PHÉP TẮC THƯỢNG VỊ
Chương 133  

“Mấy ngày nay nghỉ ngơi thế nào rồi?”


Cảnh Tông ngồi xuống bên cạnh Quý Du Nhiên, bảo trì một khoảng cách vừa không quá thân mật cũng không khiến người cảm thấy xa cách.


Quý Du Nhiên đối với cử chỉ lễ phép thân sĩ của người đàn ông lại cảm thấy không vui, cô xê dịch gần về phía hắn, không màng đến việc trong cabin còn có mấy người vệ sĩ và hai người trợ lý khác.


Cô chính là muốn cho mọi người biết mối quan hệ giữa cô và người đàn ông này là không thuần khiết.


Trên khuôn mặt ôn lãng của Cảnh Tông có chút cứng ngắc, nhưng cũng không dịch chuyển thân thể, trong lòng Quý Du Nhiên si sinh ra ý niệm trêu đùa, cố ý ôm chặt tay hắn, dựa người vào vai hắn, trên mặt thể hiện sự mệt mỏi. “Không tốt lắm, chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ được đi ra ngoài với Cảnh tiên sinh, thì mấy đêm liền tôi không thể nào ngủ được.”


Khi cảm nhận được thân hình của người đàn ông trở nên căng thẳng, Quý Du Nhiên câu môi cười không phát ra tiếng.


Người đàn ông này thật đúng là thú vị, từ vài lần giao phong giữa hắn và cô, đủ loại dấu hiệu để chứng minh rằng hắn có hứng thú với cô, nhưng mỗi khi cô câu dẫn dụ hoặc hắn, thì hắn lại luôn không dao động.


Đúng là trên đời này vẫn có chính nhân quân tử, nhưng đó tuyệt đối là số lượng rất ít, đại đa số đàn ông đều là loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, trừ bỏ loại hình đặc thù do mang bệnh tâm lý như Nhiễm Nhất Bạch, Quý Du Nhiên tin rằng một người đàn ông có thân phận hiển hách như thế này sẽ va chạm với không ít phụ nữ.


Nhưng Cảnh Tông sao lại không chạm vào cô nhỉ? Nói không dễ nghe thì dù sao cô cũng đã tự dâng mình đến tận miệng rồi, cô thật sự không tin rằng đây là một người đàn ông ngây thơ đâu.


Sau khi say rượu thì sờ soạng toàn thân cô từ trên xuống dưới, làm đầy đủ các bước dạo đầu, đến khi thanh tỉnh cũng nhịn không được mà tiếng được mà hôn cô, thậm chí lần xuất ngoại với mục đích công tác này cũng mang theo cô bên người.


Thích cô nhưng không chạm vào cô, thậm chí còn không biểu hiện ra ngoài, không muốn để cô nhìn thấy sự yêu thích của hắn.


Quý Du Nhiên nghĩ không ra điều này có nghĩa là gì, cô cảm thấy điều này hoàn toàn là không bình thường đối với một người đàn ông bình thường, làm gì có người đàn ông nào lại cự tuyệt phụ nữ tự nhào vào lồng ngực mình cơ chứ? Chỗ đó của hắn không được.


Ánh mắt của cô không tự chủ mà hướng về nơi đũng quần tây, cho dù là ngồi thì cũng đã phình to thành một bọc, nếu trong trạng thái hoàn toàn hưng phấn khẳng định sẽ là một dương vật lớn.


Quý Du Nhiên nuốt một ngụm nước miếng.


Từ hôm Nhiễm Nhất Bạch hẹn cô đi gặp bác sĩ tâm lý, thì đến nay cô vẫn chưa lên giường với người đàn ông nào, một là không có tâm tình, hai là cô cảm thấy không thể xem chuyện làm tình như một cách để trị mất ngủ được. Nhưng sau khi trò chuyện với bác sĩ Trần xong, lại uống thêm một ít thuốc an thần, hai ngày nay cô đã có thể đi vào giấc ngủ, tuy rằng thời gian ngủ không nhiều, nhưng cô cũng không gặp ác mộng nữa.


Giờ phút này khi nhìn thấy đũng quần căng phồng của Cảnh Tông, trong thân thể Quý Du Nhiên dâng lên sự nhớ mong cơn khoái cảm có được khi làm tình, cô theo bản năng kẹp chặt hai chân, từ nơi hoa tâm bắt đầu tuôn ra từng luồng tinh dịch.


Nhìn thì có vẻ cũng không phải là không cương được.


Cảnh Tông không biết trong đầu Quý Du Nhiên đang suy nghĩ hắn liệu có được hay không, bản thân hắn lúc này đang cố gắng hô hấp, khắc chế bản thân kìm nén khi ngửi được mùi hương cơ thể quanh quẩn nơi chóp mũi, khắc chế mình không được trở tay ôm lấy cô, khắc chế mình đừng nghĩ đến việc hôn cô.



Trong đầu hắn nhanh chóng sơ lược danh mục các công việc trong đợt công tác này, không để cho ý thức được đắm chìm vào thân thể kiều mềm ở sát bên cạnh. Nhưng hắn càng khắc chế, thì lại càng khát vọng.


Đối với niềm yêu thích cô ngày càng tăng trưởng, Cảnh Tông cảm thấy thật khó khăn để giữ được mình, hiện tại cô chỉ cần động nhẹ vào hắn, thì hắn liền nhịn không được mà sinh ra tà niệm đối với cô. Muốn cô, muốn chiếm hữu cô.


Nhưng nếu hắn thật sự làm như vậy, Tiểu Phàm sẽ xem người anh trai là hắn như thế nào đây? Nếu cô biết Tiểu Phàm là em trai của hắn thì cô sẽ đối với hắn như thế nào? Quan trọng nhất là lỡ như có lúc hắn tái phát căn bệnh của mình, dọa sợ đến cô, thì hắn phải làm thế nào?


Liên tiếp các băn khoăn làm Cảnh Tông trong nháy mắt lấy lại lý trí của mình để ngăn chặn dục niệm. “Trong cabin có phòng ngủ, cô đi ngủ đi.” Hắn bất động thanh sắc rút tay ra, cầm một quyển tạp chí kinh tế lên xem.


Lý do “ngủ không được” chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, tinh thần Quý Du Nhiên lúc này đang vô cùng phấn chấn, một chút cũng không buồn ngủ, nhưng chuyến bay này kéo dài suốt 9h đồng hồ, nếu không làm chút chuyện gì đó thì thật là lãng phí thời gian.


Nghe thấy Cảnh Tông bảo cô vô phòng nghỉ ngơi, Quý Du Nhiên lập tức nảy sinh ý nghĩ.


Phòng nghỉ tốt à nha, khá riêng tư, bằng không dưới tầm mắt của mấy người vệ sĩ và trợ lý mà cô có làm gì đó đó thì cũng khá xấu hổ đấy.


“Vậy Cảnh tiên sinh đưa tôi đến phòng đi?”


Cảnh Tông vốn định gọi trợ lý tới dẫn người, nhưng nghe Quý Du Nhiên dùng ngữ khí nũng nịu nói chuyện với hắn, trong lòng lập tức trở nên mềm mại, nhưng trên mặt vẫn duy trì nét bình tĩnh vốn có, hắn gật đầu, buông tạp chí trên tay xuống, tự mình đưa Quý Du Nhiên đến phòng nghỉ.


Cả hai kiếp cộng lại của Quý Du Nhiên thì chỉ có hai lần được bay bằng chuyên cơ, một lần là cùng với Tiểu Phàm bay đến Seychelles, còn lần này chuyên cơ của Cảnh Tông lại càng xa hoa hơn nữa, ví dụ như gian phòng để làm phòng nghỉ ngơi này, chuyên cơ lần trước không có. Không tồi nha, rất thuận tiện để hành sự.


“Ngủ một lúc thôi, đừng ngủ lâu quá, lúc hạ cánh thì bên đó đã là buổi tối rồi, ngủ nhiều thì đến lúc đó lại không ngủ được.” Cảnh Tông đưa Quý Du Nhiên đến cửa, lễ phép không đi vào trong, mà chỉ đứng ở cửa nhẹ nhàng dặn dò: “Có yêu cầu gì thì cứ rung chuông, trợ lý sẽ đến hỗ trợ.”


Lần này Cảnh Tông ra ngoài là vì đi công tác, Quý Du Nhiên tuy lấy thân phận bạn bè để đi theo hắn, nhưng nói cho cùng thì hai người vẫn không phải là mối quan hệ yêu đương rõ ràng kia, sợ nếu đội ngũ toàn là đàn ông thì không tiện hỗ trợ cô, nên trong lần công tác này hắn còn mang theo một trợ lý nữ, để thuận tiện chăm sóc cho Quý Du Nhiên trong thời gian cô đi cùng hắn.


Quý Du Nhiên dĩ nhiên sẽ không để Cảnh Tông rời đi dễ dàng như vậy, ngay vào khoảnh khắc hắn muốn xoay người kia thì cô liền câu lấy tay hắn, dùng sức lôi kéo hắn đi vào phòng nghỉ.


Cánh cửa “Phanh” một tiếng, đóng lại, người đàn ông bị người phụ nữ đè lên tường.


“Cảnh tiên sinh sao gấp gáp rời đi vậy chứ?” Quý Du Nhiên bắt lấy cà vạt của Cảnh Tông, một tay khác mò mẫm trước vùng ngực của hắn, ngữ điệu vừa mềm mại vừa ái muội: “Sao vậy? Sợ tôi ăn anh sao?”


Cảnh Tông cúi đầu nhìn người phụ nữ đang kề sát mình kia, vì chênh lệch chiều cao, nên cô chỉ có thể ngửa đầu, nơi đôi mắt trong suốt kia lóe lên một tia giảo hoạt.


Với hắn mà nói, đây rõ ràng chỉ một cô nhóc nho nhỏ, hắn chỉ cần dùng một tí sức lực là có thể bóp nát được cô, vậy mà cô tựa hồ không ý thức được chút xíu nguy hiểm nào, khuôn mặt ửng đỏ, khiêu khích hắn, còn càn rỡ nói muốn ăn hắn. Trong mắt Cảnh Tông hiện lên một tia ám sắc, hô hấp cũng trở nên thô nặng.


Tưởng đẩy ngã đàn ông thật là một hành vi lớn mật, Quý Du Nhiên vì hành động của chính mình mà tim cũng đập thình thịch, điều này lại giúp che lấp cho nhịp tim tăng nhanh của chính Cảnh Tông dưới hình tượng trầm ổn.


Cảnh Tông gian nan dời đi tầm mắt, lướt qua đỉnh đầu của cô gái mà nhìn về nơi khác, nắm lấy cái tay nhỏ của cô đang giải khai nút áo sơ mi của hắn.


Hắn không phải sợ cô ăn hắn, mà là sợ chính mình sẽ ăn cô sạch sẽ, đến xương cốt cũng không để thừa.


“Ngoan, ngủ đi.” Ngữ điệu vốn vững vàng của người đàn ông khó nén một chút khàn khàn.


Quý Du Nhiên lắc đầu, bình tĩnh nhìn vào mắt của Cảnh Tông, cố gắng tìm kiếm sự rung động phập phồng trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, cũng không biết là do hắn che giấu quá tốt hay do chính hắn không có tâm tư kia, Quý Du Nhiên đến cùng vẫn không nhìn thấu được đôi mắt tựa như giếng cổ ngàn năm này của hắn.


Đang cảm thấy có chút không cam lòng, cô bỗng nhiên cảm thấy nơi vùng bụng dưới hơi cộm cộm, dường như có một vật hình trụ nào đó đang đụng vào. Quý Du Nhiên khó nén ý cười.


Cô còn chưa làm gì cả, vậy mà Cảnh Tông liền cương rồi, đây còn không đủ để chứng minh hết thảy rồi sao?


“Anh thích tôi.” Quý Du Nhiên khẳng định một cách vô cùng chắc chắn.


Cảnh Tông cứng đờ, vừa cúi đầu liền đối diện với ánh mắt của cô, tiếp đó nghe được câu nói thẳng thắn của cô.


“Cảnh Tông, tôi cũng thích anh.”


Đây là lần đầu tiên cô gọi tên Cảnh Tông, cũng là lần đầu tiên thổ lộ với một người đàn ông, gương mặt của Quý Du Nhiên ửng đỏ, lại không chút hoảng loạn.


Sự yêu thích này là không giống với sự yêu thích dành cho Hàn Đình, sự yêu thích của cô với Cảnh Tông đơn thuần là sự yêu thích với một người đàn ông, còn với Hàn Đình là vì yêu thích cảm giác thoải mái khi hai người ở chung với nhau.


Nếu nói cô với những người đàn ông kia sau khi lên giường thì mới phát sinh tình cảm, thì cảm giác của cô với Cảnh Tông, tựa như Tiểu Phàm đã từng nói, đó chính là vừa gặp đã yêu.


Bằng không thì sao có thể giải thích được mỗi khi cô gặp hắn, thì tim liền bắt đầu đập nhanh không kiểm soát, vừa nhớ tới hẳn thì ruột gan cồn cào, mỗi lần gần gũi hắn là dân thủy cô tuôn trào như một người cuồng tình dục? Cô thậm chí còn không hiểu rõ người đàn ông này, cũng biết bối cảnh của hắn còn nguy hiểm gấp trăm lần so với Hàn Đình, nhưng cô chính là nhịn không được, cô biết mình là một người ích kỷ, biết rõ bản thân vốn đã có nhiều đàn ông, nhưng với người đàn ông mà mình thích thì cô muốn dùng mọi cách để có được.


Lời thổ lộ bất ngờ khiến cho Cảnh Tông trở tay không kịp, ánh mắt hắn chặt chẽ tỏa định trên khuôn mặt của Quý Du Nhiên, đôi mắt tựa giếng cổ ngàn năm không gợn sóng rốt cuộc cũng đã nhấc lên một hồi sóng gió.


Cô thích hắn, chuyện này hắn vô cùng rõ ràng, từ lần đầu tiên chính thức gặp mặt thì hắn đã nhận ra, theo số lần gặp tăng lên của bọn họ, thì biểu hiện của cô càng thêm rõ rệt, cô cũng không hề có ý định che giấu sự yêu thích của mình. Đến khi cô không chút do dự trực tiếp nói những lời này với hắn, đó lại là một loại cảm giác khác, một loại cảm giác khiến cho trái tim của Cảnh Tông như được ngâm vào bể mật, ngọt ngào đến mức khiến hắn hận không thể vứt bỏ hết toàn bộ lý trí, vứt bỏ hết mọi lo toan và cố kỵ, mạnh dạn đáp lại tấm lòng của cô.


Chỉ là, bên người cô đã có nhiều đàn ông như vậy, cô có phải cũng đã nói những lời này với bọn họ? Vốn khi nhìn thấy những ảnh chụp cô thân cận với người đàn ông khác, Cảnh Tông không có nhiều cảm xúc, nhưng lúc này đây, khi tưởng tượng tình cảm của cô đối với hắn không phải là đặc thù, nghĩ đến việc cô chủ động dụ hoặc với những người đàn ông kia, trong lòng liền nổi lên một cảm giác toan trướng.


Quý Du Nhiên tuy không biết rằng chỉ một giây phút ngắn ngủi thôi mà trong đầu Cảnh Tông đã suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng lời nói kế tiếp của cô thật sự như chó ngáp phải ruồi.


“Tôi lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tỏ tình với đàn ông đó, Cảnh tiên sinh, anh tuyệt đối đừng cự tuyệt tôi nhé!” Dù sao thì cũng đã thổ lộ, trong lòng Quý Du Nhiên đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, một chút rụt rè cũng không thèm giữ lại làm vốn.


Cô nhiệt tình như lửa, vòng tay qua cổ Cảnh Tông, nâng người lên hôn hắn.


Đôi môi mềm mại ngọt ngào dâng lên, Cảnh Tông như bị hạ một liều xuân dược cực mạnh, chút toan trướng trong lòng sau khi nghe được những lời này của Quý Du Nhiên nháy mắt đã được xóa sạch, nguồn nước ấm áp lan tràn khắp con tim, chỉ chốc lát đã tách lý trí và băn khoăn của hắn ra xa.


Không sai, hắn thích cô và cô cũng thích hắn.


Giờ khắc này hắn không muốn quản gì nữa cả, cũng không muốn suy xét đến việc cô là người phụ nữ của em trai hắn, cũng không thèm quan tâm liệu khi cô biết những tâm tư xấu xa kia của hắn thì có còn thích hắn nữa hay không, hắn đã đè nén bản thân lâu lắm rồi, hiện giờ hắn chỉ muốn vứt bỏ hết thảy, tận tình hôn cô, hưởng thụ sự ôn nhu chỉ thuộc về riêng mình hắn vào lúc này.


Một cái xoay người, biến thành người đàn ông đè người phụ nữ vào tường, hôn nhau kịch liệt.


Tiếng động máy bay vang lên ầm ầm, nhưng Quý Du Nhiên căn bản không nghe vào tai, đây là lần đầu tiên khi Quý Du Nhiên trong trạng thái thanh tỉnh mà cảm nhận sự nhiệt tình từ Cảnh Tông đối với cô, mỗi một tế bào trong cơ thể cô đang nhảy nhót vui vẻ.


Đầu lưỡi của người đàn ông đấu đá lung tung quấy loạn trong khoang miệng cô, dường như muốn đem toàn bộ không khí trong miệng cô cướp hết đi.


Hắn tựa như một người lữ khách đã trải qua cơn khát cùng cực trên vùng sa mạc, bắt lấy ốc đảo là cô đây tận tình hưởng thụ nước mát ngọt lành.


Quý Du Nhiên bị hôn đến choáng váng đầu óc, nhưng sự hưng phấn trong cô còn lớn hơn nhiều, chỉ hai ba bước cô đã lột xong áo của mình, áo ngực ren màu trắng gợi cảm “bụp” một tiếng, đã được mở ra.


Cô nắm lấy tay của Cảnh Tông, đặt lên ngực mình, Cảnh Tông vừa đung đến nơi mềm mại trước ngực kia liền trở tay nắm chặt, đồng thời còn gia tăng sức lực nắn bóp.


Ngực bị niết dẫn tới hơi đau, môi cũng bị hôn một cách ngang ngược, nhưng Quý Du Nhiên lại vô cùng yêu thích vẻ mất tự chủ như vậy của Cảnh Tông, cô rên lên một tiếng kiều mị, bàn tay người đàn ông ấm áp, nơi hổ khẩu còn có vết chai, theo sự xoa nắn mạnh mẽ của hắn ma sát với đầu vú, khiến cho cô vừa đau đớn lại vừa rùng mình. Nhưng lực đạo của hắn càng lớn, Quý Du Nhiên càng cảm thấy kích thích, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông đang xoa nắn đầu vú cô là Cảnh Tông, thì bụng nhỏ của cô liền co rút lại, dân dịch điên cuồng phun trào, làm ướt đẫm quần lót mỏng manh.


“Ưm… lên giường đi...”


Cô ôm cổ Cảnh Tông, hơi ngả người về phía trước, hai chân dùng lực câu lấy eo của Cảnh Tông, đôi mắt sóng sánh như chứa nước, Cảnh Tông nhìn vào đôi mắt chứa đầy ma lực này, hoàn toàn quên đi toàn bộ sự tự chủ từ trước đến nay của mình, nâng chân của Quý Du Nhiên lên, thân hình hai người song song ngã xuống giường. Lưng của Quý Du Nhiên vừa dán xuống ga trải giường mềm mại, thì môi của Cảnh Tông cũng đuổi theo lấp kín.


Cô hiểu rõ bản thân cần làm gì, ngay đến bước dạo đầu cô cũng không cần, sợ Cảnh Tông nửa đường lại đổi chủ ý, vì thế cô liền lôi kéo tây trang của hắn, kéo qua hai bên nhằm giúp hắn cởi áo khoác, tiếp đó liền thoát đi cà vạt của hắn, rồi nhanh chóng tháo thắt lưng, quá trình cởi đồ cho đàn ông thuận tay như ngựa quen đường cũ, vừa thấy liền biết ngày thường cũng làm không ít lần.


Đến khi tay cô thâm nhập vào trong đũng quần, nắm lấy dương vật mà một bàn tay cô cũng không nắm hết kia, lúc này cô bỗng đâm ra sợ hãi.


Xem cái độ lớn này, cái độ cứng này… hẳn là trạng thái đã hoàn toàn cương cứng rồi đúng không? Như vậy xem ra, về phương diện này hẳn là hắn không vấn đề gì.


Cảnh Tông đã hôn đến cổ của cô, hai bầu vú mềm nhũn đã bị xoa đến đỏ bừng, Quý Du Nhiên rên rỉ càng thêm dồn dập, nắm côn thịt của Cảnh Tông loát động lên xuống.


Ưm… là côn thịt của Cảnh tiên sinh… cuối cùng cô cũng nắm được nó rồi. Quý Du Nhiên ngửa đầu, có chút gấp gáp chờ không nổi, muốn côn thịt lớn của Cảnh Tông lập tức cắm vào trong cô.


Đột nhiên, thân máy bay nghiêng nhẹ, sau đó bắt đầu rung lắc.


Dục niệm trong đầu Quý Du Nhiên lập tức tiêu tan phân nửa, theo bản năng ôm chặt lấy thân thể của người đàn ông.


Nhưng chỉ hai ba giây sau đó, chuyên cơ đã trở về trạng thái ổn định, ngay sau đó trong cabin vang lên giọng nói bình tĩnh của cơ trưởng, giải thích vừa rồi chuyên cơ bay vào vùng không khí đối lưu.


Một nhạc đệm nho nhỏ, lại khiến Cảnh Tông thanh tỉnh trở lại.


Hắn nhìn cô gái hầu như đã bị lột sạch hoàn toàn đang nằm trong lồng ngực mình, tay hắn còn đặt trên ngực cô, hai núm vú đã bị chặt trong nhiuan véo đến đỏ bừng dựng thẳng, càng muốn mệnh hơn nữa khi côn thịt của hắn còn đang được nắm tay cô.


Bất tri bất giác cơn đau đầu đánh úp lại, Cảnh Tông kêu lên một tiếng, nhanh chóng bứt ra khỏi người của Quý Du Nhiên.


Là do hắn tham lam, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần một nụ hôn mà thôi, hắn cho rằng hắn có thể khống chế được.


Quý Du Nhiên không hề che giấu sự mất mát của mình, cô cũng không quan tâm lúc này bản thân đang trong trạng thái lõa lồ quần áo tan tác, cô chăm chú nhìn Cảnh Tông.


Cô hiểu chuyện hôm nay đến đây là dừng lại, nhưng… vì sao a?


“Vì sao?” tình dục trong mắt của Quý Du Nhiên còn chưa tiêu tán hết, ngữ khí mang theo giọng mũi nồng đậm: “Rõ ràng là anh có cảm giác với tôi, nhưng vì sao lại dừng lại?”


Cảnh Tông cảm thấy bản thân chưa bao giờ chật vật như lúc này, hắn thậm chí còn không dám nhìn cô dù chỉ một cái liếc mắt, sợ rằng với dáng dấp mỹ lệ lúc này của cô, hắn nhìn thêm một chút nữa thôi là sẽ lập tức mất khống chế, sẽ khiến cho một linh hồn khác trong cơ thể này chiếm cứ ý thức của hắn.


Hắn nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, bĩnh tĩnh sửa sang lại quần áo, thắt cà vạt, mặc vào áo vest, hắn không trả lời câu hỏi của Quý Du Nhiên, chỉ để lại một câu “Thực xin lỗi, là do tôi xúc động” rồi liền rời khỏi phòng nghỉ.


Sau khi Cảnh Tông rời khỏi đây, Quý Du Nhiên ở trên giường oán hận quẫy đạp tay chân, nâng bầu ngực no đủ của mình lên nhìn.


Thật đáng tiếc, một chút nữa thôi là hắn đã thân thiết với nơi này rồi, bây giờ phải làm sao đây? Cả người cô giờ chỗ nào cũng ngứa ngáy muốn chết!


Tinh thần chán nản nằm trở lại giường, nghe tiếng động cơ của máy bay, Quý Du Nhiên lâm vào trầm tư.


Hai người họ đều có hứng thú với đối phương, thân thể của cả hai cũng không có vấn đề gì, Cảnh Tông không đánh hôn cũng không có bạn gái. Cô thật sự không hiểu được tại sao hắn lại không muốn chạm vào cô.


Bên này Quý Du Nhiên đang suy nghĩ nát óc về chuyện này, phía bên kia khuôn mặt ám trầm của Cảnh Tông đang nhìn chằm chằm chính mình trước tấm gương trong toilet.


Rõ ràng hắn không hề mở miệng, nhưng bên tai vẫn nghe được hai âm thanh đang đối thoại với nhau.


“Vì sao dừng lại? Không phải anh đã muốn cô ấy đến phát điên rồi đó sao? Chà, một cơ hội tốt đấy, anh xem, vừa rồi cô ấy đã dâm đãng đến mức nào rồi? Chỉ kém một chút là cầu anh làm cô ấy rồi!” “Câm miệng, cô ấy là người phụ nữ của em trai tôi.” Cảnh Tông lạnh lùng nhìn chính mình trong gương.


Rõ ràng hắn không có biểu tình gì trên khuôn mặt, nhưng phảng phất có thể thấy được bản thân đang cười trong gượng.


“Cô ấy có bao nhiêu đàn ông anh không hề biết sao? Alex sẽ không để ý đâu, cậu ta không phải cũng từng chơi cô ấy cùng với những người đàn ông khác đó sao? Ha ha.”


“Câm miệng! Cô ấy là phụ nữ của em trai tôi!” Cảnh Tông lặp lại lời này một lần nữa, không biết là để nói với chính hắn, hay là nói với người trong gương.


“Ha ha ha ha! Lừa đảo! Thật ra anh hoàn toàn không để ý đến việc cô ấy có phải là phụ nữ của em trai anh hay không, anh chỉ sợ cô ấy sẽ biết được rằng anh vẫn luôn theo dõi sinh hoạt hàng ngày của cô ấy! Sợ cô ấy biết được một mặt xấu xa của anh!”


Cảnh Tông tung một quyền làm vỡ nát tấm gương, các mảnh kính rơi rụng trên mặt đất, âm thanh phiền lòng vẫn luôn quanh quẩn bên tai kia lúc này mới chịu biến mất.


Hắn thở dài một hơi, vặn vòi nước, tùy ý để nước chảy qua vết thương nơi bàn tay, cứ như vậy, cho đến khi ngẩng đầu lên, lại khôi phục bộ dạng trầm ổn nho nhã lúc ban đầu.

Chương 133  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin