PHÓ PHU NHÂN

Chương 35:


Edit: Jiang


Tối ngày hôm đó, cô lên Weibo đăng thư của luật sư lên rồi offline.


Đã lâu không trở về nhà trọ của mình, mọi thứ trong nhà có chút xa lạ, mặc dù người giúp việc theo giờ vẫn tới đây quét dọn để giữ gìn nơi này được sạch sẽ, nhưng cô lại không cảm nhận được hơi ấm của gia đình.


Cô bất lực ngồi phịch xuống ghế sô pha, mở một danh sách bài hát ngẫu nhiên trong điện thoại, hai tay ôm lấy đầu gối, ngẩn người.


Nhưng ca sĩ chưa kịp cất giọng hát thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập của inh ỏi, hiếm khi có người tới chỗ này tìm cô nên cô càng cẩn thận hơn.


Việc fan tư sinh canh giữ ở cửa nhà không phải là chưa từng xảy ra, còn vì chuyện đó mà cô phải đổi chỗ ở hai lần.


Lúc này đèn đuốc trong phòng sáng trưng, cho dù ở dưới lầu cũng có thể phát hiện ra có người đang ở nhà, cô đi đến trước cửa, nheo mắt nhìn vào mắt mèo, không phải là fan tư sinh, nhưng cũng không khác fan tư sinh là bao.


Bên ngoài chính là Tô Hồng Nho đang cực kỳ tức giận.


Tô Ôn Du gọi điện thoại cho Mập Mập, bảo anh đến nhà trọ của mình một chuyến, bây giờ Tô Hồng Nho đang tức giận, không biết là có động tay động chân hay không, cô chỉ học được vài ba chiêu phòng thân, sức lực của phụ nữ từ trước đã không bằng đàn ông, cho dù Tô Hồng Nho có lớn tuổi đi chăng nữa thì cô cũng sẽ là người chịu thiệt.


Tô Ôn Du khóa trái cửa, lại đẩy thêm một cái bàn chắn ở đằng sau cửa, sau đó báo cảnh sát, nói rằng có người nào đó lảng vảng trước nhà cô, cô không thể đảm bảo sự an toàn của bản thân.


Tô Hồng Nho thấy cô không mở cửa thì đập cửa mạnh hơn: "Đứa con gái bất hiếu này, mau mở cửa cho tao, nếu không tao sẽ la lớn cho hàng xóm biết một đại minh tinh như mày là một đứa con bất hiếu như thế nào."


Hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt, cô có thể nghe thấy những lời đó thì chứng tỏ giọng Tô Hồng Nho rất lớn.


Vẻ mặt Tô Ôn Du lạnh lùng, cô cảm thấy thật nực cười khi trước đó đã kỳ vọng vào tình thương của cha mình, một người cha có tính cách như như, trong lòng chỉ nghĩ đến lợi ích, cô lại càng buồn cho mẹ của mình hơn, vì một người như thế mà phải hy sinh lúc còn trẻ tuổi.


"Nếu mày không mở cửa thì tao sẽ phá cửa, đừng tưởng trốn ở trong đó là không sao."


Tiếng phá cửa tàn bạo vang lên, hai mắt Tô Ôn Du trợn tròn, vậy mà ông ta thật sự phá cửa nhà của cô.


Âm thanh chói ta đó như búa đập vào đầu khiến cô choáng váng, cô dứt khoát đeo tai nghe vào, mãi cho đến khi một tiếng động mạnh phát ra khiến cô như bừng tỉnh.


Tô Ôn Du kinh ngạc đứng dậy, cánh cửa chống trộm vững chắc kia đã bị phá hủy hoàn toàn, cái bàn cũng bị ông ta dùng sức đá văng ra.


Tô Hồng Nho thở hổn hển, vì tức giận nên khuôn mặt của ông ta càng dữ tợn hơn, ông ta bước từng bước vào nhà của cô, đầu ngón tay như một vũ khí sắc bén chỉ vào cô: "Đứa con gái bất hiếu này, mày còn dám trốn không gặp tao à?"


Tô Ôn Du cười lạnh một tiếng: "Nhắm mắt làm ngơ."


"Được lắm, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Không xem tao là cái gì rồi chứ gì?"


"Ba, để tôi nói rõ với ba một chút, hành vi của ba là coi thường pháp luật, hành vi đột nhập vào nhà riêng sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu như không muốn tình cảm của hai ba con ta xấu hơn nữa, tôi khuyên ba nên rời đi ngay bây giờ."


"Nói pháp luật với tao, trên pháp luật mày với tao vẫn là quan hệ cha con đấy, mày còn nói mấy lời đó trước mặt nhiều phóng viên như thế? Tao ra lệnh cho mày lập tức mở họp báo làm sáng tỏ mọi chuyện."


"Làm sáng tỏ cái gì? Tôi cảm thấy mình không nói sai chữ nào cả."


"Còn dám cãi à? Chuyện của tao với mẹ mày, mày biết được bao nhiêu mà ở chỗ này ăn nói lung tung, mày còn chê nhà họ Tô chúng ta chưa đủ loạn đúng không?"


"Chuyện của nhà họ Tô các người thì liên quan gì đến tôi, hơn nữa nhà họ Tô thành ra như thế là do ai gây ra? Ông nên đi tìm hai mẹ con Lương Uyển Nghi ấy, là kiệt tác của bọn họ cơ mà."


"Nếu không phải mày ở giữa gây khó dễ, sao Diệc Ngưng xảy ra chuyện đó được?"


"Cô ta biết rất rõ tại sao chuyện như thế lại xảy ra với cô ta, chẳng qua là cô ta gieo gió gặt bão, đừng có cái gì cũng đổ tội cho tôi."


"Mày còn ở đây ăn nói xằng bậy à? Nếu không phải mày thổi gió bên tai Phó Bách Nghiệp, nó sẽ xen vào kế hoạch lên sàn của tao sao? Nó sẽ nhúng tay vào chuyện của Diệc Ngưng sao? Nhà họ Tô sẽ phải rơi vào cảnh như bây giờ sao? Thảo nào Uyển Nghi lại nói mày là một con hồ ly tinh, mày với mẹ mày giống y hệt như nhau."


Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Tô Ôn Du nhìn thẳng vào ông ta: "Đối với một người từng yêu ông sâu sắc, bây giờ đã an nghỉ mà ông còn có mặt mũi mà nhắc tới bà ấy à?"


"Mày..."


Tô Ôn Du lại lạnh lùng nói: "Ông che chở cho Tô Diệc Ngưng như vậy, chẳng lẽ ông không lo lắng kết quả cô ta không phải là con gái ruột của ông sao?"


"Câm miệng! Tao biết rất rõ Diệc Ngưng có phải là con ruột của tao hay không."


"Ồ? Vậy chính là ông thừa nhận đã ngoại tình ở bên ngoài rồi."


"Đừng nói nhảm nữa, tóm lại ngày mai mày phải mở họp báo mời phóng viên đến để làm sáng tỏ mọi chuyện."


Tô Ôn Du khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: "Ngài Tô, có phải là ông hồ đồ rồi không? Tại sao tôi phải nghe lời ông? Bây giờ ông lấy cái gì ra để uy hiếp tôi?"


Tô Hồng Nho tức giận muốn cho cô một bạt tai, Tô Ôn Du đã đoán trước được động tác của ông ta nên nhanh chóng tránh đi.


Đôi mắt sáng của cô đầy vẻ lạnh lùng xa cách, giọng nói cũng không có chút độ ấm nào: "Nhiều năm như thế, ông, Lương Uyển Nghi, Tô Diệc Ngưng sống hòa thuận hạnh phúc, chưa từng coi tôi là con gái của ông, lời đồn bên ngoài bay đầy trời, bôi nhọ mẹ tôi là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác, bao nhiêu người chỉ trỏ sau lưng nói tôi là con riêng của ông, ông có từng cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng không? Đừng quên ông có được ngày hôm nay là vì giẫm lên hài cốt của mẹ tôi mà đi lên, bây giờ ông lại yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả mọi thứ, lại còn muốn tôi giúp ông, ông xứng đáng sao?"


Tô Hồng Nho tức giận đến mức mặt mày xanh mét, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm cô, thân thể cường tráng bước từng bước về phía trước: "Mày là con gái của tao, phải trả giá cho tao là chuyện đương nhiên."


Trình độ không biết xấu hổ này phải so với tường thành.


"Chỉ tiếc tôi không phải là con búp bê để ông giật dây, nhà họ Tô trước kia là một gia đình kiểu mẫu được mọi người ca tụng, trong miệng người khác ông là một nhà từ thiện, vừa sửa đường, quyên góp cho vùng thiên tai, Lương Uyển Nghi cũng biết cách làm người, hàng năm đều tổ chức tiệc từ thiện, hình tượng của Tô Diệc Ngưng cao thượng, được người trong giới chào đón, còn tôi nhờ có mẹ con họ mà bị tin tức tiêu cực vây quanh, độ tin cậy trong lời nói của chúng ta đều đã rất rõ ràng, nhưng bà bây giờ đã không còn giống như trước kia nữa, ông từng khoe khoang về kế hoạch lên sàn của công ty, sau đó dụ dỗ rất nhiều người mua vào, bây giờ việc lên sàn thất bại, khiến những người mua cổ phiếu của công ty ông tổn thất nghiêm trọng, nghe nói không ít người kiện ông yêu cầu đền tiền, hình tượng của ông tổn hại rất nhiều, mà việc Tô Diệc Ngưng ngoại tình với em chồng khiến bản thân mang thai cũng bị truyền ra ngoài, Lương Uyển Nghi cũng bị người ta chỉ trỏ, còn tôi lại trở thành người vô tội đáng thương, đây có phải là phong thủy thay đổi hay không?"


Nói thật thì Tô Ôn Du cũng không có cảm giác hết giận, một nhà ba người nhà họ Tô kia là đáng bị trừng phạt, chỉ là cô không được may mắn, không thể làm sáng tỏ cái chết năm đó của mẹ cô, những tổn thương mà cô phải gánh chịu trong quá khứ cũng không thể nào bù đắp lại.


"Tô Phán Phù!"


Tô Diệc Ngưng đột nhiên xuất hiện trong phòng, sắc mặt tiều tụy hét một tiếng chói tai, trong tay cô ta cầm một bình chất lỏng không rõ tên, tinh thần kích động.


Tiếng hét chói tai của cô ta khiến hai người trong phòng sợ hãi, Tô Hồng Nho nhìn thấy Tô Diệc Ngưng thì sắc mặt vẫn khó coi như trước, trước đây cô ta luôn duy trì hình tượng hào hoa của nhà họ Tô, là con gái bảo bối của ông ta, bây giờ lại làm ông ta mất mặt, vì thế nên trong mắt cũng không còn sự cưng chiều nữa.


Tô Ôn Du nhìn chằm chằm vào tay của Tô Diệc Ngưng, nhìn tình trạng tinh thần bây giờ của cô ta, bình nước trên tay với chất lỏng không rõ này chắc chắn không thể nào là nước.


Nhẩm tính thời gian thì lúc này cảnh sát và Mập Mập cũng sắp tới nơi, vốn đã phải đối phó với Tô Hồng Nho, bây giờ lại thêm một Tô Diệc Ngưng tinh thần không ổn định, quả là có chút đau đầu.


Cô rất quen thuộc với căn phòng này, nếu như không còn cách nào khác, cô chỉ có thể trốn trong phòng ngủ.


Đột nhiên, Tô Ôn Du sáng mắt lên, cô vui vẻ nhìn ngoài cửa rồi gọi: "Phó Bách Nghiệp."


Cái tên này đã thành công lấy được sự chú ý của Tô Hồng Nho và Tô Diệc Ngưng, hai người đều dời lực chú ý về phía chiếc cửa trống rỗng, Tô Ôn Du nhân cơ hội chạy nhanh vào trong phòng, động tĩnh của cô cũng không nhỏ, Tô Diệc Ngưng cũng nhanh phản ứng lại, trực tiếp hất chất lỏng trong tay về phía cô, chỉ thấy chất lỏng trong chai gợn sóng trên mặt sàn, tấm composite nhanh chóng bị ăn mòn, tấm ván gỗ màu đỏ thẫm cũng lập tức biến thành màu đen.


Ống quần của Tô Ôn Du bị vài giọt chất lỏng bắn vào, lập tức cháy thành vài lỗ, dưới chỗ mắt cá  chân cũng mơ hồ truyền đến cảm giác nóng nóng.


Bởi vì hoảng sợ nên Tô Ôn Du hơi dừng lại, nhịp tim đập nhanh, đôi mắt trong veo lộ ra vẻ hoảng sợ, đến lúc cô ý thức được mình phải làm gì thì đã muộn, Tô Diệc Ngưng dùng tốc độ cực nhanh túm lấy tóc của cô, khiến cô không thể nào nhúc nhích.


Cô ta như một bệnh nhân tâm thần, ngũ quan thanh tú vì tức giận mà trở nên cực kỳ đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Phán Phù, là mày hại tao, tao phải kéo mày xuống chôn cùng."


Tô Ôn Du nắm lấy cổ tay của cô ta, Lê Thừa Dục đã dạy cô vài chiêu hạ gục đối phương trong chốc lát, có một số đạo huyệt là điểm yếu của con người, nếu tìm đúng vị trí thì mọi chuyện sẽ trở nên rất rõ ràng.


Chỉ là bây giờ Tô Diệc Ngưng như là một cái xác không hồn không biết đến đau đớn, những bí quyết mà cô đúc kết được đều như bị vô hiệu hóa trên người của cô ta khiến Tô Ôn Du hơi ngơ ngác.


Tô Diệc Ngưng nở nụ cười xấu xa: "Bây giờ tao không còn gì hết, tao muốn mày cũng có cảm giác như thế, thấy hiệu quả của chất lỏng vừa rồi không? Bây giờ đến lượt mặt của mày."


Chỉ thấy bàn tay còn lại của cô ta giơ lên cao, cầm một chiếc bình còn lớn hơn chiếc bình lúc nãy, chất lỏng trong bình không nhiều, nhưng vẫn đủ để hủy dung.


Trong lòng Tô Ôn Du căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng không thể hiện lên trên mặt, cô nhìn Tô Diệc Ngưng, cười nói: "Tôi biết cô vẫn luôn ghen tị với khuôn mặt này của tôi, ai bảo cô không đầu thai tốt, lại đầu thai vào quái thai trong bụng của Lương Uyển Nghi, bộ dạng xấu xí thì lại quay qua trách tôi? Nhưng mà bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ rất phát triển, tôi không ngại để cô đi chỉnh thành mặt của tôi đâu."


"Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, chờ khuôn mặt này của mày bị ăn mòn đến mức ngũ quan hòa vào nhau, đến miệng cũng không mở ra được, tao muốn xem đến lúc đó mày còn có thể mở mồm nói được nữa hay không."


"Cô chắc chắn cái bình trên tay không bị đánh tráo à?" Tô Ôn Du cố ý lừa cô ta, cô vốn không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ chỉ cần Tô Diệc Ngưng run tay một cái, bình chất lỏng trong tay cô ta sẽ chảy xuống mặt cô.


Tay Tô Diệc Ngưng khẽ run, lạnh giọng nói: "Vậy mày thí nghiệm thử xem, xem có phải bị đánh tráo hay không."


Ánh mắt sắc bén của Tô Ôn Du nhìn về phía Tô Hồng Nho cách đó không xa: "Ông cứ đứng đó nhìn thế à?"


Tô Hồng Nho nhíu mày, không lên tiếng, chuẩn bị khoanh tay đứng nhìn.


Mặc dù không ôm hy vọng gì với ông ta, nhưng phản ứng của ông ta như thế vẫn khiến Tô Ôn Du tức giận.


Chỉ trong giây lát, vẻ mặt giận dữ của cô thay bằng vẻ vui sướng, mở miệng gọi: "Phó Bách Nghiệp."


Hai mắt Tô Diệc Ngưng lạnh lùng đến thấu xương: "Mày cảm thấy cái trò đó của mày có thể xài nhiều lần được à?"


Vừa dứt lời, chỉ thấy một thân ảnh màu đen nhanh chóng đi tới đoạt lấy cái bình trong tay cô ta, đồng thời còn bẻ gãy cổ tay cô ta.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin