PHÓ PHU NHÂN

Chương 34:


Edit: Jiang


Ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Ôn Du chạm phải ánh mắt sâu xa của Phó Bách Nghiệp, hoảng hốt một lúc mới nhớ ra tối qua mình ngủ lại bệnh viện.


"Mấy giờ rồi?" Vừa mới thức dậy nên giọng cô có hơi khàn, vé khứ hồi đã đặt trước, không biết có bị lỡ chuyến hay không.


"Sắp mười giờ rồi."


"Mười giờ?" Đôi mắt của Tô Ôn Du mở to kinh ngạc, cô đã còn không nhớ lần gần nhất cô ngủ lâu như thế là khi nào.


"Ừm, còn ôm anh không rời, khiến anh không rời giường được." Phó Bách Nghiệp lại trịnh trọng nói.


"Sao có thể chứ..." Nhưng khi cô cụp mắt xuống, thấy tứ chi của mình như con bạch tuộc cuốn chặt lấy Phó Bách Nghiệp thì đột nhiên thấy chột dạ, biết điều thu tay chân lại, còn không quên líu ríu: "Anh có thể đẩy em ra mà."


"Người đẹp mềm mại ấm áp trong ngực, sao có thể đẩy ra được chứ?"


Mặt Tô Ôn Du nóng lên, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh ngồi dậy.


Ngủ cả một đêm, quần áo trên người cô nhăn lại, cô vuốt cho thẳng lại rồi xuống giường.


Lúc này Phó Bách Nghiệp mới nhấn chuông ở đầu giường, chưa đến một phút sau, bác sĩ, y tá cùng với cấp dưới của anh lần lượt tiến vào, như là đã chờ rất lâu rồi.


Tô Ôn Du lại càng thêm xấu hổ, nhiều người như thế này chỉ chờ cô thức dậy thôi sao?


Cô không khỏi nhìn về phía Phó Bách Nghiệp, anh gật đầu khẽ cười, tựa như đang công nhận ý nghĩ trong đầu của cô.


Tô Ôn Du chào hỏi bọn họ, sau đó liền trốn vào nhà vệ sinh.


Dáng vẻ nhàn hạ như thế này thật sự không giống Phó Bách Nghiệp chút nào.


Tô Ôn Du vừa gọi điện thoại cho Thẩm Ấu Kỳ vừa nặn kem đánh răng, tối hôm qua cô vừa nằm xuống giường là ngủ liền, còn chưa kịp nói cho cô nàng một tiếng.


Giọng nói của Thẩm Ấu Kỳ đã khôi phục tràn trề sức sống, cười đùa nói: "Tớ hiểu mà."


"Hiểu cái gì hả? Cậu xuất phát chưa? Bây giờ tớ đến sân bay, hẳn là kịp đăng ký."


"Thôi bỏ đi, cậu với chồng cậu nghỉ ngơi nhiều chút đi, tớ tự về được, bây giờ cậu có chạy tới cũng chưa chắc đã kịp đâu."


"Một mình cậu về không có vấn đề gì đấy chứ?"


"Không phải tớ còn sống ở nước ngoài được ba năm đấy sao?"


"Ấu Kỳ." Tô Ôn Du muốn nói rồi lại thôi, nhìn vào gương như đang chiến đấu với bản thân mình.


Im lặng một lúc lâu sau, Thẩm Ấu Kỳ mới thản nhiên nói: "Con cá nhỏ, có phải cậu muốn nói cho tớ biết chuyện của Cố Chi Sầm không?"


"Ừ, thật ra tớ đang do dự không biết có nên nói cho cậu biết hay không?"


"Chuyện của anh ta không liên quan tới tớ."


"Được, tớ hiểu rồi."


"Đúng rồi, hành lý của cậu vẫn còn ở biệt thự, tớ sợ thu xếp giúp cậu rồi lỡ đâu lại gây ra phiền phức, nên là tự cậu về sắp xếp lại một lần nữa nhé."


"Được, tớ cúp máy trước đây."


Tô Ôn Du rửa mặt xong rồi đi ra, ánh dương ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, tạo thành một vầng sáng dưới sàn nhà, trong đám người, Phó Bách Nghiệp là người cao nhất, mặc dù đang mặc đồ bệnh nhân nhưng khí thế vẫn sắc bén như cũ.


Lông mày của anh hiện lên vẻ thờ ơ và xa cách như thường ngày, chỉ là khi nhìn thấy Tô Ôn Du thì lại mỉm cười nhẹ nhàng.


Lúc anh nhìn cô, sự chú ý của mọi người cũng thay đổi.


Đôi mắt Tô Ôn Du cong lên, mỉm cười: "Em đi đây."


"Đợi đã."


Phó Bách Nghiệp lách ra khỏi đám người đi về phía Tô Ôn Du, trước mặt người ngoài, anh cũng không làm ra hành động gì đặc biệt, chỉ vén mái tóc của cô ra sau tai, hơi thở ấm áp kèm theo với mùi hương thanh nhã quen thuộc quẩn quanh bên mũi cô, anh trầm giọng nói: "Bác sĩ nói anh có thể xuất viện được rồi, nhưng mà bây giờ anh còn chút việc, tài xế đưa em về lấy hành lý, sau đó chúng ta cùng nhau về nước."


"Anh không cần quản vị chân ái kia của anh à?"


Phó Bách Nghiệp khẽ cười, xoa nhẹ chóp mũi của cô, cử chỉ vô cùng thân thiết, nghĩ đến việc trong phòng còn nhiều người như vậy, hai má Tô Ôn Du lại nóng lên.


"Em cẩn thận một chút." Thân hình cao lớn của Phó Bách Nghiệp hơi nghiêng về phía trước, anh cúi đầu, hôn một cái nhẹ lên trán cô.


Một luồng hơi thở lưu luyến quanh quẩn giữa hai người, hai bên tai Tô Ôn Du đã nóng lên, nhẹ nhàng đáp lại, sau đó chạy như trối chết rời khỏi phòng bệnh.


Thân hình cao lớn của Phó Bách Nghiệp vẫn đứng yên đó không động đậy, khóe miệng nở nụ cười nhạt, không ai lên tiếng gọi anh, một lát sau, anh xoay người lại, vẻ mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày.


***


Lần này Tô Ôn Du không mang theo nhiều hành lý nên nhanh chóng sắp xếp xong.


Trở lại phòng bệnh lần nữa, trong phòng chỉ còn lại Phó Bách Nghiệp và người đàn ông ưu tú kia, Phó Bách Nghiệp đã thay đồng phục của bệnh nhân ra, mặc tây trang vào, kiểu tóc cũng không có chút lộn xộn nào, vẫn cẩn thận không qua loa như lúc trước.


Người đàn ông ưu tú thấy vậy thì mở miệng nói: "Ngài Phó, cứ giao chỗ này cho tôi, anh và bà chủ cứ yên tâm về trước đi."


"Ừm, có chuyện gì thì báo cho tôi biết."


Phó Bách Nghiệp đi đến trước mặt Tô Ôn Du, ánh mắt dừng lại chỗ bả vai lộ một nửa ra ngoài của cô, trầm giọng nói: "Không lạnh à?"


"Ngài Phó, nếu anh muốn nói em đừng ăn mặc như thế này đến gặp anh thì anh cứ nói thẳng, nhiệt độ bên ngoài là 24 độ, em còn thấy nóng đây này."


"Vậy bà Phó xinh đẹp, có thể che bả vai của em lại không?"


"Không che được."


Khuôn mặt trắng như tuyết của cô nở nụ cười rạng rỡ, cố ý khiêu khích anh.


Chỉ là cô chưa đắc ý được bao lâu thì đã cảm giác một bàn tay dày rộng ấm áp phủ lên bả vai trần của mình, bàn tay do cầm bút nhiều năm đã hình thành vết chai mỏng, lúc này đang không an phận một chút nào.


Nụ cười của Tô Ôn Du cứng lại, sau đó là một luồng hơi thở ấm áp phả vào cổ cô: "Anh che cho em."


Tô Ôn Du hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không giãy ra.


Vừa lúc chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh thì khứu giác nhạy bén của Tô Ôn Du ngửi được một mùi hương không giống với mùi hương của Phó Bách Nghiệp, trộn lẫn với mùi thuốc sát trùng, lúc nãy cô mới tới nên không ngửi thấy.


"Phó Bách Nghiệp, lúc nãy có ai tới sao?"


Dù sao Phó Bách Nghiệp cũng đã từng sống ở Thư Thành lâu như vậy, có thể là bạn cũ của anh tới thăm.


"Không có." Phó Bách Nghiệp thản nhiên đáp.


"Thật sao? Sao em lại ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ, còn rất đặc biệt, không giống những loại nước hoa bình thường."


"Có lẽ cái mũi nhạy bén của em không nhạy nữa rồi."


Sắc mặt của Phó Bách Nghiệp vẫn lạnh nhạt tự nhiên như trước, Tô Ôn Du ngửi lại lần nữa, phát hiện mùi hương đó đã biến mất nên cũng không để ý nữa.


***


Máy bay đáp xuống Ôn Thành, Tô Ôn Du dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, Phó Bách Nghiệp trầm giọng mở miệng: "Nghe nói phụ nữ có thai cực kỳ thích ngủ."


Chỉ mấy chữ đơn giản đã dọa Tô Ôn Du sợ đến mức muốn bỏ chạy, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi: "Anh đừng có trù em."


Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phó Bách Nghiệp lộ ra hơi thở nguy hiểm: "Đây là trù em à?"


Tô Ôn Du cảm thấy lạnh thấu xương, ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy đôi mắt sắc bén kia cực kỳ lạnh lùng, độ ấm quanh mình cũng đột nhiên giảm xuống, cô có hơi chột dạ giải thích: "Mấy ngày trước em vừa có."


Mặt Phó Bách Nghiệp không biểu cảm đứng lên, Tô Ôn Du cũng nhận ra lời nói vừa rồi của mình không cẩn thận, loạng choạng vài cái, đuổi theo hỏi: "Phó Bách Nghiệp, anh tức giận à?"


"Có một người vợ xem việc mang thai là trù ẻo, em cảm thấy anh không nên tức giận sao?"


"Được rồi, mấy lời vừa nãy của em là chưa kịp suy nghĩ đã nói ra."


Phó Bách Nghiệp dừng bước, Tô Ôn Du không chú ý nên đụng phải anh, trán cô hơi đau, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sương mù, vô tội nhìn Phó Bách Nghiệp.


Anh lạnh nhạt nói: "Lời nói không suy nghĩ mới là lời nói thật lòng."


Thật sự là càng nói càng sai, Tô Ôn Du cảm thấy bây giờ mình không nên mở miệng, vì có nói gì thì cũng là sai.


Cô nhanh chóng giật giật góc áo của Phó Bách Nghiệp, môi hơi mím lại, khuôn mặt lộ vẻ xin lỗi, vẻ mặt biết sai nhận lỗi được cô biểu hiện một cách hoàn hảo, nhiều hơn một chút thì sẽ có cảm giác như là đang diễn, còn nếu ít hơn một chút thì lại không đủ chân thành.


Phó Bách Nghiệp vẫn nghiêm mặt, nâng cằm của cô lên, hai khuôn mặt gần nhau trong gang tấc, hô hấp của hai người cũng trộn lẫn với nhau, có thể hòa làm một bất cứ lúc nào.


Tô Ôn Du hơi kiễng chân nghiêng người về phía trước, khác với những nụ hôn bình thường trước đây, lần này còn mang theo chút dịu dàng quyến rũ.


Tưởng là có thể làm tiêu tan vẻ lạnh lùng của Phó Bách Nghiệp, ai ngờ anh lại không có chút động tình nào, lông mày và ánh mắt sâu thẳm, còn lộ ra vẻ cô độc lạnh lùng.


Giống như đang tự mình độc diễn, Tô Ôn Du không khỏi sửng sốt.


Giằng co hồi lâu, Tô Ôn Du thu lại cảm xúc của mình, khuôn mặt kia cũng khôi phục vẻ xinh đẹp quyến rũ, vô cảm nói: "Hóa ra ngài Phó không có hứng thú à, là tôi tự mình đa tình rồi."


Khoác lên mình vỏ bọc bên ngoài, toàn thân đều là gai nhọn.


Phó Bách Nghiệp vươn tay nhưng lại chỉ bắt được không khí, bóng dáng bướng bỉnh kia đã đi xa.


Tô Ôn Du vừa thẹn vừa giận, cô đã cúi đầu nhận sai rồi còn không được, quan hệ của hai người vừa mới có chút chuyển biến thì bỗng nhiên lại nhắc tới vấn đề mang thai này, phản ứng của cô có hơi lớn.


Vì tâm trạng không tốt nên suốt dọc đường đi, một người luôn chọn đi lối VIP như cô lại chọn đi lối thường, còn đúng lúc đụng phải một đám phóng viên, lúc muốn trốn thì đã không kịp nữa rồi.


"Ôn Du Ôn Du, trên mạng nói cô và Tô Diệc Ngưng là chị em ruột, cô cảm thấy chuyện mang thai lần này như thế nào?"


Vốn dĩ tâm trạng của cô đang không tốt, cố gắng không tức giận, kinh ngạc hỏi lại: "Chị gái tôi mang thai? Hai ngày nay tôi ở nước ngoài không có Internet, còn không biết trong nước đã xảy ra chuyện gì."


Tô Ôn Du thuận miệng bịa chuyện, cũng không phải là ở trên núi, sao lại không có Internet được cơ chứ?


Cô chưa bao giờ thừa nhận quan hệ của mình với Tô Diệc Ngưng trước mặt người khác, đây chính là lần đầu tiên cô lên tiếng, các phóng viên như được tiêm máu gà, tiếp tục đặt câu hỏi.


"Ôn Du, cô là thừa nhận quan hệ của mình với Tô Diệc Ngưng sao?"


"Xem tôi vui quá nên làm lộ mất rồi, nhưng mà chị tôi thật sự mang thai rồi sao? Vậy anh rể của tôi chắc chắn sẽ rất vui vẻ, bọn họ cũng đã kết hôn nhiều năm thế rồi mà."


Biểu cảm của cô chân thành đến mức không lộ ra chút sơ hở nào, khiến người ta có muốn nghi ngờ cô cũng không được.


Hiện trường lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, lúc này Tô Ôn Du dường như mới phản ứng lại, xấu hổ cười cười.


Lúc này một phóng viên hỏi câu hỏi sắc bén: "Như vậy cô Ôn Du là thừa nhận lời đồn ở trên mạng sao?"


"Lời đồn trên mạng gì?"


"Nói cô là con gái riêng của nhà họ Tô, mà mẹ cô năm đó vốn định mẹ sang nhờ con gả vào nhà giàu, kết quả lại sinh ra một cô con gái, nhà họ Tô không chịu thừa nhận, khiến mẹ của cô uất ức mà chết."


Ánh mắt của Tô Ôn Du chợt trở nên sắc bén, đôi chân thon dài bước lên trước một bước, khí chất của cô mạnh mẽ đến mức ngay cả những phóng viên đã quen với cảnh này cũng phải lùi một bước.


Cô đi đến trước mặt tên phóng viên kia, giọng điệu lạnh như băng hỏi: "Anh ở đơn vị truyền thông nào? Tên gì?"


Vị phóng viên kia hỏi lại: "Cô không dám thừa nhận sao?"


"Tôi hỏi anh tên gì?" Tô Ôn Du lạnh lùng gằn từng chữ.


Đôi mắt cô cực kỳ sắc bén, đôi môi xinh đẹp tràn đầy sự tàn ác, lạnh lùng vô tình.


Tô Ôn Du thấy anh ta không mở miệng thì trực tiếp cầm thẻ công tác của anh ta lên, cô không cao lớn như anh ta, nhưng khí thế bức người của cô khiến phóng viên kia phải giật mình, lúc nhận ra thì cô đã thấy được tên của anh ta.


Cô lạnh lùng nói: "Chúng ta gặp nhau tại tòa án, không kiện cho anh ngồi tù, tên của tôi sẽ bị viết ngược."


Phóng viên ở đây đều bị khí thế của cô dọa sợ, chưa kịp phản ứng lại thì Tô Ôn Du lại lạnh giọng nói: "Mẹ tôi từ đầu đến cuối đều là danh chính ngôn thuận, nếu như tôi nghe được những lời như lúc nãy, tôi sẽ kiện người đó."


Phóng viên vừa rồi lại lên tiếng: "Ai cũng biết Tô Diệc Ngưng lớn tuổi hơn cô, không phải mẹ cô chen chân vào tình cảm của người khác thì cô giải thích như thế nào?"


"Anh nên đi hỏi người đàn ông không chung thủy với hôn nhân cùng với người đàn bà thèm muốn chồng người khác kia, xem con gái của bọn họ ra đời như thế nào?"


"Là một đứa con gái, cô giở trò trước mặt nhiều phóng viên như vậy, bôi đen bố của cô, cô không thấy day dứt lương tâm sao?"


Tô Ôn Du lấy hay tay che ngực, cố gắng kìm nén cảm xúc sắp sửa bùng nổ của mình, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ yếu ớt, khàn giọng nói: "Tôi chưa bao giờ nói xấu nhà họ Tô trước mặt truyền thông, hôm nay anh là người làm nhiều trò trước mặt tôi, nói xấu người mẹ đã mất của tôi, nếu tôi không bênh vực bà thì tôi mới không xứng đáng làm con gái của bà."


Hai trạng thái cảm xúc chuyển biến không hề đột ngột mà ngược lại, cảm xúc chân thật của cô khiến lương tâm của không ít phóng viên ở đây rung động, đã không còn muốn gây sự như lúc đầu.


Chỉ là tên phóng viên kia vẫn không buông tha cho cô, cố gắng hỏi: "Ai biết được trước đó có phải cô chột dạ nên không dám nói hay không?"


"Chột dạ?" Tô Ôn Du đẩy người phía trước một chút: "Mẹ tôi gả vào nhà họ Tô năm 92, năm 96 sinh tôi ra, mà bà Tô hiện tại đến năm 99 mới chính thức bước vào nhà họ Tô, năm đó chị của tôi 6 tuổi, anh nói nếu không phải một người đàn ông ngoại tình bên ngoài, đứa con gái sáu tuổi này làm sao mà sinh ra được? Ngay cả đây là bố của tôi thì tôi cũng không giải thích giúp ông ta, mặc dù những chuyện này đã lâu rồi, nhưng muốn thì đều có thể điều tra, phóng viên các anh rất có năng lực, cứ việc đi thăm dò, xem tôi có nói dối hay không."


Cô tự tin đến mức các phóng viên đã tin cô ngay lập tức.


Hơn nữa lời nói của cô còn để chỗ cho người khác tưởng tượng, nếu không ngoại tình, vậy rõ ràng đứa con gái sáu tuổi này không phải là con ruột, các phóng viên từ trước đến nay đều luôn giỏi mở rộng câu chuyện, hơn nữa còn có đủ tư liệu sống để bọn họ phát huy sở trường của mình.


"Các vị nhường đường cho."


Lúc này một vệ sĩ mặc đồ màu đen xuất hiện bên cạnh Tô Ôn Du, ngăn các phóng viên đến gần cô, cô hơi kinh ngạc, dĩ nhiên đây chính là vệ sĩ của Phó Bách Nghiệp.


Có người này hộ tống, Tô Ôn Du rất dễ dàng thoát khỏi đám phóng viên.


Mãi cho đến khi đi đến bãi đỗ xe, Tô Ôn Du mới mở miệng hỏi: "Phó Bách Nghiệp đâu?"


"Ngài Phó có chuyện quan trọng phải trở về công ty, bảo tôi đưa bà chủ về nhà trước."


"À." Tô Ôn Du cười lạnh, làm gì có chuyện quan trọng gì, chỉ sợ là anh không muốn nhìn thấy cô mà thôi.


Cô lên xe, nói với tài xế: "Không đến Ngự Cảnh Loan, trở về nhà trọ của tôi."


Lái xe nhìn bảo vệ, bảo vệ nhìn lái xe, hai người đều không thể quyết định được, Tô Ôn Du lạnh giọng nói: "Tôi là một người sống sờ sờ, chẳng lẽ các người đưa tôi đến đó thì tôi không thể tự rời đi được à, hay là muốn trói tôi lại chờ Phó Bách Nghiệp trở về?"


Vệ sĩ cúi đầu gõ gõ vài cái lên điện thoại, sau đó gật đầu với tài xế.


Tài xế mở miệng đáp: "Vâng thưa bà chủ."


Không muốn nhìn thấy cô đúng không? Vậy cô sẽ cút xa một chút cho vừa lòng anh.


Tô Ôn Du tức giận, trong đầu giống như có một làn khói dày đặc bao phủ lấy cô, khiến cô không thể nào bình tĩnh nổi.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin