm và Cảnh Tông đều ở Mỹ, hai bang Chicago và Detroit cũng không xa nhau, tôi lại không ngốc, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ tìm giúp đỡ.” 


Vốn những lời này nói ra là để cho đám đàn ông yên tâm, nhưng sau khi nghe xong, tâm tình của bọn họ còn trở nên trầm trọng hơn.


Giang Dĩ Thành duỗi tay, vén phần tóc lòa xòa phía trước ra sau tai cho Quý Du Nhiên, hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trơn bóng, thoạt nhìn rất trẻ trung năng động.


"Về sau, hàng tuần chúng tôi sẽ luân phiên đến Mỹ thăm em.”


Đây là quyết định mà bọn họ đã đưa ra sau cuộc họp bất ngờ tối hôm qua.


Lúc trước, Quý Du Nhiên ở ngay dưới mí mắt của bọn họ mà vẫn có thể vỗ nhịp thành đôi với Cảnh Tông, lần này cô lại còn ở nước Mỹ xa xôi, thì liệu rằng nửa năm nay cô có chịu cô đơn hay không?


Cô gái nhỏ vô tâm vô tình này, bọn họ không thể tin được.


Quý Du Nhiên có chút ngạc nhiên, bốn người họ nói là sẽ luân phiên đi thăm cô sao? Vậy chẳng phải là tuần nào cũng có người đến thăm cô à? Vậy thì sao cô còn có thể chuyên tâm học tập được nữa?


Nhìn nhìn Giản Đông Thần và Nhiễm Nhất Bạch, rồi nhìn lại Hàn Đình vẫn luôn mỉm cười nãy giờ, thấy bọn họ dường như đều đồng ý với lời này của Giang Dĩ Thành, Quý Du Nhiên hiểu ra rằng, bọn họ đã thương lượng xong xuôi hết rồi.


“Không được!” Quý Du Nhiên không chút nghĩ ngợi bènnói từ chối , “Tôi đây là đi học tập, chứ không phải là đi nghỉ phép, các anh đừng làm ảnh hưởng đến tôi.”


Nhiễm Nhất Bạch oán hận, kéo nhẹ đuôi tóc của Quý Du Nhiên, “Em không cho chúng tôi qua, vậy thì hai anh em Cảnh Hách Phàm thì sao? Em còn nói là cách chỗ hai người gần! Chẳng lẽ với bọn họ thì có thể tới thăm em à?”


Quý Du Nhiên ngẫm nghĩ, cảm thấy lời kháng nghị này của Nhiễm Nhất Bạch thật ra cũng khá hợp lý.


“Vậy thì như thế này, để cho công bằng, nếu không có chuyện gì quan trọng, thì tôi cũng sẽ không để hai người họ đến.”


Lúc này sắc mặt của đám đàn ông mới tốt lên một chút.


Hàn Đình nhìn đồng hồ, đem chiếc túi của Quý Du Nhiên giao lại cho cô, “Mau đi đi, nhân viên hàng không đã gọi tên em rồi kìa.”


Nhìn vào ánh mắt dịu dàng nhẹ nhàng của Hàn Đình, Quý Du Nhiên đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô lấy một phần văn kiện trong túi xách đưa cho hắn.


“Buổi sáng có ghé qua công ty lấy cái này, suýt chút nữa thì quên đưa cho anh.”


Hàn Đình tiếp nhận, dòng chữ trên phần văn kiện đập vào mắt những người nam nhân còn lại, là hợp đồng chuyển nhượng cổ phẩn của công ty sáng tạo Nhiên Sở.


“10% cổ phần của tôi chuyển tặng qua cho anh.”


Giản Đông Thần, Giang Dĩ Thành và Nhiễm Nhất Bạch nghe được lời này đều cảm thấy cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Hàn Đình tràn ngập sự ghen ghét như muốn nổ tung.


Lúc trước khi bọn họ muốn có cổ phần của công ty cô, không chỉ xuất tiền mà còn xuất lực, vậy mà bây giờ thì sao, tự nhiên phụ nữ này lại không cho tụi này?.


Hàn Đình trước nay vẫn luôn bảo trì một thái độ điềm tĩnh đúng mực, lúc này đây cũng vô cùng ngạc nhiên đến lắp bắp, “Nhiên Nhiên, em...”


Hiện giờ, công ty sáng tạo Nhiên Sở đã không giống như xưa, con số 10% cổ phần có một giá trị không hề nhỏ, tuy rằng đối với Hàn Đình mà nói thì số tiền mà 10% cổ phần này mang lại không có là bao nhiêu, nhưng điểm quan trọng ở đây không phải là tiền nhiều hay tiền ít, mà chính là tâm ý của Quý Du Nhiên.


“Thời gian này tôi không có ở trong nước, mong anh giúp đỡ cho công ty và chăm sóc mẹ tôi nhé.”


Đôi mắt Quý Du Nhiên sáng lấp lánh, nói về cẩn thận, thì chỉ có Hàn Đình mới có thể khiến cô an tâm.


Hơn nữa, lần đó ở trang viên Vạn Đức khi xem những tấm ảnh chụp về cô, cô thấy được cảnh Hàn Đình đã đi đến sân bay vào ngày hôm đó, thật ra Hàn Đình không hề thất hẹn với cô, hắn đã đến thật.


Khi đó hắn đứng ở góc xa xa nhìn về cô, không để cô phát hiện được hắn.


Cũng may nhờ có những tấm ảnh mà Cảnh Tông chụp được, nếu không cô vĩnh viễn sẽ không biết được chuyện này.


“Có tôi ở đây, công ty và dì Quý em căn bản không cần lo lắng.” Giản Đông Thần thật sự không thể chấp nhận được hơn nữa với cái sự bất công rõ rệt này của Quý Du Nhiên, hắn nói câu này với âm thanh vô cùng lạnh lẽo. Nhiễm Nhất Bạch cũng đã chua đến bốc mùi luôn rồi, hắn theo sát Giản Đông Thần nói lời mát mẻ, làm cho Khương Khải Minh phải thêm khẩn trương quan sát xung quanh, chỉ sợ có người nhận ra giọng nói của hắn.


Còn về phía Giang Dĩ Thành thì hắn vẫn chưa nói lời nào, chỉ là ánh mắt phút chốc lại lóe lóe, nhàn nhạt quét mắt nhìn về phía Hàn Đình.


Bé cưng này, miệng thì luôn nói lời công bằng, nhưng nói đến cùng, thì tình cảm của cô dành cho Hàn Đình vẫn có ít nhiều khác biệt với bọn họ.


Hắn không cam lòng, nhưng lại không thể nói được gì.


Nơi khóe môi của Hàn Đình hiện lên nụ cười, hắn mặc kệ ánh mắt của đám đàn ông bên cạnh như muốn xuyên thủng vài lỗ lên trên người hắn, tiến lên ôm lấy Quý Du Nhiên, cằm đặt trên đỉnh đầu của cô.


“Em không cần phải làm như vậy, tôi dĩ nhiên sẽ thay em quan tâm đến công ty và chăm sóc cho dì Quý.”


Hàn Đình muốn đưa lại hợp đồng cổ phần cho Quý Du Nhiên, cô lắc đầu, đầu hướng về phía nhóm người Giang Dĩ Thành, “Mấy người họ đều có cổ phần trong công ty của tôi, anh sao có thể không có được? Mau nhận lấy đi!”


Hàn Đình sửng sốt trong chớp mắt, lòng hắn lúc này như có một dòng nước ấm chảy qua, hắn gật đầu dịu dàng nói, “Được, vậy thì tôi nhận nhé.”


Phần văn kiện trên tay hắn nặng trĩu, tựa như tâm ý của Quý Du Nhiên đối với hắn.


Khi trước hắn giúp công ty cô xử lý không ít vụ kiện tụng, nên cũng hiểu rõ vài phần về nội bộ công ty cô, hiển nhiên có nhiều nhà đầu tư muốn bỏ tiền mua cổ phần của công ty, vậy mà lúc này đây Quý Du Nhiên lại tặng không cho hắn nhiều.


Có thể thấy được một sự đặc biệt mà cô dành cho hắn, đối với Hàn Đình, như vậy là đủ rồi.


Tiếp viên hàng không một lần nữa gọi tên Quý Du Nhiên, cô nói một lời cuối với bọn họ “Tôi đi đây”, rồi cầm túi xách chạy về phía kiểm tra hải quan.


Đầu cũng không quay lại lần nào.


Đúng là cô gái nhỏ không có lương tâm! Trừ Hàn Đình, khuôn mặt của ba người đàn ông còn lại đều trầm xuống, ở trong lòng đồng thời hô câu này.


Mùa hè ở Chicago phá lệ mê người, thời gian trôi qua, thoáng chốc mà Quý Du Nhiên đã ở đây được hai tháng.


Trong hai tháng này, Quý Du Nhiên không khác gì với những người sinh viên ở đây, cùng bọn họ nghe giảng bài, cùng ngâm mình ở thư viện hoặc bảo tàng.


Quý Du Nhiên vốn có thiên phú, bản lĩnh lại mạnh, hơn nữa còn có kinh nghiệm xây dựng sự nghiệp của hai kiếp, có thể trổ tài năng trước mặt các sinh viên khác, hơn nữa tính cách cô lại thành thục phóng khoáng, tướng mạo mang đậm nét đẹp phương Đông, nên nhận được rất nhiều sự yêu thích từ các bạn bè nam nữ xung quanh.


“Ồ! Yara! Hóa ra cậu ở đây à!” Một cô gái với khuôn mặt lấm tấm tàn nhang, mái tóc nâu cuộn sóng, trong tay ôm mấy quyển sách, chạy đến bên người Quý Du Nhiên.


Học viện nghệ thuật Chicago không có vườn trường to lớn, kiến trúc của nó chỉ bao gồm các tòa nhà xây vòng chung quanh nhau, nhưng nhờ có sát cạnh đó là con hồ Michigan, tạo nên một phong cảnh đẹp đẽ vô cùng.


Chiều nay không có tiết học, Quý Du Nhiên uyển chuyển từ chối lời mời đi xem phim và ăn tối của một nam sinh viên đến từ Mexico, một mình đi vào công viên bên cạnh trường, vẽ ký họa mặt hồ nước.


Cô gái đang thở hồng hộc chạy đến bên cạnh cô tên là Sophia, cũng là bạn sát vách phòng trọ cô, đến từ New York.


Yara Ji là tên tiếng anh của Quý Du Nhiên, đây là cái tên mà cô đã tự đặt cho mình từ kiếp trước, chỉ là ở trong nước cô không sử dụng cái tên này.


Quý Du Nhiên không ở chung cư mà Cảnh Tông đã chuẩn bị cho cô, mà lựa chọn ở ký túc xá do nhà trường cung cấp, nếu là tới học tập giao lưu, thì dĩ nhiên cô muốn tiếp xúc nhiều với bạn bè trong trường hơn.


Quý Du Nhiên cười chào hỏi với Sophia, đồng thời xê dịch vị trí đang ngồi của mình, nhường chỗ cho Sophia ngồi.


“Yara! Có tin tức tốt nè! Thông tin cậu muốn tìm, tớ đã giúp cậu tìm ra rồi đó!”


Sophia vừa đặt mông xuống, mồ hôi còn chảy ròng ròng trên mặt cô ấy, nhìn dáng vẻ thì chắc là đã chạy rất nhiều, Quý Du Nhiên đưa cho cô nàng một tờ khăn giấy, cô nàng cười vô cùng sáng lạn, liên tục nói lời cảm ơn. “Không ngờ cái người tên Linda Li này lại có rất ít thông tin ở trường chúng ta! Dường như bất kỳ ảnh chụp nào cũng không có mặt cô ấy! Bức ảnh này là tớ tìm thấy trong một lần cô ấy tham gia đoàn hợp xướng của trường đó!” Nói xong, Sophia lấy ra một ảnh chụp từ trong balo của mình đưa cho Quý Du Nhiên, ngón tay chỉ vào một người ở giữa tấm hình.


“Đây nè! Cô ấy chính là Linda Li mà cậu muốn tìm đó! Bố tớ còn từng dạy cho cô ấy nữa.”


Quý Du Nhiên nhìn kỹ cô gái trong hình, tóc đen, đeo mắt kiếng, bề ngoài trung bình.


Trong lòng cô trở nên hồi hộp.


Khi ở Prague, Cảnh Thế Kiệt giới thiệu tên của Giang Dĩ Nhu là Linda Li, là thư ký của chú ấy.


Sau khi Giang Dĩ Thành kể cho cô nghe về sự tình vụ tai nạn của bố mẹ Giản Đông Thần, Quý Du Nhiên liền để tâm, vừa đến nước Mỹ, cô hỏi Cảnh Tông về lai lịch của Giang Dĩ Nhu, Cảnh Tông phải mất một chốc lát mới nhớ ra cô Linda Li này.


Hắn nói với Quý Du Nhiên, Cảnh Thế Kiệt điều tra qua Giang Dĩ Nhu là người New York, tốt nghiệp đại học Columbia.


Cả Cảnh Tông và Cảnh Thế Kiệt đều không biết về thân phận và bối cảnh khi trước của Giang Dĩ Nhu, nhưng chính Quý Du Nhiên lại biết rất rõ ràng.


Cô vẫn luôn cho rằng cái tên Linda Li là do Giang Dĩ Nhu đặt làm tên tiếng anh của mình, nhưng khi Cảnh Tông chứng thực đúng là có một người như vậy, thế thì chuyện này nghĩa là sao.


Vì thế Quý Du Nhiên mới đưa ra một suy đoán về việc Giang Dĩ Nhu đã giả mạo thân phận của người khác, đồng thời tạo ra bằng cấp giả của đại học Columbia, từ đó để lừa Cảnh Thế Kiệt.


Về sau, cô nhờ vả Sophia là một sinh viên đến từ New York, đồng thời bố cô ấy cũng là giảng viên trong trường đại học Columbia.


Bây giờ, khi nhìn vào cô gái trong tấm ảnh là không cùng một người với Giang Dĩ Nhu, trong lòng Quý Du Nhiên trở nên ớn lạnh.


Giang Dĩ Nhu vốn chính là Giang Dĩ Nhu rồi, vậy hiện giờ thân phận giả tạo của ả là sao?


Nếu Giang Dĩ Nhu đã trở thành Linda Li, vậy thì chính chủ Linda Li này đã đi đâu rồi?


Việc giả tạo thân phận ở nước Mỹ vốn không phải là điều dễ dàng.


Giang Dĩ Nhu chỉ là một người con gái nuôi của Giang gia, không có hậu thuẫn sau lưng, về sau lại bị Giang gia thu hồi hết toàn bộ cổ phiếu và bất động sản, có thể nói là ả chỉ với hai bàn tay trắng lặn lội từ quốc nội đi đến Mỹ.


Vừa không có quyền, vừa không có tiền, ả sao có thể khiến một người đang sống sờ sờ như thế này lại đột nhiên biến mất không chút tăm hơi?


...Trừ phi là có người ở phía sau giúp đỡ ả!


Lúc trước Quý Du Nhiên không để tâm đến việc gặp lại Giang Dĩ Nhu, nhưng bây giờ ngẫm lại, việc ả xuất hiện bên cạnh Cảnh Thế Kiệt có vẻ không đơn giản.


Cho dù chính bản thân Giang Dĩ Nhu có thể tự mình thay đổi thân phận, vậy thì khi ả đã trở thành Linda Li rồi thì sao không thành thật ở lại New York đi, lại chạy đến Detroit để làm gì?


Lại còn vào làm trong tập đoàn Tắc Bác, thành tình nhân của Cảnh Thế Kiệt, đây không khỏi có chút cố tình à!


Vậy thì rốt cuộc mục đích của ả là gì? Chẳng lẽ đúng như lời ả nói, thật sự yêu thương Cảnh Thế Kiệt?


Trong lòng Quý Du Nhiên cười lạnh một tiếng.


Giang Dĩ Nhu cũng không phải dạng người thích người lớn tuổi hơn mình nhiều đâu, làm sao có thể yêu đương với Cảnh Thế Kiệt bằng tuổi cha mình thế được?


Nếu không phải là do chân ái, vậy thì mục đích ả tiếp cận Cảnh Thế Kiệt, ắt hẳn sẽ là tập đoàn Tắc Bác sau lưng chú ấy!


Trong lòng Quý Du Nhiên nhấc lên vô số gợn sóng, bề ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh nhận lấy ảnh chụp. “Sophia, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều! cậu đã giúp tớ một ân huệ rất lớn, tớ sẽ nói người gửi cho cậu trọn bộ phiên bản của búp bê Yooka nhé!”


Nhờ sức ảnh hưởng lớn mạnh của Nhiễm Nhất Bạch, mà hình ảnh của búp bê Yooka cũng đã lan tỏa đến nước ngoài, chỉ là chưa có tầm mạnh mẽ như ở trong nước.


Sophia chính là một fan nước ngoài của búp bê Yooka, khi cô ấy biết được Quý Du Nhiên chính là nhà thiết kế của bé búp bê này, thì đã kích động đến mức suýt hôn mê, cũng nhờ vậy mà cô ấy đã vô cùng nhiệt tình trong việc giúp đỡ Quý Du Nhiên tìm kiếm thông tin của Linda Li.


Nhưng Quý Du Nhiên cũng không nói gì nhiều, chỉ nói Linda Li là bạn thuở nhỏ của cô, về sau di dân đến Mỹ thì mất liên lạc, nên lần này mong có cơ hội tìm lại người quen một phen.


Trông Sophia hưng phấn đến thét chói tai khi nghe cô tặng búp bê cho mình, Quý Du Nhiên mỉm cười, cẩn thận cất tấm hình vào trong túi xách.


Xem ra cuối tuần này cô cần phải đi Detroit một chuyến, qua gặp Giang Dĩ Nhu rồi.


Những phỏng đoán lúc trước thực ra cũng chỉ là phỏng đoán, cô có thể nhìn ra được chú của Cảnh Tông thực sự thích ả , cho dù bây giờ cô có làm rõ thân phận của Giang Dĩ Nhu, thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến ả, nói cho cùng thì bây giờ ả  cũng chẳng làm hại gì đến tập đoàn Tắc Bác.


Nếu thật sự sau lưng Giang Dĩ Nhu có người sai sử, vậy thì việc cô ngây ngốc vạch trần thân phận của ả sẽ dẫn đến rút dây động rừng.


Nhưng nếu cô đến, khi Giang Dĩ Nhu trực tiếp gặp mặt cô, thì ắt hẳn ả sẽ trở nên căng thẳng, chỉ cần căng thẳng thì sẽ dễ dàng lộ ra dấu vết.


Quý Du Nhiên cùng với Sophia trở về học viện, cô có một khuôn mặt mộc thanh thuần xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra một sự kiên định và lạnh lẽo.


Lúc trước cô đồng ý với Giang Dĩ Nhu, rằng chỉ cần ả không trêu chọc gì đến mình, thì cô cũng sẽ không đụng đến ả.


Hiện tại tuy ả không trêu chọc gì đến cô, nhưng…


Chọc vào đàn ông ủa cô, thì cũng không được phép!

Chương 146  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin