PHÉP TẮC THƯỢNG VỊ
Chương 142  

Thời tiết tháng 3 đã dần ấm lên, cây liễu ven đường bắt đầu đâm chồi nảy lộc, một cơn gió xuân thổi nhẹ qua, tán lá bay phất phơ trong làn gió tạo nên một tình cảnh nên thơ, ý xuân dạt dào.

“Quý tiểu thư, phong cảnh ở đây không tệ, cô có thể tùy ý đi dạo, tiên sinh rất nhanh sẽ đến thôi.”


Chú Tề đưa Quý Du Nhiên đi đến căn phòng chờ cho khách gần hoa viên phía tây của trang viên Vạn Đức, người hầu mang đến cho cô một ít bánh ngọt và trà nước.


Quý Du Nhiên lịch sự nói lời cảm ơn, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Phía bên ngoài là một hoa viên nhỏ được chăm sóc kỹ càng, tuy còn chưa đến mùa nở rộ hết toàn bộ các loại hoa, nhưng cũng có những nụ hoa e ấp trong đó, cùng với một mảng hồ nhân tạo, vừa có nước vừa có hoa, tất cả đã tạo nên một cảnh sắc hợp với lòng người.


Có thể tạo nên một hoa viên với ao hồ ở nơi tấc đất tấc vàng tại thủ đô đất nước như thế này, năng lực của Cảnh Tông lại một lần nữa vượt quá sự tưởng tượng của Quý Du Nhiên.


Trong phòng nghỉ có một cánh cửa kính nối liền với con đường đi ra hoa viên, nhưng vì buổi sáng bận rộn việc của công ty, buổi trưa thì đến bệnh viện thăm Hồ Mộc Mộc, Quý Du Nhiên cảm thấy có hơi mệt, nên không theo lời của chú Tề đi dạo hoa viên, thay vào đó cô chọn ngồi trong phòng nghỉ ngơi.


Vừa đang suy nghĩ là hôm nay rốt cuộc Cảnh Tông định nói gì với cô, vừa tiện tay lướt Weibo.


#Đối tượng yêu thầm của ảnh đế Nhiễm Nhất Bạch!

#Nhiễm Nhất Bạch đổi phong cách ký tên, một cách để biểu lộ tình yêu chăng?!


Thấy cả hai chủ đề hot search đều liên quan đến Nhiễm Nhất Bạch, Quý Du Nhiên không nhịn được mà nhấn vào đọc.


Chuyện thứ nhất, đó là khi Nhiễm Nhất Bạch tham gia gameshow, MC hỏi về thời điểm khi hắn làm sáng tỏ tin đồn giữa mình và nữ diễn viên Cris, đã nói qua bản thân có người yêu thầm rồi, vậy thì không biết hắn có thể tiết lộ một chút thông tin được không?


Nhiễm Nhất Bạch mỉm cười từ chối, hắn giải thích vì người hắn thích là người ngoài ngành, nên không muốn nói nhiều, hy vọng mọi người không đi làm phiền cô gái ấy.


Tiếp đó là một ảnh mới đăng của Nhiễm Nhất Bạch trên weibo, đó là hình một tấm ảnh chụp mẫu chữ ký mới của hắn.


Mới nhìn thì mẫu chữ ký này không khác gì với trước kia, nhưng nếu nhìn kỹ thì góc phải bên dưới sẽ có thêm một vài họa tiết đánh vòng, uốn lượn, hợp thành một chữ 4* (rán — nhiên).


Vì thế một số người bên truyền thông và các tài khoản account marketing cho rằng mẫu chữ ký mới này nhất định có mối quan hệ với đối tượng mà Nhiễm Nhất Bạch yêu thầm.


Thậm chí có người còn đề cập đến vị thiết kế tên Nhiên Nhi tiểu thư đã từng có tin đồn với Nhiễm Nhất Bạch vào thời gian trước.


Nhưng đa số người hâm mộ lớn của Nhiễm Nhất Bạch đều không chấp nhận điều này, họ cật lực thay hắn phủ nhận, nói đó là trùng hợp mà thôi, mấy ký tự ấy chỉ là để hợp thành một chữ Nhiễm trong họ của ảnh đế, anh Nhất Bạch không hề có ý định bày tỏ tình yêu với ai cả.


Khóe môi của Quý Du Nhiên hơi cong lên, ngoài miệng thì nói hai chữ “nhàm chán”.


Đúng lúc này, điện thoại hiện lên số của Cảnh Hách Phàm.


Cô hơi nhíu mày, lúc này...ở Mỹ không phải là nửa đêm rồi sao?


"Alo?"


“Hi, babe, chị đang ở đâu đó ạ?”


Phía bên kia của Cảnh Hách Phàm khá ồn ào, nghe có vẻ không giống như đang trong phòng ngủ.


“Tiểu Phàm, cậu ở bên ngoài à?”


Cảnh Hách Phàm “ừ” một tiếng, nói là đang ở bên ngoài chơi với bạn bè, một lát sẽ trở về, bảo cô không cần lo lắng, sau đó lại tiếp tục hỏi cô đang ở đâu.


“Tôi cũng đang ở bên ngoài.”


Quý Du Nhiên nhìn về phía ngoài hoa viên, đột nhiên phát hiện mười phút trước bầu trời vẫn còn tràn ngập ánh sáng ấm áp, vậy mà lúc này đây đã tụ mây đen, thoạt nhìn như sắp mưa.


“Vậy khi nào chị về nhà ạ?” Cảnh Hách Phàm vẫn nhất định hỏi đến cùng.


Quý Du Nhiên suy nghĩ một chút, “Hôm nay có thể không về nhà.”


Khuôn mặt tuấn tú phía bên kia điện thoại lập tức trở nên ỉu xìu, “Ở nhà tên đàn ông nào à? Lại còn ở qua đêm hở?” Quý Du Nhiên tự động xem nhẹ câu hỏi phía trước của cậu, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.


Cảnh Hách Phàm trầm mặc một hồi, không tình nguyện mà nói “được rồi”, rồi xác nhận rõ ràng với Quý Du Nhiên là ngày mai cô sẽ ở nhà thì mới cúp điện thoại.


Sau khi cúp điện thoại xong, cậu buồn bực rời khỏi sân bay, trực tiếp vẫy một chiếc taxi, ngồi lên đó.


Hôm nay là cậu lén lút rời khỏi nước Mỹ, cậu không nói lời nào với Cảnh Tông mà đã bay về nước, là vì cậu sợ cái ông anh không nể mặt tình thân kia lại tiếp tục sắp xếp thêm công việc mới cho cậu nữa.


Vốn muốn chạy thẳng tới nhà Quý Du Nhiên để tạo bất ngờ cho cô, nhưng có vẻ hôm nay không có cơ hội rồi.


Bên này Cảnh Hách Phàm mới leo lên xe taxi xong, bên kia Cảnh Tông đang ngồi trong thư phòng, cầm tất cả đồ vật trong két sắt, lấy ra ngoài.


Từng chồng phong thư chất đầy trên mặt bàn, trong mỗi phong thư là một xấp ảnh dày cộm.


Bất giác đã tích lũy nhiều đến thế, lúc trước mỗi ngày hắn rất mong chờ những tấm ảnh này, nhưng hôm nay khi những tấm ảnh này nằm trước mặt hắn lại trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay.


Cảnh Tông đã chọn ra một số ít, dự tính lát nữa sẽ cầm đến để ngả bài với Quý Du Nhiên.


Vào lúc đứng dậy, đột nhiên đầu hắn xuất hiện choáng váng.


Sau khi đứng vững, hắn nở nụ cười trào phúng với đống ảnh chụp trên bàn, mở cửa bước ra ngoài.


“Chú Tề, bây giờ Quý tiểu thư đang ở đâu?”


Chú Tề sửng sốt một lúc, “Đã theo lời dặn của tiên sinh, đưa Quý tiểu thư đến chờ ở hoa viên rồi ạ.”


Cảnh Tông nhàn nhạt gật đầu, ngữ khí bất biến, “Chú đi làm chuyện khác đi, nếu không có tôi gọi thì đừng đến quấy rầy."


Quý Du Nhiên đưa mắt nhìn mây đen vần vũ bầu trời, theo sau đó là những cơn mưa nặng hạt rơi xuống, phía xa xa nơi con hồ nhân tạo, mặt nước bắt đầu lăn tăn từng vòng gợn sóng.


“Cơn mưa đầu mùa của năm nay không ngờ đến sớm như vậy.” Cô lẩm bẩm một câu, thì nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân.


Một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước cửa, hai tay đàn ông đút trong túi quần, khóe miệng treo nụ cười, mắt nhìn về phía cô.


Quý Du Nhiên cũng không kiềm được mà nở nụ cười với hắn.


Bọn họ hai người đều bận rộn công việc của mình, sau khi trở về từ Đông Âu thì giờ này cô mới có thể gặp lại hắn, nghe nói mấy hôm trước hắn đi Thượng Hải, vì hắn không tìm đến cô nên cô cũng không chủ động liên hệ với hắn.


“Có chuyện gì quan trọng mà nhất định mời tôi đến đây để nói vậy?”


Quý Du Nhiên ý cười lộ rõ trên mặt, cô đứng dậy nhưng không di chuyển, cho dù cô đặc biệt muốn bổ nhào vào người đàn ông này, nhưng lúc trước cô đã chủ động quyến rũ hắn quá nhiều lần rồi, nên bây giờ muốn chậm rãi kéo vãn lại hình tượng của bản thân một chút.


Cảnh Tông chậm rì rì dạo bước đến trước mặt Quý Du Nhiên, đánh giá cô một lần từ đầu đến chân, nụ cười nơi khóe môi càng lúc càng sâu.


Hắn không nói lời nào, trực tiếp vòng lấy eo của Quý Du Nhiên, kéo cô vào ngực mình, đồng thời hạ nụ hôn xuống đôi môi hồng phấn của cô.


Quý Du Nhiên hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã ôm lấy cổ hắn, đáp lại nụ hôn.


Sau khi kết thúc nụ hôn dài này, hô hấp của hai người đều đã trở nên nặng nề.


Quý Du Nhiên liếm nhẹ đôi môi đã hơi sưng, ngẩng đầu, chống trán mình vào trán hắn, âm thanh mềm mại, nói, “Không phải anh có việc gì muốn nói với tôi sao? Việc gì thế?”


Đuôi chân mày của Cảnh Tông khẽ nâng, ngay sau đó nắm lấy ngón tay đang phác họa nơi cổ áo đưa lên trước miệng để hôn, trầm giọng nói, “Lát nữa nói sau, bây giờ làm chính sự trước.”


Nói xong, hắn giữ chặt phần đầu của Quý Du Nhiên, tiếp tục chà đạp đôi môi cô một lần nữa.


Lần này so với vừa rồi còn kịch liệt hơn, Quý Du Nhiên bị Cảnh Tông đè lên ghế sô pha, chờ cô có thể lấy lại oxy trong nụ hôn mãnh liệt này, thì quần áo trên người cũng đã bị cởi kha khá rồi.


“Sao lại gấp gáp như vậy? Nhớ tôi lắm à?”


Trong lúc Quý Du Nhiên lấy lại hơi thở thì hai chân cô đã bị Cảnh Tông tách ra, hoa huyệt trần trụi lộ ra trong không khí, ánh mắt cô mê ly nhìn đàn ông đang kéo khóa quần, lấy dương vật to của bản thân, nơi hoa huyệt mấp máy tuôn ra nhiều nước dâm.


Cảnh Tông cúi đầu xoa nhẹ trước cửa huyệt, hắn bôi nước dâm đó lên quy đầu của mình, còn đường điệu bôi hết một vòng, tiếp đó liền động thủ đi thẳng vào một đường.


Cuối cùng hoa huyệt đã bị dương vật đâm vào, như những bông hoa ngoài cửa sổ đang được nước mưa tưới vào, nước dâm cuồn cuộn không ngừng tràn ra.


Cảnh Tông đưa tay vuốt lấy nước dâm chảy ra bên ngoài, cất giọng khàn khàn, “Nước em chảy nhiều như thế, là em đang rất muốn tôi làm em đúng không?”


Nét xuân sắc trên mặt Quý Du Nhiên cứng đờ, sau hai giây sửng sốt thì cô phản ứng lại, “Anh là Ethan?”


“Là tôi.” Ethan chế trụ hai vai của Quý Du Nhiên, đẩy đưa phần hông, trực tiếp đâm cô cất tiếng rên rỉ không ngừng.


“Nếu đã thông minh như thế, lần này sẽ không phạt em đâu, mà nhất định phải khen thưởng thật tốt.”





Cảnh Hách Phàm một đường đi thẳng vào trang viên Vạn Đức.


“Chú Tề?”


Cậu cất tiếng gọi ở lầu một nhưng không có ai trả lời, nên trực tiếp đi lên lầu hai.


“Anh ơi? Ở đâu thế nhỉ?”


Cảnh Hách Phàm gõ cửa thư phòng, cánh cửa khép hờ, bên trong không có một bóng người.


“Kỳ lạ, người đâu rồi ta?”


Đang chuẩn bị đóng cửa để đi kiểm tra các phòng khác, Cảnh Hách Phàm đột nhiên liếc thấy chồng phong bì trên bàn, cậu dừng lại một giây rồi tiến đến đó.


Quá trình từ tò mò chuyển sang khiếp sợ chỉ kéo dài trong vòng hai giây.


Cậu cầm một tấm, rồi lại một tấm khác. Sau đó là mở hết toàn bộ các phong bì ra.


Chỉ tính sơ thôi là đã có hơn ngàn tấm hình, mỗi một bức đều chỉ có một người con gái duy nhất.


Từ mùa hè cho đến mùa thu, rồi đến mùa đông, và sau đó là mùa xuân. Thậm chí trong ảnh chụp, Cảnh Hách Phàm còn thấy được cả bản thân.


Đây là thế nào?


Từ số lượng ảnh chụp mà đánh giá, thì hẳn là đã chụp từ mùa hè năm trước, và chụp liền một mạch tới nay, không hề gián đoạn thời gian.


Không phải cậu đã sớm được thông qua thời gian 3 tháng khảo nghiệm kia rồi sao? Anh trai cũng đã nói là sẽ không quản việc cậu thích ai nữa rồi mà? Nhưng tại sao vẫn còn điều tra về cô ấy nữa vậy?


Trong tâm Cảnh Hách Phàm nổi lên một dự cảm không tốt, cậu cho rằng ngoài mặt thì Cảnh Tông đồng ý để cậu và Quý Du Nhiên nói chuyện yêu đương, nhưng thật ra thì vẫn giữ thái độ phản đối.


Nhưng vừa quay đầu, cậu lại thấy được cửa két sắt phía dưới bàn làm việc chưa khóa, bên trong lộ ra một phần văn kiện.


Là hợp đồng cổ đông của công ty sáng tạo Nhiên Sở.


Cảnh Hách Phàm cầm phần hợp đồng này mà trong lòng trầm xuống.


Cậu cũng có một bản hợp đồng tương tự, nhưng mà chỉ có 1%, còn phần hợp đồng này lại là 10%.


Lật đến trang cuối cùng của hợp đồng, chỉ có chữ ký của Quý Du Nhiên, phía bên B không có tên người ký, nhưng hợp đồng xuất hiện trong két sắt của anh trai, thì chắc chắn chỉ có thể là Quý Du Nhiên đưa cho anh ấy.


Anh trai và cô ấy biết nhau sao? Bọn họ biết nhau từ khi nào? Nếu hai người họ biết nhau thì vì sao không nói cho cậu biết? Còn nữa anh trai cậu sao lại phái người theo dõi Quý Du Nhiên lâu như vậy? Là vì để giúp em trai mình hiểu rõ hơn về cô, hay là…


Cảnh Hách Phàm áp xuống rất nhiều suy đoán đang nổi lên trong đầu, cậu vội vàng ra khỏi thư phòng, đi xuống lầu tùy tiện hỏi một người vệ sĩ rằng anh trai cậu đang ở đâu.


Số người trong trang viên biết về mối quan hệ giữa cậu, Quý Du Nhiên và anh trai là rất ít, người vệ sĩ xui xẻo bị Cảnh Hách Phàm nắm lại hỏi thông tin chính là thuộc về đám đông không biết việc này, anh ta nói rõ là Cảnh Tông đi đến Hoa Viên phía tây trang viên.


“Tiểu...tiểu thiếu gia?” chú Tề đang ở bên ngoài hoa viên sắp xếp người giúp việc chuẩn bị bữa tối, khi thấy Cảnh Hách Phàm, trên mặt ông tràn đầy sự kinh ngạc, “Sao cậu đột nhiên về sớm vậy?”


Cảnh Hách Phàm lạnh lùng trả lại một câu, “Tôi muốn tìm anh trai.” Nói xong bèn lướt qua chú Tề, bước thẳng vào hoa viên.


Chú Tề nhanh chóng chạy theo cậu, một người ổn trọng trước giờ như ông vậy mà lúc này đây lại trở nên vô cùng căng thẳng, sắc mặt rõ ràng trở nên hoảng loạn, “Thiếu gia à, bây giờ tiên sinh còn ở bên ngoài, cậu đi máy bay cả một chặng đường dài như vậy rồi, hay là đi nghỉ ngơi trước nhé! Khi nào tiên sinh trở về thì tôi sẽ báo với cậu ngay.” 


Cảnh Hách Phàm không để ý đến những lời nói của chú Tề, ngược lại thái độ đánh trống lảng của chú Tề càng khiến cậu có suy nghĩ rằng anh trai mình đang có chuyện gì giấu diếm mình, vì thế cậu đi vào từng căn phòng, cuối cùng đi đến căn phòng dành cho khách nằm ở cuối cùng.


“Tiểu thiếu gia!”


Chú Tề không tiến lên trước ngăn cản, nhưng ánh mắt nhìn Cảnh Hách Phàm lại lộ rõ sự cầu khẩn, nhìn cậu lắc đầu.


Cảnh Hách Phàm mím môi, chậm rãi đẩy cửa ra.


Ngoài cửa sổ là mưa to tầm tã, bên trong lại là cảnh sắc vô biên.


Quý Du Nhiên ép người vào lớp cửa kính, cặp vú to vì bị đè ép mà biến đổi hình dạng, toàn thân trên dưới của cô chỉ còn lại mỗi đôi giày cao gót, phần cổ chân vì bị người đàn ông phía sau lưng mạnh mẽ đâm vào mà run rẩy không ngừng.


“A…..không... Nhẹ... Nhẹ chút...”


Trong miệng cô không ngừng phát ra từng tiếng rên rỉ đầy mê hoặc, thời điểm cất lên tiếng thét chói tai cũng là lúc tràn nước dâm phun tung tóe ở dưới hoa huyệt, thân mình run lên kịch liệt.


Còn chưa kịp qua cơn cao trào, thì bị đàn ông lật người lại, hắn bế cô lên, tiếp tục quá trình đâm sâu.


Cả người cô treo lên người đàn ông, chân quấn lấy eo hắn, tay ôm cổ hắn, hoa huyệt được dương vật cắm ra vào liên tục, nước dâm cũng theo đó mà tí tách rơi xuống, tạo thành một vũng nước nhỏ phía trên mặt đá cẩm thạch lót sàn nhà.


Đột nhiên, cặp mắt đang phủ kín sương mù mở lớn hết cỡ, trên mặt Quý Du Nhiên hiện lên không thể tin nổi khi cô chính mắt thấy chàng thiếu niên trẻ tuổi không một tiếng động yên lặng xuất hiện ngay trước cửa.


“Tiểu...Tiểu Phàm!?”

Chương 142  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin