PHÉP TẮC THƯỢNG VỊ
Chương 156  

“Phụ nữ của chủ tịch tập đoàn Tắc Bác.” Tên Ben nắm lấy cằm của Quý Du Nhiên, ánh mắt háo sắc đánh giá cô. Quý Du Nhiên chưa bao giờ lười biếng trong việc rèn luyện thân thể, dáng người châu Á tinh tế mảnh mai cộng với các chỗ cần lồi cần lõm đều hết sức đầy đủ.

Cô không thuộc về loại hình dáng người khô gầy, mà là vô cùng cân xứng, phập phồng quyến rũ, hai bên bầu ngực to tròn sau lớp áo thun bó sát người, vòng eo nhỏ nhắn chỉ một tay có thể ôm trọn cùng với bờ mông mượt qua một lớp quần áo, tên Ben có thể tưởng tượng được dáng người này có thể khiến nam giới phát điên như thế nào.


“Quá tốt, hôm nay cũng để tao thử xem phụ nữ của kẻ có tiền sẽ có mùi vị tốt như thế nào!” Ben vừa nói dứt lời, liền đưa tay xé rách quần áo của Quý Du Nhiên.


Nhìn thấy Quý Du Nhiên bị cột hết tay chân, chỉ có thể tùy ý để tên Ben tùy tiện xé nát quần áo trên người, trên mặt Giang Dĩ Nhu tràn đầy sự sung sướng.


Tên Ben này hoàn toàn không phải là kẻ dịu dàng gì, trong chuyện hoan ái hắn ta vô cùng thô bạo, điều này chính bản thân cô ả đã có trải nghiệm.


Tiện nhân! Không phải là có nhiều đàn ông lắm sao? Hẳn còn chưa bao giờ trải qua cảm giác bị cưỡng hiếp đúng không? Ha, chuyện cô ả đã từng trải qua, nay cũng để cho con tiện nhân này được nếm thử đi!


Thể lực giữa đàn ông và phụ nữ bẩm sinh vốn đã có chênh lệch, Quý Du Nhiên cho dù tay chân tự do cũng không có cách nào chống cự, huống hồ chi là tình huống lúc này.


Khuôn mặt cô bị ép nghiêng xuống nền đất xi măng lạnh lẽo, mái tóc hỗn độn, thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng từ giữa những sợi tóc lòa xòa trước mặt đó, lại có thể thấy được đôi mắt đen nhánh của cô toát lên sự giận dữ và lạnh lẽo.


“Tôi bảo đảm! Nếu anh dám chạm vào tôi, một phân tiền anh tuyệt đối cũng không lấy được!” Quý Du Nhiên dùng Tiếng Anh nói ra từng câu từng chữ đều vô cùng mạnh mẽ quyết đoán.


Ben đưa tay, kéo mạnh tóc của Quý Du Nhiên, “Bảo bối thân yêu của tôi ơi, em nói cái gì thế? Định uy hiếp tôi đó à?” Ánh mắt Quý Du Nhiên khóa chặt tên đàn ông mặt mày như quỷ dữ trước mặt cô, không hề lùi bước nói, “Tôi lặp lại một lần nữa, nếu anh, hoặc bất cứ kẻ nào trong các anh, dám chạm vào tôi, tôi, ngay, lập, tức, sẽ, tự, sát!”


Đầu tiên tên Ben sửng sốt một chút, sau đó giống như là nghe được một câu bông đùa, cả đám người đó đều phá lên cười.


Mặt Quý Du Nhiên không đổi sắc, biểu tình vẫn lạnh lùng như cũ, ngữ khí vô cùng kiên định nói, “Là cảm thấy tôi sẽ không làm được đúng không? Nhưng để tôi nói cho anh biết, một người muốn chết thì sẽ có rất nhiều biện pháp đấy!”


Ánh mắt cô bình tĩnh liếc nhìn một vòng, khinh miệt cười nói, “Đừng tưởng rằng các anh nhiều người thì có thể ngăn cản được tôi, cho dù các anh có nhìn chằm chằm suốt 24 giờ, chỉ cần tôi thật sự muốn tự sát, vậy thì chắc chắn vẫn có cách! Nếu tôi chết, một đồng tiền chuộc các người cũng sẽ không bao giờ nhận được!”


Dưới tình huống khẩn cấp, Quý Du Nhiên không thể nghĩ ra được phương pháp nào khác, chỉ có thể dùng tính mạng của bản thân để uy hiếp bọn chúng, điểm may mắn duy nhất của cô, đó là đám người này yêu tiền như mạng.


Nhưng thật ra, chỉ cần phân tích một chút thôi là sẽ thấy câu nói này của cô có vô vàn sơ hở, bảy tám tên đàn ông trông coi một phụ nữ, sao có thể cho cô có cơ hội ra tay tự sát chứ?


Nhưng vì ánh mắt của cô quá vô tình, quá lạnh lẽo, lại thêm trật tự rõ ràng, ngữ khí như chém đinh chặt sắt, quả thật có thể áp trụ lòng người, làm người nghe cảm nhận được rõ ràng cảm giác cá chết lưới rách của cô.


Ben không muốn mạo hiểm, hắn ta buông ra vài câu chửi khó nghe, rồi ném Quý Du Nhiên ra.


Giang Dĩ Nhu thấy thể thì trở nên nóng nảy, mắt thấy tiện nhân này sắp bị vũ nhục tới nơi, vậy mà chỉ bằng vài ba lời nói thì đã có thể lừa gạt được đám người này!


“Ben, anh đừng nghe những lời con kỹ nữ này nói, cô ta tuyệt đối không dám tìm chết đâu!”


Giang Dĩ Nhu chưa từng bỏ ý định, vẫn đi theo sau lưng Ben nói lời xúi giục, lại bị Ben trực tiếp kéo đến một cái giường xếp phủ đầy bụi bặm.


“Anh...anh định làm gì?”


Tiếng quần áo bị xé toạc vang lên, âm thanh Giang Dĩ Nhu hoảng sợ kêu to, “Không, tôi là người mang thai, tôi là người mang thai đấy.”


“Câm miệng! Đồ kỹ nữ thúi! Cũng không phải là lần đầu tiên chịch mày, kêu la cái gì? Nâng mông lên, hôm nay không địt lỗ trước của mày, ông đây địt nát cúc hoa của mày!”


Xung quanh giường xếp không có màn che, Quý Du Nhiên nhìn qua đó, có thể thấy được Giang Dĩ Nhu đang bị bên Ben đè lên mặt giường, dưới tiếng thét chói tai của Giang Dĩ Nhu, hắn ta thúc một cái đâm vào hậu huyệt đằng sau của cô ả, tiếng kêu của Giang Dĩ Nhu nháy mắt càng thêm thê lương.


Quý Du Nhiên hạ mi mắt, thu hồi lại ánh mắt, không nhìn về bên đó nữa, nhưng mấy tên thủ hạ của Ben thì vô vùng hưng phấn, bọn chúng huýt sáo la ó, thậm chí có hai tên còn trực tiếp cởi quần tự sướng, nhưng đáng giận là ánh mắt của bọn chúng đều nhìn về phía Quý Du Nhiên, vừa loát côn thịt, vừa thè lưỡi giả làm động tác địt ra vào huyệt.


Trong lòng Quý Du Nhiên cảm thấy thật buồn nôn, cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối.


Ước chừng qua hơn mười phút, âm thanh trên giường xếp ngừng lại, rất nhanh đã thấy tên Ben kéo quần bước khi nhìn thấy mấy dương vật ngẩng đầu cao cao của đám thủ hạ, đột nhiên hắn ta nhận ra điều gì đó.


“Lão đại! Cảm giác chịch phụ nữ có bầu như thế nào?”


“Cúc huyệt của cô ta có chặt không? Vừa rồi nghe cô ta rên cũng thật dâm đấy!”


Mấy tên thủ hạ mồm năm miệng mười hỏi một cách sỗ sàng, ánh mắt không chút nào che giấu mà nhìn phụ nữ đang nằm trên giường xếp.


Trước kia Ben cũng hay chịch phụ nữ trước mặt thủ hạ, nhưng không kẻ nào dám có biểu hiện hứng thú với phụ nữ của hắn ta.


Nhưng hiện tại Ben hiểu rõ bản thân đang là tội phạm bị truy nã, không còn là lão đại hắc bang như trước kia, mấy tên thủ hạ này vẫn còn nguyện ý theo hắn ta, là do nhận được sự hứa hẹn của hắn ta về phần tiền chuộc.


Trong cuộc sống ấy mà, chuyện tốt không thể một mình ngồi hưởng được, bằng không chắc chắn sẽ có nổi loạn trong nội bộ.


Ben nở nụ cười toe toét, hất đầu về phía phụ nữ vẫn còn đang nằm sõng soài trên giường, nói, “Cẩn thận chút, đừng làm hỏng cái thai trong bụng cô ta.”


Nhận được sự cho phép, mấy tên thủ hạ vô cùng hưng phấn, tiếng huýt sáo càng thêm vang dội, quần áo của Giang Dĩ Nhu còn chưa kịp mặc vào, khi nghe thấy những lời này của tên Ben, mặt cô ả trở nên trắng bệch, vội vàng chạy khỏi giường tìm nơi ẩn nấp.


Tầng hầm ngầm này diện tích tuy lớn, nhưng các cửa đều đã bị khóa, Giang Dĩ Nhu sao có thể tìm được chỗ nào để trốn cơ chứ, nháy mắt cô ả đã bị mấy tên da đen túm được, lần này bọn chúng còn không thèm đưa cô ả về lại giường, trực tiếp đè người ra làm ngay tại chỗ.


“Này! Cô ta là thai phụ! Các người sẽ thương tổn đến cái thai trong bụng cô ta đấy!” Quý Du Nhiên phẫn nộ hét lớn về phía tên Ben đang nhàn nhã uống bia, trong lòng sinh ra một sự tức giận cùng cực.


Loại phẫn nộ này không liên quan gì đến việc Giang Dĩ Nhu có hận thù với cô hay không, cô cùng không hề cảm thấy thống khoái khi nhìn thấy kẻ thù của mình bị mấy tên đàn ông cưỡng gian.


Cùng là phụ nữ, cô chỉ cảm thấy một sự khuất nhục sâu sắc cũng như đồng cảm, giống như bản thân đang bị làm nhục.


Cô biết việc giảng giải đạo lý với mấy tên cầm thú này là không có khả năng, nên chỉ có thể dùng đứa nhỏ trong bụng để nhắc nhở bọn chúng, suy cho cùng thì chính “đứa nhỏ” này sẽ là lợi thế để bọn chúng có thể kiếm được tiền.


Nhưng có lẽ cô đã đánh giá cao nhân tính của đám người này, hoặc căn bản mà nói, bọn chúng không hề có nhân tính.


Ben trơ mắt nhìn một tên thủ hạ của mình đang đỉnh cây dương vật cực đại vào lỗ huyệt phía trước của Giang Dĩ Nhu, hắn ta không chỉ không ngăn cản mà còn huýt sáo nói lời bông đùa, “Hây Jack! Cẩn thận chút, đừng thao hỏng lỗ huyệt của cô ta! Bằng không mấy ngày kế tiếp chúng ta lại không có gì để chơi đó!”


“Đừng! Đừng cắm vào! Tôi sẽ chết ~ a lớn quá, thật lớn a ~”.


Quý Du Nhiên kinh hãi nhìn căn dương vật cực to không chút lưu tình cắm thẳng vào hạ thể của Giang Dĩ Nhu, đỉnh cho cô ta phải nâng cả eo lên, vùng bụng cũng nhô lên hình dáng dương vật, cô ả kêu la đau đớn.


“Mau nói bọn họ dừng lại đi!” Quý Du Nhiên thật sự lo lắng cho đứa nhỏ của Cảnh Thế Kiệt.


“Câm miệng đi con kỹ nữ thối tha kia!” Ben hung tợn dùng súng chỉ vào đầu của Quý Du Nhiên, “Hay là mày muốn thay thế Linda để cho thủ hạ của tao được sướng hả?”


Quý Du Nhiên nghe tiếng lên nòng súng, cô im lặng không nói nữa, chỉ dùng một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm hắn ta một cách phẫn nộ.


Ben nở một nụ cười tà ác, “Bảo bối của tôi à, chẳng lẽ cô đang đồng tình với Linda sao? Vừa rồi chính cô ta đã cực lực đề cử cô lên giường với tôi đó.”


Hắn ta hạ họng súng xuống, đặt xuống trước ngực Quý Du Nhiên, di di trên bầu ngực mềm mại của cô, bỗng hắn ta cất giọng quát, “Thành thật một chút đi! Bằng không người tiếp theo được cưỡi chính là mày đó!” Quý Du Nhiên biết bây giờ có nói thêm nữa thì cũng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Dĩ Nhu bị mấy tên thủ hạ của Ben luân phiên chịch, trực tiếp dùng căn dương vật to lớn đút vào mọi cái lỗ trên người cô ả.


Cô không phải thánh nhân, Giang Dĩ Nhu càng không phải là người đáng để cho cô mạo hiểm để cứu giúp, điều cô có thể nói thì cũng đã nói rồi, chuyện còn lại, chỉ có thể xem vào vận mệnh của Giang Dĩ Nhu mà thôi.


Quý Du Nhiên lạnh lùng nhìn Giang Dĩ Nhu bị đit đến nước miếng thều thào, nghe được cô ả từ kêu la đau đớn chuyện sang rên rỉ sung sướng, thậm chí còn chủ động liếm láp dương vật trong miệng mình, sự đồng tình trong mắt Quý Du Nhiên dần tan đi, ngược lại càng thêm sự khinh thường.


Chicago.


Mưa tuy đã ngừng, nhưng trời cả ngày đều âm u, mắt thấy sắc trời càng lúc càng chuyển tối, nhưng vẫn chưa thu được bất kỳ tin tức nào.


Cảnh Hách Phàm sắp bị bức đến mức muốn phát điên rồi, cậu ngồi dưới đất không nhúc nhích, ánh mắt tuyệt vọng, Cảnh Tông tuy vẫn có thể giữ được tư thế vững vàng, nhưng điện thoại hắn gọi nghe liên tục, rõ ràng có thể thấy được sự căng thẳng trên khuôn mặt của hắn.


Đã qua gần 20 tiếng đồng hồ, phạm vi tìm kiếm đã được mở rộng hơn, bọn họ tận dụng hết mọi mối quan hệ, cộng thêm mấy người đàn ông trong nước cũng liên hệ với bạn bè họ ở Mỹ để nhờ vả, nhưng Quý Du Nhiên dường như đã bốc hơi thế gian.


Cảnh Tông nhìn sang Cảnh Hách Phàm đang ngơ ngẩn như người mất hồn, nếu có thể, hắn cũng mong bản thân có thể tự do biểu đạt cảm xúc lúc này, chỉ là hắn không thể, hắn phải chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với kết quả xấu nhất.


Nếu Quý Du Nhiên thật sự xảy ra chuyện ở Mỹ, trước không nói đến việc đám đàn ông trong nước kia nhất định sẽ giết chết hai anh em họ thế nào, bản thân hắn cũng đã không cách nào tha thứ cho chính mình, cả đời sẽ không bao giờ thoát ra khỏi sự tự trách và đau đớn.


Bác sĩ riêng của Cảnh Tông, bác sĩ Wilson, đã đến Chicago vào buổi chiều, ông đứng bên cạnh nhìn đàn ông trầm ổn đang nhíu chặt chân mày, bờ vai thẳng tắp tựa như đang phải gồng gánh một trách nhiệm vô cùng nặng nề, trong lòng ông cảm thấy rất lo lắng.


Nhưng ông cũng không còn cách nào khác, trừ phi tìm ra được cô gái kia.


Ngay vào lúc mọi người đang cùng đường bí lối, trợ lý của Cảnh Tông bỗng nhiên vội vã chạy tới, “Thưa ngài! Có tin tức rồi!”


CẢnh Hách Phàm bật dậy từ trên mặt đất, tóm lấy người trợ lý đó.


“Tin tốt hay là tin xấu?”


Cảnh Tông kéo tay Cảnh Hách Phàm ra khỏi cổ áo của người trợ lý, âm thanh nặng nề khó nén nổi sự run rẩy, “Là tin gì?"


Người nhân viên thở hổn hển lấy lại hơi thở, hít sâu hai ngụm khí rồi nói, “Là tin tốt! Có một người nghệ sĩ đường phố tìm tới tổng bộ công ty, nói sáng nay ông ta nhìn thấy vài người nào đó mang Quý tiểu thư vào một tòa nhà bỏ hoang! Bởi vì lúc trước Quý tiểu thư đã thưởng cho ông ta một khoản tiền lớn, nên ông ta rất có ấn tượng với khuôn mặt của Quý tiểu thư.”


Khuôn mặt của Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm đồng thời trầm xuống, Cảnh Tông nhíu mày hỏi lại, “Anh nói cô ấy đang ở đâu?”


Viên trợ lý bị ngữ khí trầm trọng của Cảnh Tông làm cho sợ hãi tới mức run lên, nhưng lập tức anh ta có thể lý giải được tâm trạng của ông chủ mình, rốt cuộc thì ai mà ngờ được trong khi bọn họ đang xới tung từng tấc đất của Chicago, vậy mà Quý tiểu thư lại bị mang về chính địa bàn của bọn họ.


“Quý tiểu thư, đang ở bang Detroit ạ.”

Chương 156  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin