PHÉP TẮC THƯỢNG VỊ
Chương 116  

Thời điểm Quý Du Nhiên tỉnh lại đã là giữa trưa, cô nhìn quanh một vòng, phát hiện chính mình đang ngủ trong phòng cho khách, vừa mở miệng, yết hầu cảm thấy rất nóng rát, bờ môi bị sưng đến lợi hại.


Cô nhìn thấy một chai nước được đặt cạnh bàn của mép giường, vừa định đứng dậy, cả người đau nhức vô cùng, dường như toàn bộ cơ bắp trên cơ thể đều bị rút hết.


Sự mệt mỏi che trời lấp đất, so với các lần túng dục trước thì không biết mệt mỏi gấp bao nhiêu lần, cánh tay cô phát run, đừng nói đến việc chống người ngồi dậy, hiện tại cô đến cả việc mở nắp bình nước ngó chừng còn làm không nổi, hơn nữa cơ thể chỉ mới động đậy một chút thôi, thì hạ thể lập tức trào ra một luồng dịch nóng bỏng, không cần nghĩ cũng biết đó là gì.


Quý Du Nhiên thở hổn hển nằm về chỗ cũ, cảm giác mỗi một cơ quan trên thân thể đều đã trở nên rũ rượi, giống như sắt thép bị rỉ sét, chỗ nào cũng phát ra âm thanh kẽo kẹt, chỗ nào cũng đã mất đi sự linh hoạt.


Trời ơi! Lần này cô đúng là bị thao đến mức không thể rời giường được.


“Tỉnh rồi sao?” Cảnh Hách Phàm đẩy cửa tiến vào.


“...Ừ.”


“Tôi còn tưởng chị sẽ ngủ đến buổi tối mới tỉnh.” Hắn hôn lên trán của Quý Du Nhiên một cái, đỡ cô ngồi dậy: “Khát nước không? Tôi mang nước ấm đến này.”


Uống mấy ngụm nước, Quý Du Nhiên cảm thấy giọng của mình đã đỡ hơn nhiều.


“Bọn họ đâu rồi?”


“Họ Giản và họ Giang sáng sớm đã đến công ty, họ Nhiễm thì trở về đoàn phim, hôm nay tôi vừa vặn không có việc gì, nên lưu lại chăm sóc chị, nếu tỉnh rồi thì ăn chút gì đó đi, từ tối qua đến giờ chị đã không ăn gì rồi.”


Quý Du Nhiên nhịn không được mà muốn mắng chửi hắn một trận.


Còn biết là cô không ăn gì? Không đúng, cô cũng có ăn đó, chính là ăn tinh dịch của bọn họ.


“Cơm thì để lát nữa, tôi muốn đi tắm trước đã.”


Quý Du Nhiên căn bản không thể đứng nổi, phải nhờ Cảnh Hách Phàm tắm cho cô, thời điểm tẩy rửa khe huyệt vẫn luôn có tinh dịch chảy ra, giống y hệt như lúc có kinh nguyệt, cô cắn răng hỏi Cảnh Hách Phàm, tối qua rốt cuộc bọn họ đã thao lộng cô bao lâu? Cô nhớ rõ bản thân được một lúc thì rơi vào hôn mê, chuyện về sau dĩ nhiên cô không có ấn tượng nào cả.


Chỉ nghe nói qua uống rượu đến mất trí, cô thì hay rồi, bị thao đến mất trí.


Cảnh Hách Phàm nở nụ cười lấy lòng với cô, nói khoảng đến 3h sáng thì thân thể cô không chống chịu được nữa nên ngất xỉu, sau đó khoảng 4h thì tỉnh lại trong chốc lát, chuyện này thì Quý Du Nhiên nhớ rõ, vì thời điểm cô mở mắt ra bị Giang Dĩ Thành ôm vào trong ngực thao lộng, sau khi bị thao đến cao trào, thì lại ngả vào ngực hắn tiếp tục ngủ.


Mà Cảnh Hách Phàm nói với cô, mấy người họ kết thúc vào lúc 5h sáng nay.


Từ tối hôm qua lúc 6h, mãi cho đến 5h sáng nay, gần 12 tiếng đồng hồ!


“Các anh! Các anh chính là cầm thú! Lại không phải là chưa từng gặp qua phụ nữ! Sao lại đến mức này!” Quý Du Nhiên tức đến mức cơ thể run rẩy, suýt chút nữa là tụt ra khỏi lồng ngực của Cảnh Hách Phàm, hắn nhanh chóng ôm chặt cô vào người mình.


“Chị à, thật sự không thể trách chúng tôi.” Cậu thanh niên trẻ như biến thành một người đàn ông, hôn lên môi, lên gương mặt của Quý Du Nhiên để trấn an cô.


“Chị không biết tối hôm qua chị có bao nhiêu là dam đãng, bao nhiêu là gợi cảm… chỉ cần là đàn ông thì thật sự không thể nào chịu nổi.” Cảnh Hách Phàm cắn vành tai của Quý Du Nhiên, hô hấp trở nên dồn dập.


Quý Du Nhiên cảm nhận được nơi phần bụng dưới dán sát vào một thanh côn thịt cứng rắn, cô véo mạnh vào người hắn.


“Mau tắm rửa cho tôi!”


"À."


Cảnh Hách Phàm biết bây giờ cô sẽ không thể chịu nổi thêm một lần hoan ái, chỉ có thể nín nhịn dục vọng, thành thành thật thật giúp cô tắm rửa.


Nhưng hắn vừa tẩy rửa vừa thể hiện sự ủy khuất oán giận của bản thân với Quý Du Nhiên, nói rằng sẽ không bao giờ cùng người đàn ông khác chia sẻ cô, hắn không thể đấu lại với mấy tên cáo già đó, thời gian hắn chiếm hữu cô là ít nhất, tối hôm qua tính cả lần trong xe, thì hắn tổng cộng chỉ làm cùng cô có 5 lần, còn 2 lần đang làm giữa chừng thì bị đoạt lấy.


Quý Du Nhiên nghe xong chỉ muốn ngất xỉu luôn cho rồi.


Cô thấy bản thân thật may mắn vì mình không lơ là việc tập luyện thể dục thể thao, bằng không thì hôm nay cô có khả năng không thấy được mặt trời!


Mấy tên gia hỏa này vẫn còn là người sao? Không ngủ không nghỉ thao cô đến tận 5h sáng! Sau đó còn dư thừa tinh lực, người nên đi làm thì đi làm, người nên đi đóng phim thì đóng phim! Chỉ có cô, một người thê thê thảm thảm nằm trên giường, không thể xuống đất được!


Tắm rửa xong, Cảnh Hách Phàm bôi thuốc lên nơi riêng tư của Quý Du Nhiên, tối hôm qua vận động quá mãnh liệt, dẫn tới hoa huyệt của cô bị sưng ghê gớm.


Quá trình bôi thuốc cũng vô cùng gian nan.


Tối hôm qua bị rót một bụng tinh dịch, nên cứ cách một khoảng thời gian thì lại chảy ra ngoài, chất lỏng làm trôi đi lớp thuốc vừa mới bôi lên, Cảnh Hách Phàm cuối cùng hết cách, chỉ có thể dùng ngón tay moi tinh dịch ra giúp cô, khiến cô thêm một trận kiều suyễn rên rỉ, chờ đến khi thuốc được bôi đầy đủ rồi, phần dưới của Cảnh Hách Phàm đã làm thành một cái lều trại cao cao, hại hắn phải nhanh chóng vọt vào phòng tắm hạ hỏa.


Hôm nay là thứ bảy, Quý Du Nhiên không bận rộn giống như Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần cuối tuần còn cần phải xử lý công việc, sau khi cô ăn cơm xong thì gọi điện thoại hỏi thăm mẹ Quý, nói cuối tuần này cô không đi bệnh viện, muốn dọn dẹp nhà mới, chờ sau khi bà xuất viện thì có thể vào ở ngay.


Trong điện thoại mẹ Quý vẫn luôn hỏi cô kết quả mấy lần xem mắt gần đây, còn nói là hôm qua Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành đến bệnh viện thăm bà, hai người mang theo rất nhiều lễ vật.


Quý Du Nhiên thấp giọng nói có một đối tượng xem mắt không tệ, đang tính toán tìm hiểu thêm, để mẹ Quý tạm thời dẹp đi ý tưởng tiếp tục tìm người cho cô.


Mẹ Quý nghe xong cảm thấy rất vui mừng, nhưng bà nhận thấy âm thanh của con gái bất thường, hỏi cô có phải là sinh bệnh hay không? Quý Du Nhiên xấu hổ ho khan hai tiếng, nói do hôm qua mặc đồ mỏng, nên bị nhiễm lạnh nhẹ, nhưng không phát sốt cũng không cảm mạo, không cần mẹ Quý lo lắng.


Cúp điện thoại, Cảnh Hách Phàm đứng bên cạnh lạnh mặt hỏi cô ưng ý đối tượng xem mắt nào? Có phải tối hôm qua còn chưa ăn no hay không?


Quý Du Nhiên phải nhanh chóng giải thích nói đó chỉ là lời nói dối thiện ý của cô với mẹ Quý.


Xem mắt? Đánh chết cô cũng không dám đi nữa!


Đến buổi tối, Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần người trước người sau liền chạy tới thăm cô, còn Nhiễm Nhất Bạch kẹt lại phim trường nên không thể tới được, chỉ có thể gửi tin nhắn, Quý Du Nhiên trả lời được hai tin thì lười biếng không muốn nói nữa.


Tuy rằng tối hôm qua điên cuồng như thế, nhưng mấy người đàn ông này cũng không vì việc đó mà trở nên hòa thuận với nhau, mà còn hoàn toàn ngược lại, tiếp tục cho nhau những cái nhìn không thuận mắt.


Cảnh Hách Phàm thậm chí chỉ gọi cơm cho hắn và Quý Du Nhiên, căn bản không để ý tới Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần, còn thuận miệng giải thích là sợ hai ông chủ lớn không quen ăn cơm hộp.


Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần chỉ xem hắn như một thằng nhóc to xác, nên không thèm chấp nhặt, họ chỉ quan tâm đến trạng thái hôm nay của Quý Du Nhiên.


Tuy vậy giữa hai người đàn ông bọn họ đã sớm có hiềm khích rất sâu, ngồi trên ghế sô pha, anh một câu tôi một câu châm chích mỉa mai lẫn nhau, Quý Du Nhiên thấy vậy, liền lập tức hạ lệnh đuổi khách.


Một lần lăn giường này, cô phải nghỉ ngơi hai ngày liền mới cảm thấy thân thể đỡ hơn.


Cũng may ngôi nhà mới được sơn sửa và các đồ nội thất đều mang tính bảo vệ môi trường, trước đó cũng đã thực hiện dọn tẩy vệ sinh nhiều lần, nên chất lượng không khí rất đạt tiêu chuẩn, bằng không cô cũng không dám nghỉ ngơi ở đây.


Vào sáng thứ hai, án kiện của Tiêu Khải Lượng mở phiên tòa.


Tội phạm cưỡng gian là thuộc về án riêng tư cá nhân, nên không công khai thẩm tra xử lý, cho nên trừ bỏ bồi thẩm đoàn và các nhân viên liên quan, thì những người khác không thể tham gia.


Bản thân là người bị hại, Quý Du Nhiên có thể lựa chọn không ra tòa, nhưng cô không làm như vậy, mà ngược lại, cô còn ăn mặc chỉnh chu, đứng trước tòa tường thuật sự việc một cách rõ ràng.


Hàn Đình không hổ là Hàn Đình, không hề khiến cho người khác thất vọng.


Mẹ Quý bị cha mẹ Tiêu Khải Lượng mắng mỏ đến mức phát bệnh tim phải nhập viện, ngay ngày hôm sau Quý Du Nhiên đã gọi điện thoại cho Liêu Bằng, hy vọng cậu ta tìm cách để Tiêu Khải Lượng phải nhận mức án cao nhất.


Sau đó, không biết Liêu Bằng đã thương lượng với Hàn Đình như thế nào, kết quả tuyên án là Tiêu Khải Lượng không chỉ phạm vào tội cưỡng gian không thành, còn cộng thêm tội đột nhập nhà dân cướp bóc, tổng kết các tội lại, mức án của hắn ta là 15 năm tù.


Quý Du Nhiên ngẫm nghĩ, ngày đó Tiêu Khải Lượng mang theo hung khí, lấy cái loại tính cách yêu tiền như mạng của tên đó, thì nói không chừng hắn ta đã từng nảy ra ý tưởng ép buộc cô đưa tiền.


Đối với kết quả này, cảm xúc của cha mẹ Tiêu Khải Lượng trở nên vô cùng kích động, bọn họ nhiều lần khóc nháo tại tòa, mắng mỏ Quý Du Nhiên là loại tiện nhân nhẫn tâm! Các ngôn ngữ ô uế xuất ra từ miệng của hai người họ, cuối cùng đã bị cảnh sát mời ra ngoài.


Đối với các câu mắng chửi như vậy, Quý Du Nhiên chỉ cười cười bỏ qua.


Cô tuy rằng mềm lòng, nhưng không phải là kẻ ngốc, huống chi với hành động như vậy của Tiêu Khải Lượng cũng không đáng cho cô tha thứ.


Loại lòng lang dạ sói, làm ra hành vi lừa gạt, ngoại tình, cầm dao hành hung, ý đồ cưỡng gian, mỗi một lời phán xét đều không hề oan uổng hắn ta.


Người khác có thể không biết, nhưng Quý Du Nhiên có thể không biết sao?


Tuy sự ra đi của nguyên chủ không phải do hắn ta trực tiếp gây ra, nhưng nguyên nhân chính là hắn ta thúc đẩy, huống chi người nhà hắn ta suýt chút nữa đã làm hại mẹ Quý, cô hiện tại chỉ là để hắn ta nhận được đúng sự trừng trị của pháp luật mà thôi, người nhà hắn ta vậy mà đã không chịu nổi rồi sao?


Nếu không phải trùng hợp cô sống lại trong thân xác của nguyên chủ, vậy thì không phải chính là mẹ Quý phải chịu tang con gái sao? Người nhà bọn họ liệu có đồng cảm với bà không? Sẽ thương tiếc cho bà sao?


Bọn họ chắc chắn sẽ không.


Bọn họ sẽ chỉ tránh qua một bên, nói với mẹ Quý rằng đó là do con gái bà tự làm tự chịu!


Chắc là vì nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Quý Du Nhiên tại phiên tòa, khiến cho Tiêu Khải Lượng phải khiếp sợ, hắn ta không cách nào có thể liên hệ được người phụ ữ thành thục lạnh lùng trước mặt mình lúc này, chính là nữ sinh mà trước kia hắn ta đã lừa gạt chia tay.


Khi bị cảnh sát áp giải đến vành móng ngựa, hắn thất thần nhìn chằm chằm Quý Du Nhiên, ánh mắt hoảng sợ rồi lại nghi hoặc tựa muốn nói gì đó.


Quý Du Nhiên tuy nghe không rõ, nhưng nhìn khẩu hình miệng của hắn ta thì cô hiểu.


Hắn ta vẫn luôn nói: “Cô là ai? Cô rốt cuộc là ai?”


Sau khi kết thúc phiên tòa, Hàn Đình giữ cô lại.


“Em có ổn không?”


Quý Du Nhiên biết điều hắn hỏi thăm chính là khi bố mẹ Tiểu Khải Lượng buông lời nhục mạ cô ở trên tòa.


Cô mỉm cười: “Rất tốt, bọn họ không ảnh hưởng được đến tâm tình của tôi đâu.” Từ nay về sau, Tiêu Khải Lượng đã hoàn toàn biến mất trong tâm trí cô, à không, là biến mất trong tâm trí của nguyên chủ, cái dạng người này hoàn toàn không xứng đáng để chiếm hữu một góc nào trong tâm trí. “Vậy là tốt rồi, hôm nay em… thật sự là ngoài dự kiến của tôi, tôi cho rằng em sẽ không tới.” Ánh mắt Hàn Đình phức tạp, có thưởng thức cũng có đau lòng, còn có sự quyến luyến nồng đậm.


Hắn đã xử lý rất nhiều án kiện như thế này, những cô gái bị hại đều sẽ cảm thấy khó khăn khuất nhục, không muốn ra tòa, nhưng cô không chỉ tới tòa án, mà còn có biểu hiện dũng cảm như vậy.


Quý Du Nhiên cong môi cười: “Có thể nhìn thấy cảnh người xấu bị trừng phạt, một chuyện tốt như vậy thì sao không tới được? Lại nói tiếp… chuyện này tôi còn phải cảm ơn anh.”


Tuy rằng luật sư đại diện là Liêu Bằng, nhưng Quý Du Nhiên hiểu rõ, nếu không có Hàn Đình đứng sau chỉ đạo, thì với một luật sư bình thường mà nói, với tội cưỡng gian thì chưa chắc Tiêu Khải Lượng sẽ phải nhận mức án 10 năm tù, có khi còn ít hơn, nhưng Hàn Đình đã dễ như trở bàn tay, không chỉ khiến hắn ta phải nhận mức tù cao nhất, lại còn được tặng thêm 5 năm tù tội cướp của.


Nhớ đến cảnh hắn nhịn không được muốn cầm dao đâm chết Tiêu Khải Lượng, Quý Du Nhiên liền cảm thấy, 5 năm này chỉ là do Hàn Đình xem xét bố mẹ của Tiêu Khải Lượng tuổi cao sức yếu nên hắn cho đi một ít thiện tâm.


“Nếu thật muốn cảm ơn tôi, hay là em có thể cho tôi một cơ hội để tôi đưa em trở về?”


Xe của Quý Du Nhiên hôm nay đến ngày bảo hành, nên cô không lái xe tới.


Cô liếc xéo Hàn Đình một cái, cười như không cười: “Hàn luật sư làm gì vậy? Biết tôi không đính hôn nên định theo đuổi tôi lần nữa sao?”


Hàn Đình cúi đầu cười, nụ cười tươi ôn nhu ấm áp.


“Có thể chứ?”


Quý Du Nhiên dời ánh mắt đi, suýt chút nữa là cô đã bị mê hoặc bởi tuấn nhan của người đàn ông này.


“Không được, đã có người đón tôi rồi.”


Giản Đông Thần đi về phía Quý Du Nhiên, khi nhìn thấy Hàn Đình đứng bên người cô, ánh mắt phát ra sự cảnh giác, hẳn một phen ôm lấy eo của Quý Du Nhiên, hỏi cô: “Sao kết thúc trễ vậy?”


Sở dĩ người tới đón là Giản Đông Thần, mà không phải là những người khác, là bởi vì Quý Du Nhiên sẽ tới nhà hắn để chuyển đổ.


“Cùng Hàn luật sư trò chuyện một chút.”


Quý Du Nhiên cảm nhận được rõ ràng bàn tay nơi eo mình siết chặt.


Hàn Đình dĩ nhiên nhận ra được sự khẩn trương của Giản Đông Thần, ánh mắt hắn lóe lóe, nói với Quý Du Nhiên,


“Đã có người đón em, vậy thì tôi và Liêu Bằng về lại văn phòng luật.”


Quý Du Nhiên gật đầu: “Vâng, chào anh.”


Trên đường trở về, Giản Đông Thần mím môi không nói một lời, Quý Du Nhiên nhìn ra được tâm tình không mấy tốt đẹp của hắn, cô cười trêu chọc: “Sao anh thù dai vậy!”


Cô không biết Giản Đông Thần lo lắng điều gì, hẳn đang nhớ đến những ngày hắn ở dưới chung cư trước kia của cô, nhìn cô ra ra vào vào cùng Hàn Đình, những ngày hai người thân mật với nhau, tất cả cô đều không biết.


Cô chỉ cho rằng Giản Đông Thần ghét Hàn Đình là do lần thua kiện trước kia của hắn với công ty Giang Dĩ Thành.


Giản Đông Thần nhìn cô một cái, không hề nói điều gì, một lát sau, hắn nhịn không được mà hỏi cô: “Em và hắn… đã nói gì với nhau?”


Quý Du Nhiên ngửi được hương vị giấm chua trong không khí.


Nhìn biểu cảm dù hết sức lo lắng nhưng vẫn phải cực lực kiềm chế của Giản Đông Thần, sự kiên nhẫn khó có được nổi lên giúp cô nhẫn nại giải thích một chút.


“Không có gì, tôi với anh ta, chỉ xem nhau là bạn bè, lúc trước anh ấy giúp tôi, chính là lần vụ tài xế họ Nghiêm của anh cấu kết với Giang Dĩ Nhu trộm đi bản thiết kế của tôi, lần đó anh ấy giúp tôi giải quyết được phiền toái rất lớn, chúng tôi vốn định khởi tố, nhưng về sau nghĩ lại nên thôi.”


Quý Du Nhiên nói đến đây thì chợt dừng lại, giống như nhớ ra một chuyện gì đó, mà lâu nay cô vẫn không có manh mối để xác nhận, cô kích động hỏi: “Email nặc danh trước kia… là do anh gửi sao?”


Lúc ấy cô và Hàn Đình chỉ còn thiếu một phần chứng cứ quan trọng để đánh ngã Giang Dĩ Nhu, kết quả là trong hòm thư của cô đúng lúc nhận được một thư nặc danh, là thư từ trao đổi giữa tài xế Nghiêm và Giang Dĩ Nhu trao đổi để lấy cắp bản thiết kế của cô. Giản Đông Thần hiển nhiên không nghĩ tới Quý Du Nhiên sẽ đột nhiên hỏi đến chuyện này, tay nắm vô lăng siết chặt, không nói chuyện.


Quý Du Nhiên chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, càng thêm khẳng định người gửi chính là hắn.


Đúng rồi, trừ bỏ Giản Đông Thần, thì ai còn có thể nhanh chóng điều tra ra chuyện của tài xế Nghiêm? Hơn nữa còn bắt ông ta đưa ra ghi chép chứng cứ.


Nếu lúc ấy cô đem phần chứng cứ này nộp lên cảnh sát, hoặc công bố với truyền thông, thì nó sẽ ảnh hưởng lớn đến hình ảnh của tập đoàn Giản thị.


Chỉ là… chỉ là hắn vì sao lại làm như vậy. Lúc đó cô thậm chí suy đoán chuyện này do Giang thị làm là để đả kích Giản Ảnh, một chuyện bất lợi cho bản thân như vậy, cô căn bản không cho rằng sẽ do Giản Đông Thần làm gì.


“Vì sao?” Cô nhịn không được cất lời hỏi.


Giản Đông Thần lại không nói lời nào, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, cô thật sự không hiểu hắn đang suy nghĩ gì.


“Anh thật sự không sợ tôi sẽ công bố ra bên ngoài sao?”


Nếu lúc đó không có Giang Dĩ Thành chủ động tìm cô, đưa ra một số điều kiện cộng với việc Giang Dĩ Nhu sẽ công khai xin lỗi thì cô thật sự sẽ lấy các bằng chứng này ra để kiện tụng. Tuy rằng chuyện này là tài xế Nghiêm làm, nhưng hắn thân là ông chủ của người tài xế này, Giản Đông Thần lại từng có hôn ước với Giang Dĩ Nhu, sự tình một khi bị vạch trần, hắn và tập đoàn Giản Ảnh nhất định sẽ chịu liên lụy, sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.


Lúc này Giản Đông Thần chỉ trầm mặc hai giây, rồi trả lời cô: “Thời điểm chia tay em, tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý.”


Quý Du Nhiên nhìn sườn mặt với đường cong rõ ràng của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy người này với Giản Đông Thần mà mình quen biết trước kia, không quá giống nhau. Cũng có thể là do cô chưa bao giờ chân chính đi tìm hiểu người đàn ông này. “Không ngờ tới là ông chủ Giản còn học theo Lôi Phong, làm chuyện tốt mà không cần lưu danh.” Nghe được câu nói có chút ý vị cười nhạo kia, cùng với vẻ mặt cảm động muốn chết nhưng vẫn ráng giữ nét quật cường của người con gái bên cạnh, Giản Đông Thần rốt cuộc cũng bật cười, hắn siết chặt lấy tay cô, đặt lên đùi mình.


“Khi đó em đang ở cùng với tên luật sư kia, nên tôi không muốn tạo áp lực cho em.”


Quý Du Nhiên lần thứ hai kinh ngạc.


Em, em muốn yêu đương? Cùng ai? Cùng tên luật sư kia?


Được, được lắm, Giản Đông Thần nói không sai, em quả nhiên là cùng với tên luật sư kia.


Quý Du Nhiên đột nhiên nhớ tới khi đó Nhiễm Nhất Bạch trộm tới tìm cô, nói những lời này.


“Anh đã sớm biết chuyện của tôi và Hàn Đình?”


“Ừ, tôi biết.”


Quý Du Nhiên sửng sốt trong chốc lát, rút tay về.


“Lái xe cẩn thận đi!”


Người đàn ông cười đáp: “Ừ.”


Trong một tháng này thời tiết của thành phố trở nên cực kỳ lạnh giá, Quý Du Nhiên nhìn vào hàng cây cối trụi lủi lá bên ngoài cửa số xe, cùng với những người đi bộ với trang phục dày cộm và khăn quàng cổ đi tới đi lui trên đường, trái tim cô phảng phất như được rót vào một dòng nước ấm áp, hòa tan phần nào phòng tuyến kiên cố trong lòng cô.


Dần dần trên bức tường phòng tuyến đó bắt đầu sụp một góc.

Chương 116  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin