PHÉP TẮC THƯỢNG VỊ
Chương 127  

Người thực hiện việc cưỡng hiếp với Hồ Mộc Mộc, chính là tên tội phạm Dương Đào.


Hắn ta ỷ vào gia cảnh bề thế của mình, làm vua một cõi, nhiều lần đánh nhau đả thương người khác, gian dâm thiếu nữ, sau đó lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ với người bị hại, cho nên căn bản không có ai dám tố giác hắn ta.


Mãi cho đến một lần, sau khi say rượu hắn ta thực hiện hành vi ấu dâm với một bé gái 9 tuổi, khiến cho cô bé bị tổn thương sâu sắc cả về tinh thần lẫn thể xác, cả đời không có cách nào tự sinh hoạt, bố của cô bé chống cự lại toàn bộ các áp lực từ phía Dương Đào và gia đình hắn ta, tốn bao công sức, cuối cùng tìm đến văn phòng luật của Hàn Đình. 


Mà vụ án này, do chính Liêu Bằng phụ trách.


Thời điểm xét xử, Dương Đào bị phán tử hình, nhưng hắn và người nhà vẫn luôn đệ đơn kháng án, cộng thêm người nhà hắn ta ở bên ngoài lo liệu khắp nơi, thông qua các thủ đoạn phi pháp, đưa ra các bằng chứng bệnh tật của hắn ta, yêu cầu phía cảnh sát cho phép hắn ta ra ngoài chữa trị.


Trong lòng Dương Đào ghi hận Liêu Bằng, thời điểm được ra ngoài, hắn ta đã bỏ trốn, theo dõi Liêu Bằng và bạn gái Hồ Mộc Mộc, sau đó tìm cơ hội ra tay cưỡng hiếp cô ấy.


Hắn ta vốn dự định sẽ đánh đập Hồ Mộc Mộc một hồi, rồi mới thực hiện hành vi cưỡng hiếp, nhưng vì trong suốt quá trình Hồ Mộc Mộc chống cự vô cùng quyết liệt, cô đá bị thương dương vật của Dương Đào, nên hắn ta không có

cứng được, vì thế hắn ta liền sử dụng đồ vật khác để xâm phạm Hồ Mộc Mộc.


Kết quả, âm hộ của Hồ Mộc Mộc bị xé rách, cổ tử cung và bên trong tử cung bị xuất huyết, nếu Quý Du Nhiên phát hiện trễ thêm một chút nữa thôi, thì cô rất có thể sẽ mất mạng.


Sau khi giải phẫu, một ngày sau Hồ Mộc Mộc mới tỉnh lại.


Trong khi đó, Quý Du Nhiên có ghé qua một lần, thấy Liêu Bằng và cha mẹ hai bên ở trong phòng, nên cô chỉ đứng ngoài cửa mà không đi vào, hôm nay nghe được Hồ Mộc Mộc tỉnh lại, nên cô liền tới đây.


Hàn Đình ở bên cạnh cô, khuôn mặt vẫn lo lắng như cũ.


“Đừng tự trách bản thân nữa, đây hoàn toàn không phải là lỗi của em.”


Hắn mãi không quên được, thời điểm Quý Du Nhiên đột nhiên té xỉu, đến khi tỉnh lại, câu đầu tiên cô nói với Hàn Đình chính là, nếu ngày đó tôi không tặng bức hình vẽ cho anh, thì anh có tuyển Hồ Mộc Mộc vào làm việc không? Quý Du Nhiên hơi gật đầu, trên khuôn mặt mộc mạc là một sự bình tĩnh, nhưng Hàn Đình thấy cô như vậy, trong lòng hắn ngược lại lại càng thêm căng thẳng.


Hắn xoay người cô về phía mình, nghiêm túc nói: “Nhiên Nhiên, đây không phải là lỗi của em, em có hiểu không?”


Quý Du Nhiên vẫn giống như khi nãy, nhè nhẹ gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”


Bệnh viện nơi Hồ Mộc Mộc nằm, chính là bệnh viện khi trước mẹ Quý điều trị, Quý Du Nhiên gọi điện thoại cho Giang Dĩ Thành, nhờ hắn giúp đỡ chuyển Hồ Mộc Mộc đến phòng chăm sóc VIP.


Đến trước cửa phòng, Liêu Bằng từ bên trong bước ra.


Người đàn ông tuổi trẻ gương mặt anh tuấn, lúc này đây lại đầy tiều tụy, râu ria khắp cằm, hai ngày này Liêu Bằng không ngủ được chút nào, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.


Khi nhìn thấy Quý Du Nhiên và Hàn Đình, anh chàng mới miễn cưỡng nở nụ cười.


“Lão đại, tẩu tử, chào hai người.”


Thấy Quý Du Nhiên nhìn đến nhẫn kim cương mà anh đang cầm trên tay, Liêu Bằng nở nụ cười khổ.


“Mộc Mộc trả lại cho tôi.” Suy nghĩ một chút, Liêu Bằng nói lời cầu khẩn với Quý Du Nhiên: “Tẩu tử, chị là bạn thân nhất của cô ấy, cô có thể giúp tôi, khuyên nhủ cô ấy một chút được không?”


Người đàn ông thân cao 1m8, nói xong hốc mắt đã đỏ ửng, Hàn Đình vỗ vỗ bả vai của anh ta, dẫn Liêu Bằng qua một bên.


Trước đó Quý Du Nhiên đã có cảm xúc không tốt rồi, hắn sợ Liêu Bằng như vậy, lại càng ảnh hưởng đến Quý Du Nhiên.


Khi Quý Du Nhiên đi vào phòng bệnh, Hồ Mộc Mộc mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, trên tay truyền dịch, phía dưới chăn còn có một ống dẫn mềm, nối với bịch nước tiểu, cô gái vốn mang thần thái sáng láng hoạt bát, lúc này đây lại trở nên ngây dại, đưa mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.


Nghe âm thanh cửa mở, cô ấy xoay đầu, phát hiện là Quý Du Nhiên, trên khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười.


“Du Nhiên! Sao mãi đến giờ cậu mới đến thăm tớ.”


Hồ Mộc Mộc vẫn nói chuyện với ngữ khí hồn nhiên như cũ, nhưng trong giọng nói không còn âm lượng phấn chấn như bình thường, hữu khí vô lực, nói xong, ánh mắt cô nàng nhìn về phía tay của Quý Du Nhiên, phát hiện không có món gì, vẻ mặt ghét bỏ.


“Thật là, đi thăm bệnh mà không mang theo quà cáp gì cả, quỷ hẹp hòi!”


Quý Du Nhiên biết Hồ Mộc Mộc đây là đang cố trêu chọc cô.


Bản thân đã gặp chuyện như vậy, mà vẫn còn lo lắng cho người khác.


Hồ Mộc Mộc muốn cô yên tâm, nhưng càng là như vậy, Quý Du Nhiên càng cảm thấy chua xót, dường như trong miệng cô đang ngậm một viên thuốc đắng, lúc này đây hốc mắt của cô càng thêm đau rát.


“Còn đau không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.


Hồ Mộc Mộc nỗ lực tỏ ra bản thân hết sức ổn, nhưng không thể được, thân thể run lên nhè nhẹ.


Trước mặt Liêu Bằng và người nhà, cô không rớt một giọt nước mắt, nhưng đối mặt với câu hỏi quan tâm từ bạn thân của mình, hỏi cô có đau không, những áp lực bữa giờ của cô hóa thành nước mắt, cuối cùng nhịn không được mà tuôn trào.


Cô ấy nhẹ nhàng gật đầu, vừa ủy khuất, lại nức nở, nói: “Đau.”


Quý Du Nhiên cũng nhịn không được.


Hai cô gái nhỏ cứ như vậy không ai mở miệng nói chuyện, lặng yên chảy nước mắt.


Ước chừng là đã phát tiết được phần nào áp lực trong lòng, Hồ Mộc Mộc chỉ khóc một lát thôi thì đã cảm thấy khá hơn nhiều, cô nàng nhìn vào đôi mắt còn hồng hồng của Quý Du Nhiên, phảng phất như thấy được cô bạn thân bản tính mít ướt khi xưa, nhịn không được mà cười khúc khích.


“Được rồi! Tớ không chết mà! Còn đang sống tốt đây này!”


Không khí bị thương bị phá vỡ, Quý Du Nhiên vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng, rút khăn giấy lau nước mắt.


Hồ Mộc Mộc bắt đầu khoa trương nhe răng nhếch miệng, nói bản thân là do vết thương sau mổ bị đau nên mới khóc, còn chuyện ngày đó, thì do cô hôn mê, nên không nhớ được gì hết.


Mà cô căn bản đúng là không biết gì.


Sau khi Dương Đào xé rách quần áo của cô, ý đồ thực hiện hành vi cưỡng hiếp cô, cô đã dùng sức đá thật mạnh vào mệnh căn tử của hắn ta, về sau bị Dương Đào đánh một quyền vào đầu, dẫn đến hôn mê.


Lúc tỉnh lại thì đã ở trong phòng bệnh, cho tới giờ, trong đầu vẫn còn tồn lưu những cơn đau nhè nhẹ.


Quý Du Nhiên nhìn bàn tay trủi lủi của Hồ Mộc Mộc, nhớ đến ngày đó cô nàng khoe nhẫn đắc ý nói với cô, từ nay phải gọi cô ấy là Liêu phu nhân.


“....Mộc Mộc, khi nãy tớ gặp Liêu Bằng, anh ấy nói… cậu và anh ấy hủy hôn.”


Hồ Mộc Mộc còn đang thổi phồng mình ngày ấy có bao nhiêu dũng cảm, nhưng nghe đến những lời nói này của Quý Du Nhiên, ánh mắt sáng ngời của cô không khỏi trở nên ảm đạm.


“Du Nhiên, tớ biết Liêu Bằng sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ tớ, với tính cách của anh ấy, xảy ra loại chuyện như vậy, anh ấy chỉ càng thêm tự trách bản thân, sẽ càng thêm yêu thương tớ, thậm chí cô chú Liêu cũng đã nói với tớ, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đã nhận định tớ là con dâu nhà họ Liêu, chỉ là...”


Hồ Mộc Mộc ngừng một chút, âm thanh đã trở nên run rẩy.


“Chỉ là, bác sĩ nói với tớ, sau khi phẫu thuật điều trị tử cung, tuy không mất đi hoàn toàn khả năng sinh con, nhưng về sau tỷ lệ thụ thai của tớ là vô cùng thấp.”


Quý Du Nhiên nắm chặt khớp tay, các móng tay như đã hằn sâu vào lòng bàn tay.


“Tớ không sao đâu mà, Du Nhiên cậu biết tớ rồi đó, tớ vẫn luôn không thích con nít, bọn chúng ầm ĩ như thế, tính tớ thì không kiên nhẫn, phỏng chừng sẽ đánh nhau với đám con nít mất, nhưng...”


Rõ ràng là ngữ khí ghét bỏ, nhưng khi nói đến đây, trên mặt Hồ Mộc Mộc vẫn lộ ra sự đau lòng.


Cô ấy nhìn về phía bầu trời u ám ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Nhưng tớ biết, Liêu Bằng thật sự rất thích con nít, anh ấy từng mặc sức tưởng tượng với tớ, nói là về sau sinh con, con trai sẽ tên là Liêu Tư Mộc, con gái sẽ là Liêu Mộc Tu."


Hồ Mộc Mộc nở nụ cười, sau đó nhún nhún vai, lại làm ra một bộ dạng nhẹ nhàng trước mặt Quý Du Nhiên.


“Cho nên, Du Nhiên à, tớ sao có thể ích kỷ dùng tình cảm để trói buộc anh ấy, cướp đoạt quyền lợi làm bố của anh ấy chứ?”


Quý Du Nhiên là một người không thích khóc, cô thậm chí rất chán ghét hành vi khóc lóc, bởi cô cảm thấy đây là biểu hiện của sự yếu đuối.


Khi còn nhỏ, các đứa trẻ trong viện phúc lợi đều được đối xử bình đẳng, quy luật “Chỉ những đứa trẻ biết khóc đòi thì mới có ăn” không hề thích hợp với cuộc sống ở đó, khóc không thể giải quyết được bất kỳ vấn đề nào.


Nhưng từ khi cô có người nhà, có bạn bè, có những mối ràng buộc. Thì cảm xúc ngày càng trở nên dễ dao động.


Tựa như hiện tại, cô chỉ vừa mới lau khô nước mắt thôi, mà giờ đã muốn khóc nữa rồi.


Sợ Hồ Mộc Mộc nhìn thấy thì lại khó chịu, Quý Du Nhiên ngẩng đầu, ép bản thân nuốt nước mắt vào trong.


“Mộc Mộc, đều là do tớ.”


“Cái gì?”


“Nếu không phải vì tớ, thì cậu đã không quen biết Liêu Bằng.” Quý Du Nhiên gần như sắp cắn hỏng môi mình. “Nếu không phải ngày đó tớ muốn cậu mời cơm bà mối là tớ đây, thì cậu cũng sẽ không tự mình về nhà sớm, sẽ không phải chịu loại tổn thương này, nếu không phải tớ...”


“Cậu đang nói bậy bạ gì vậy?!”


Vẻ mặt Hồ Mộc Mộc khiếp sợ.


Cô muốn bước xuống giường, nhưng nhớ tới tình trạng thân thể mình lúc này tạm thời không thể nhúc nhích, cho nên cô chỉ có thể vội vàng đánh gãy lời đang nói của Quý Du Nhiên, lạnh lùng sắc bén nói.


“Tớ vẫn luôn cảm thấy, có thể quen biết Bằng ca là chuyện may mắn nhất trần đời của tớ! Cho dù ngày đó tớ mất mạng, thì tớ cũng không hối hận vì đã quen và yêu anh ấy! Cho nên, Quý Du Nhiên, nếu cậu hiểu tớ, nếu cậu vẫn là bạn của tớ, thì liền không nên nói lời như vậy!”


Bởi vì Hồ Mộc Mộc trở nên kích động, âm giọng cũng trở nên run rẩy, Quý Du Nhiên sợ cô đụng đến vết thương, nên vội vàng trấn an cô.


“Tớ không nói, không nói nữa, cậu nằm xuống trước đi.”


Sau khi Hồ Mộc Mộc nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, chậm rãi nói.


“Một cô gái bình thường như tớ, năng lực thường thường, diện mạo thường thường, gia cảnh bình thường, tính cách lại không ôn nhu. Nhưng tớ có thể quen biết với một nam nhân ưu tú như Bằng ca, được anh ấy xem như bảo bối mà sủng ái yêu thương, tớ thật cảm thấy đời này mình sống rất đáng giá.”


“Cho dù kết cục chúng tớ không thể đến được với nhau.” Hồ Mộc Mộc đang nói chợt dừng lại, sau đó thần sắc đột nhiên toát lên niềm tự hào: “Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ tớ bốc phét một đời rồi.”


Quý Du Nhiên vốn vẫn luôn lắc đầu, không hề tán đồng với những lời nói về bản thân như vậy của cô nàng, đến khi nghe được một câu cuối cùng kia của cô, lại đột nhiên phì cười.


Hồ Mộc Mộc chính là như vậy, những khuyết điểm mà cô đã nêu ra đó, trước sự rộng rãi lạc quan của cô, căn bản không đáng để nhắc tới.


Cô ấy giống như một mặt trời nhỏ, đi đến chỗ nào, thì chỗ đó sẽ được thắp lên ánh sáng rực rỡ, Liêu Bằng chính là vì điều đó mà bị cô hấp dẫn không thể rời mắt.


Quý Du Nhiên cho rằng, cho dù Hồ Mộc Mộc không quen biết Liêu Bằng, thì nhất định cũng sẽ gặp được nam tử thưởng thức và yêu thích tính cách này của cô.


Hồ Mộc Mộc thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Quý Du Nhiên.


“Du Nhiên, bây giờ tớ đã có thể hiểu được lúc trước vì sao Hàn luật sư lại làm ra hành động như vậy, cậu nhìn tớ hiện tại xem… Chẳng lẽ cậu vẫn không thể tha thứ cho anh ấy được sao?”

Chương 127  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin