PHÓ PHU NHÂN

Chương 7:


Edit: Jiang

Beta: Rois

Tô Ôn Du xuất hiện ở hiện trường buổi đấu giá đã làm xôn xao dư luận.


Cô rất xinh đẹp, hơn nữa loại xinh đẹp này là do trời sinh, tuy rằng lúc này đã được trang điểm rất tinh xảo, nhưng điều thu hút hơn vẫn là khuôn mặt sáng sủa dưới lớp trang điểm kia.


Hôm nay cô mặc một bộ váy lễ phục màu đen, ánh đèn chùm chiếu xuống khiến cô lại càng mê người.


Cô không cười, trên mặt là vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng vẫn có nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía cô.


Nhìn quanh hội trường một vòng, Tô Ôn Du cũng không tìm thấy Tô Hồng Nho đâu nhưng đã có rất nhiều người đến bắt chuyện với cô, sự trần trụi lộ rất rõ trên khuôn mặt của bọn họ, cô mệt mỏi với thái độ cao cao tại thượng của những người này, giống như cô là một món hàng để mua bán.


Ngay lúc tính nhẫn nại của cô sắp hết, Tô Hồng Nho lúc này mới xuất hiện, ông ta nói xin lỗi với cô, nhưng giọng nói vẫn là giọng điệu độc đoán như mọi ngày.


Thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ, có không ít người thay đổi ánh mắt, chế nhạo một cách không khách khí: "Sếp Tô, đổi người từ khi nào thế?"


Tô Ôn Du ghê tởm đến mức sắp nôn cả bữa tối ra ngoài, Tô Hồng Nho cười cười trả lời: "Nói nhảm cái gì thế, con gái của tôi."


"Biết mà biết mà, con gái, mọi người đều thích được người ta gọi là ba mà."


Ánh mắt sắc bén của Tô Ôn Du trừng người kia một cái, lạnh lùng nói: "Đừng có đặt cái sở thích ghê tởm của mấy người lên đầu người khác." 


"Tiểu Phù!" Tô Hồng Nho nghiêm giọng mắng nhẹ.


Bữa tiệc này được tổ chức như một buổi đấu giá từ thiện, nhưng những người tham dự lại là những kẻ đạo đức giả.


Cô lấy cớ đi ra ngoài hít thở không khí, nhưng lại đụng mặt một diễn viên mà cô không ưa trong nhà vệ sinh, lúc trước hai người vì một vai diễn mà có xung đột, nhóm fans cũng vì thế mà ầm ĩ không ít.


"Ôi... Đây không phải là Tô đại minh tinh nhà chúng ta sao? Vị vừa rồi không phải là kim chủ mới của cô đấy chứ?"


Ánh mắt Tô Ôn Du tối sầm lại: "Nếu cô không biết nói thì câm miệng lại cho tôi."


"Bị tôi nói trúng nên thẹn quá hóa giận à?"


"Nếu như cô cảm thấy tôi sẽ không đánh cô thì cứ thử xem."


Sự nghiệp của Lê Thừa Dục có lẽ không có chút tiến bộ nào, nhưng phương diện đánh nhau lại rất cố chấp, Tô Ôn Du thường xuyên bị anh kéo đi tập luyện, trước mặt những cao thủ thực sự có thể không đáng là gì, nhưng để đối phó với những người bình thường như thế này thì vẫn dư sức.


Có thể là do lời đe dọa của cô có tác dụng, người nọ hừ nhẹ một tiếng, hoang mang rời đi.


Điện thoại trong túi xách vang lên, Tô Ôn Du cụp mắt, tự cười nhạo chính mình, không hiểu sao lại đồng ý chạy tới đây chịu tội, còn không bằng ở nhà ngồi canh Phó Bách Nghiệp truyền dịch, ít nhất thì cũng được yên tĩnh.


"Con chờ ba ngoài cửa, có chuyện gì thì nói thẳng đi, con không đi vào cái chỗ ngột ngạt đấy nữa đâu." Tô Ôn Du trực tiếp nói.


"Được."


Khoảng năm phút đồng hồ sau, Tô Hồng Nho xuất hiện,


"Có ai từng hiểu lầm quan hệ giữa chị gái và bố không?"


Tô Ôn Du nhướng mày cười, đôi bông tai kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt, mọi thứ xung quanh như bị lu mờ.


Tô Hồng Nho ngây người trong giây lát, cô rất giống với mẹ ruột của cô, khuôn mặt xinh đẹp như nhau, tính cách kiên cường như nhau, thà gãy chứ không chịu khuất phục.


"Không có đúng không?" Tô Ôn Du cười thoải mái: "Đến cả việc bố có một người con gái khác mà người khác cũng không biết."


"Ba biết trong lòng con tức giận, về sau trường hợp như thế này...."


Tô Ôn Du cắt ngang: "Nếu như có người hiểu lầm quan hệ giữa bố và chị, bố cũng sẽ hời hợt giải thích cho qua chuyện như thế sao?"


"Tiểu Phù, mỗi người đều có những lúc không thể làm những chuyện theo ý muốn của mình được, trên thương trường, nhiều bạn bè sẽ tốt hơn là nhiều kẻ thù."


"Được rồi, con biết rồi, nói thẳng ra chính là con nghĩ như thế nào không quan trọng, hình tượng của con có bị ảnh hưởng cũng không sao, chủ yếu là bố có thể làm ăn là được đúng không?"


"Tiểu Phù!"


Tô Ôn Du thấy Tô Hồng Nho tức giận thì sắc mặt cũng lạnh đi.


Tô Hồng Nho nghiêm túc nói: "Tiểu Phù, chúng ta là cha con, là người một nhà, cũng là chỗ dựa vững chắc của con, ba tốt rồi thì con mới có thể tốt hơn, có hiểu không?"


Đã là lúc nào rồi mà còn chơi bài tình thân với cô, ánh mắt của Tô Ôn Du trở nên lạnh lùng.


"Lúc trước ở nhà, ba và Bách Nghiệp có nói chuyện hợp tác khai phá lô đất kia, con có biết nó định làm gì không?"


"Không biết."


"Có phải nó muốn hợp tác với Hoa Duyệt không?"


"Không rõ lắm, con chưa bao giờ hỏi chuyện làm ăn của anh ấy."


"Có người thấy nó gặp mặt Cố Chi Sầm, không phải con luôn ghét bỏ Cố Chi Sầm sao? Nếu để bọn họ hợp tác thành công, Cố Chi Sầm sẽ như hổ mọc thêm cánh, con hẳn là không muốn chuyện này xảy ra đâu đúng không?"


Khóe môi Tô Ôn Du nhếch lên một cái, cười nói: "Ba, có phải là ba xem trọng con quá rồi không? Ba cảm thấy con có thể ảnh hưởng đến quyết định của Phó Bách Nghiệp được sao? Nếu như ba tự tin như thế thì cũng đừng để con gái của vợ ba có ý gì với chồng của con nữa? Đừng quên chị ấy đã có gia đình, cho dù lúc trước có giả mạo thân phận của con đi chăng nữa thì bây giờ tụi con cũng đã kết hôn rồi, nếu như vẫn còn không hết hy vọng nữa, coi chừng gây ra chuyện **."


"Nói cái gì thế hả?" Tô Hồng Nho giận dữ quát.


Tô Ôn Du lạnh lùng nhìn Tô Hồng Nho, cô cũng không tin Tô Hồng Nho không biết ý đồ của hai mẹ con kia.


Tô Hồng Nho bị đôi mắt xinh đẹp kia nhìn, không hiểu sao lại có chút chột dạ, ông ta nhìn đi chỗ khác, trong lòng Tô Ôn Du lại cảm thấy buồn bã, đây là bố của cô, là người mà mẹ cô từng yêu hết lòng, thế nhưng lại lạnh lùng vô tình như thế.


"Con sẽ không can thiệp vào quyết định của Phó Bách Nghiệp, hơn nữa con cũng không có gan làm chuyện đó, bố biết rõ lúc trước anh ấy cưới con cũng chỉ là vì hoàn thành giao ước lúc trước giữa mẹ con và mẹ của anh ấy."


"Tiểu Phù, chẳng lẽ con muốn ba phải cầu xin con sao?"


Tô Ôn Du ngoảnh mặt làm ngơ, nếu như ông ta thực sự ăn nói khép nép cầu xin cô, có khi cô còn miễn cưỡng mở miệng, dù sao thì Cố Chi Sầm cũng không phải thứ gì tốt đẹp, về phần Phó Bách Nghiệp có nghe hay không, cô cũng không chắc cho lắm.


Tô Hồng Nho thấy Tô Ôn Du lạnh nhạt như thế thì tức giận nói: "Ba nuôi con lớn đến chừng này, thế mà lại nuôi ra một đứa con bất hiếu!"


"Ba, ba nói câu này mà không thấy thẹn với lòng mình sao? Nếu như không có mẹ của Ấu Kỳ, con đã sớm bị người vợ kia của ba hủy hoại rồi!"


"Rốt cuộc mày có chịu nói với Bách Nghiệp không?"


"Lực bất tòng tâm."


"Có còn cần vườn hoa nữa hay không?"


Tô Ôn Du không thể tin được mà ngẩng đầu lên, ánh mắt cô dần lạnh lại, run rẩy không dám tin.


Tô Hồng Nho hừ một tiếng: "Lúc trước tao không can thiệp vào việc mày quản lý vườn hoa, nhưng nếu mày cứ một mực phải đối nghịch với tao, tao sẽ lập tức san bằng nơi đó."


"Sao ông có thể..."


Trong lòng Tô Ôn Du đau đớn kịch liệt, vườn hoa là thứ duy nhất mẹ cô để lại, là ký ức hạnh phúc nhất của hai mẹ con cô.


Cô tức giận đến mức run cả người, nhìn chằm chằm Tô Hồng Nho.


"Tao đồng ý với mày, nếu như mày đi nói chuyện với Bách Nghiệp, để nó đồng ý hợp tác với Tô thị, tao sẽ chuyển quyền sở hữu vườn hoa cho mày, sau này giao cho mày toàn quyền quản lý."


Đầu ngón tay của Tô Ôn Du đâm sâu vào lòng bàn tay, không thể ngờ được Tô Hồng Nho lại dùng biện pháp hèn hạ như thế này để ép cô.


Cô nhắm đôi mắt lại, cố gắng nhịn ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng, chậm rãi buông tay ra, mở mắt ra một lần nữa, lạnh nhạt nói: "Tôi có thể đi nói với Phó Bách Nghiệp, nhưng không dám chắc sẽ thành công."


"Không được, chắc chắn phải thành công, nếu không thì mày cũng đừng tới vườn hoa."


Khóe miệng Tô Ôn Du nhếch lên, cười lạnh một tiếng: "Ông dựa vào cái gì chứ?"


Tô Hồng Nho thở hổn hển, dừng một chút rồi nói: "Được, mày đi nói, tốt nhất là nhận được tin tức tốt, nếu không tao sẽ dừng việc quản lý vườn hoa."


***


Sau khi tan rã không vui với Tô Hồng Nho, trong lòng Tô Ôn Du cũng lạnh đi, cô đã sớm không ôm hi vọng gì đối với tình thân này nữa, nhưng lại không ngờ rằng Tô Hồng Nho lại có thể lấy thứ duy nhất mà mẹ cô để lại cho cô ra để uy hiếp cô.


Màn đêm đen tối chỉ có vài vệt xám từ vầng trăng khuyết tỏa ra, ánh sáng lẻ tẻ yếu ớt khiến màn đêm lại càng lạnh lẽo hoang vắng.


Những cơn gió lạnh nhè nhẹ quét qua da thịt cô, Tô Ôn Du quấn chặt áo khoác trên người, nhưng vẫn không chịu được mà run lên.


Trang sức xinh đẹp vốn đã bị gió đêm tàn phá, điện thoại di động lại hết pin, nếu như bị paparazzi nhìn thấy bộ dạng chật vật này của cô, chắc có lẽ cũng đủ để bọn họ thêu dệt ra một câu chuyện sống động.


Cũng may đi không bao lâu thì nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi.


Tô Ôn Du chỉnh trang lại một chút, sau đó đẩy cửa đi vào.


Hình như nhân viên thu ngân nhận ra Tô Ôn Du, kinh ngạc một lát rồi cười hỏi: "Xin hỏi cô cần gì?"


"Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại."


Những số điện thoại được Tô Ôn Du ghi nhớ không nhiều lắm, ngoại trừ số điện thoại của Mập Mập và trợ lý ra thì cũng chỉ có của Lê Thừa Dục, còn có của Phó Bách Nghiệp lúc trước bắt cô phải nhớ nữa.


Trợ lý là người ngoại tỉnh, trước đó đã xin cô nghỉ phép về quê đón Tết cùng với gia đình, nói muốn nhân cơ hội này ở thêm với cha mẹ vài ngày, vừa hay trong dịp Tết này cô cũng không có hoạt động gì quan trọng nên liền đồng ý.


Chỗ của Mập Mập ở cách đây ít nhất một tiếng đi xe, chờ anh đến đây thì cũng muộn rồi.


Tô Ôn Du cầm ống nghe do dự một hồi, cuối cùng gọi cho Lê Thừa Dục.


"Lê Thừa Dục, em đang ở cửa hàng tiện lợi gần khách sạn Châu Dật, anh đến đón em đi."


"Su kem, giọng của em không đúng cho lắm, làm sao thế?"


"Không có gì."


"Được, em chờ chút nhé, anh đến liền."


Tô Ôn Du cúp điện thoại, cô nhân viên thu ngân vẫn còn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của hai người giao nhau, cô ấy nhanh chóng ngượng ngùng cúi đầu xuống.


"Lấy cho tôi một hộp sữa chua."


Thấy trước mặt chính là sữa chua mà bản thân mình làm người đại diện, Tô Ôn Du không khỏi nhìn sang nhân viên thu ngân, cô ấy ngập ngừng hỏi: "Không tốt?"


Tô Ôn Du cười nói: "Nào dám nói kim chủ ba ba không tốt được chứ? Tôi còn phải dựa vào nó để kiếm cơm đấy."


"Chị thật sự là Tô Ôn Du sao?"


"Tôi tưởng cô nhận ra từ sớm rồi chứ."


"Em sợ nhận nhầm người." Cô gái kia vén vén tóc sang một bên: "Sao chị lại đi một mình thế? Ăn mặc xinh đẹp như thế này rất nguy hiểm đó."


"Tôi có học qua võ phòng thân rồi."


"Thật là giỏi."


Tô Ôn Du bị cô gái ngây thơ trước mặt chọc cười: "Lừa cô thôi, vậy mà cũng tin sao."


Cô gái phồng má nói: "Em tin chị, chắc chị quên rồi, lúc trước có một hoạt động nhưng em lại làm mất vé, sốt ruột đến mức xoay vòng vòng ngoài cửa, là chị dẫn em vào trong đó."


Tô Ôn Du hơi kinh ngạc: "Tôi cũng có lúc tốt bụng như thế sao?"


"Thật đấy ạ."


Tô Ôn Du nuốt một ngụm sữa chua, hỏi: "Vậy cô là fan của tôi sao?"


Mặt của cô gái kia hơi đỏ lên, nhỏ giọng đáp lại: "Không phải. Lần đó em đến để gặp người khác."


"Lòng tốt đặt sai chỗ rồi."


Sắc mặt của cô gái kia càng đỏ hơn, sốt ruột giải thích: "Nhưng mà em cũng rất thích chị, mỗi lần tới phiên trực, lúc nào có người mua hàng em cũng sẽ đề cử hãng sữa chua mà chị làm người đại diện."


"Vậy à, vậy lần sau không cần làm như vậy nữa đâu, hợp đồng của tôi đến tháng sau là hết hạn rồi, bọn họ đã tìm được người đại diện mới, một công ty không có mắt nhìn như vậy, chúng ta cũng không cần nhìn bọn họ làm gì, cô nói có đúng không?"


Cô gái kia ngây người đến mức trợn tròn mắt, Tô Ôn Du buồn cười nói: "Tôi nói đùa thôi, cô thích thì cứ làm đi."


"Chị không giống như trên mạng nói chút nào cả."


"Đúng thế, những anh hùng bàn phím trên mạng thích bôi đen con người xinh đẹp lương thiện như tôi, cô tuyệt đối đừng có tin bọn họ đấy."


Trêu chọc cô nhóc này rất vui, đến lúc cô nhìn thời gian thì cũng đã là một lúc lâu sau rồi, lúc ánh sáng của xe ô tô chiếu vào trong cửa hàng tiện lợi, Tô Ôn Du đứng dậy phất phất tay với cô.


Đợi đến khi cô mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, đang chuẩn bị mở miệng thì bỗng nhận ra có gì đó không thích hợp, liền quay đầu lại nhìn.


Là Phó Bách Nghiệp.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin