Chương 2:
Edit: Jiang
Beta: Rois
5 giờ chiều, Tô Ôn Du trang điểm xong.
Vốn dĩ khuôn mặt của cô đã có nét, lông mày hơi nhướng lên, cộng thêm lớp trang điểm tinh xảo đẹp đẽ khiến cô lại càng thêm rực rỡ.
Cô mặc một chiếc áo len trễ vai phối với một chiếc quần jean ngắn và một đôi boot cao đến đầu gối tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô.
Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bành tô, màu sắc tương phản khiến làn da của cô càng trắng trẻo rạng rỡ hơn.
Lúc cô ra khỏi phòng thay đồ thì đúng lúc nhìn thấy Phó Bách Nghiệp đang chỉnh lại tay áo, anh mặc một bộ vest màu xanh đậm, che dấu đi phần nào khí chất chó đội lốt người của anh.
Ngự Cảnh Loan cách biệt thự của nhà họ Tô khoảng một giờ đi đường, Tô Ôn Du nhân cơ hội đó đánh một giấc, còn bảo Phó Bách Nghiệp khi nào tới nơi thì gọi cô dậy.
Lúc đến biệt thự nhà họ Tô, bầu trời đã tối hoàn toàn, bên ngoài xe gió thổi lạnh thấu xương, tuyết rơi dày đặc, Tô Ôn Du vươn tay ra bên ngoài, bông tuyết mềm mại ướt át rơi xuống lòng bàn tay của cô, sau đó tan thành nước ngay lập tức.
Sau đó cô nghịch ngợm bôi nó lên mặt Phó Bách Nghiệp, lạnh như thế nhưng người đàn ông kia không có chút phản ứng khác thường nào khiến Tô Ôn Du bĩu môi, ghét bỏ nói: "Đồng nhất hóa*."
"Xuống xe thôi, nhưng người khác đều tới cả rồi."
Quả nhiên Tô Ôn Du nhìn thấy có một chiếc Cayenne đậu bên cạnh, biểu cảm trên khuôn mặt cũng nhạt đi vài phần.
Phó Bách Nghiệp xuống xe trước, Tô Ôn Du chỉnh lại trang phục của mình một chút, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải duy trì hình tượng, lúc nào nhìn cũng xinh đẹp.
Đôi boot cao tám phân giẫm xuống mặt tuyết mềm xốp khiến người đi có hơi khó giữ thăng bằng, cô muốn mở miệng gọi Phó Bách Nghiệp lại, nhưng lòng tự trọng lại không cho phép cô cúi đầu, chỉ có thể cố gắng đi từng bước.
Đi được ha bước, cô thoáng thấy một bóng người bên cạnh, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Phó Bách Nghiệp mặt không đổi sắc vươn tay ra, Tô Ôn Du vui vẻ cười một cái, không chút khách khí bám lấy tay anh, người đàn ông này cũng có chút ý thức về thân phận chồng của mình đấy chứ.
Bước vào trong phòng, khung cảnh gia đình ấm áp lập tức hiện ra trước mắt, Tô Ôn Du hơi cụp mắt xuống, nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng xa cách.
Lương Uyển Nghi giả bộ đoan trang cười nói: "Tiểu Phù với Bách Nghiệp đến rồi đấy à, bên ngoài chắc là lạnh lắm, mau ngồi xuống đi."
Nụ cười trên khuôn mặt của Tô Hồng Nho nhạt đi một nửa, chỉ hơi gật đầu nhẹ.
Tô Diệc Ngưng tiến đến gần Tô Ôn Du, vẻ mặt buồn rầu thở dài: "Nghe nói hôm qua em mới đóng máy, suy cho cùng thì cuộc sống trong giới giải trí cũng quá mệt mỏi, Bách Nghiệp cũng nên quan tâm người em gái này của tôi một chút, đừng để con bé bán mạng như thế, nếu mệt đến mức kiệt sức thì phải làm thế nào?"
Tô Ôn Du hơi nhướng mày nhìn về phía Phó Bách Nghiệp, thấy người khác gặp họa thì vui vẻ cười nói: "Ý của chị em là anh không yêu người vợ này của mình, có muốn giải thích cho mình chút không?"
Phó Bách Nghiệp sờ đầu cô, lạnh lùng mở miệng: "Thư ký của anh mỗi tháng đều than phiền với anh, lúc nào thanh toán sổ sách cho em cũng là một cực hình, bảo kiếp sau phải đầu thai cho thật tốt, anh tưởng thế là đã đủ yêu thương em rồi chứ."
Nghe được câu cuối cùng của Phó Bách Nghiệp, Tô Ôn Du không nhịn được mà nổi da gà, nhưng vẫn phải phối hợp cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, anh đúng là rất yêu thương em."
Ít ra thì anh cũng chưa bao giờ keo kiệt đối với cô.
Sắc mặt của Tô Diệc Ngưng cứng đờ trong giây lát, nhưng nhanh chóng mỉm cười, kéo kéo khuỷu tay của Tô Ôn Du, nói: "Hiếm khi mọi người tụ tập ở đây đông đủ như vậy, phải tận dụng cơ hội hiếm có này, lúc trước bạn chị có tặng cho chị một bình rượu ngon, đúng lúc phát huy công dụng của nó rồi."
Tô Ôn Du vui vẻ bịa chuyện: "Vậy sao, nhưng mà tiếc quá, hôm nay Bách Nghiệp không uống rượu."
Hôm qua lúc Phó Bách Nghiệp trở về, trên người không có mùi rượu quá nồng, nhưng chắc chắn là đã say.
Lương Uyển Nghi ngạc nhiên hỏi: "Sao thế? Nếu là vì vấn đề lái xe thì có thể bảo tài xế trong nhà lái xe đưa các con trở về, Tiểu Phù cũng thật là, học bằng lái xe cũng không tốn thời gian là mấy đâu."
Tô Ôn Du cụp mi, cười lạnh: "Số con tốt, ra ngoài đều có người đưa rước, cần gì phải học bằng lái làm gì?"
Bầu không khí lập tức đình trệ, Tô Ôn Du bình tĩnh uống trà, còn không quên nói trà của nhà họ Tô thật sự không tồi.
Tô Hồng Nho quát nhẹ: "Tiểu Phù, không được tùy hứng!"
Tô Ôn Du ngây thơ ngẩng đầu lên, khóe mắt và lông mày tựa như đang cười nhưng đáy mắt lại lạnh lùng, không có một chút cảm tình nào.
Phó Bách Nghiệp từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng ngồi ở bên cạnh, lúc này hơi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Cô ấy không tùy hứng."
Vài chữ ngắn gọn lại khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn, cánh tay đang ôm thắt lưng cô hơi siết chặt, Tô Ôn Du rõ ràng cảm nhận được bàn tay đang nghịch ngợm của anh, giận dữ lườm anh một cái.
Khuôn mặt của Tô Diệc Ngưng cũng không còn vui vẻ như lúc trước, hai tay nắm chặt vạt váy, vẻ mặt của Lương Uyển Nghi vẫn không thay đổi, vẻ mặt hiền lành, uyển chuyển nói: "Vậy là được rồi, chúng ta cũng chỉ là lo lắng tính cách thẳng thắn này của Tiểu Phù sẽ khiến cho quan hệ vợ chồng của hai đứa không được hòa thuận, nhưng mà Diệc Ngưng cũng có ý tốt, rượu cũng đã có sẵn rồi, Bách Nghiệp, con cũng uống vài ly đi."
Tô Ôn Du hơi nghiêng người, đôi lông mày vừa dài vừa hẹp quyến rũ nhìn chằm chằm Phó Bách Nghiệp, nhưng lại mang ý cảnh cáo mạnh mẽ, giống nhu đang nói anh thử chống lại cô thử xem.
Phó Bách Nghiệp không hề sợ hãi chút cảnh cáo này của cô, nhưng lúc mở miệng lại cùng quan điểm với cô: "Hôm nay thật sự không thể uống ạ."
Tô Diệc Ngưng cũng không nhịn được mà nói: "Tiểu Phù, hôm nay là bữa cơm đoàn viên, em cũng đừng quản Bách Nghiệp quá nghiêm, có người đàn ông nào ở bên ngoài mà không thể uống rượu được chứ."
Lúc nãy Tô Ôn Du cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng bây giờ lại chọc đến tính khí bướng bỉnh của cô, hai mẹ con này đang công khai ngầm mắng cô, thật sự cho rằng cô là một tờ giấy mỏng manh sao?
Cô lạnh nhạt nói: "Chị cũng hiểu đàn ông quá nhỉ, hay là vẫn thích quản chuyện của nhà người khác?"
Lời vừa nói ra đã khiến bầu không khí đóng băng tới cực điểm, Tô Hồng Nho tức giận đứng lên, gân xanh trên trán như ẩn như hiện, chỉ thẳng vào Tô Ôn Du mà mắng: "Mày có giáo dưỡng không hả? Nói vớ vẩn, muốn bôi nhọ chị gái mày hay là đang muốn chia rẽ quan hệ của chị gái mày và anh rể mày hả?"
Tô Ôn Du hờ hững cười một tiếng, cũng đã quen với lời mắng chửi này của Tô Hồng Nho, nhưng trong lòng vẫn có chút ê ẩm.
Đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mặt bị một bóng đen chặn lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy Phó Bách Nghiệp đã đứng lên chắn trước mặt cô, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng dựa vào sự yên lặng đáng sợ lúc này trong phòng, có thể đoán ra bây giờ chắc hẳn anh đang rất tức giận.
Khóe môi Tô Ôn Du hơi nhếch lên, mặc dù cả năm không thấy bóng dáng Phó Bách Nghiệp đâu, nhưng anh đối xử với cô còn tốt hơn mấy người nhà họ Tô này mấy lần.
Mặc dù Phó Bách Nghiệp là vãn bối, nhưng khí thế lại không hề thua Tô Hồng Nho đã có kinh nghiệm lăn lộn lâu năm trên thương trường, anh lạnh lùng mở miệng: "Nên khai tiệc rồi chứ?"
Lương Uyển Nghi lập tức đứng ra hòa giải: "Đúng đúng đúng, nên khai tiệc thôi."
Ai cũng là người có kinh nghiệm, sở trường giỏi nhất là giả vờ trong yên lặng, ngồi xuống không bao lâu, bầu không khí lại hài hòa trở lại.
Phó Bách Nghiệp hiếm khi nở nụ cười gắp đồ ăn cho Tô Ôn Du, khiến cô sợ hãi đến mức nhanh chóng cầm một quả nho nhét vào miệng anh, dưới ánh nhìn của người khác thì hai người đang liếc mắt đưa tình với nhau.
Cảnh tượng trước mắt này khiến Tô Diệc Ngưng cảm thấy đau mắt, nhưng vẫn trưng ra bộ mặt đồng cảm nói: "Thật ra Tiểu Phù nên thử bỏ công việc xuống, ai cũng nói giới giải trí là một mớ hỗn độn, lúc quay phim không thể tránh những hành động thân mật với người khác giới, nếu bị truyền ra ngoài thì cũng không tốt cho lắm."
Tô Ôn Du chống cằm cười, thầm nghĩ chính cô ta là người khơi chuyện trước thì cũng đừng trách cô nói chuyện không nể nang ai, mở miệng nói: "Nghe nói anh rể mới có một đứa cháu trai, các trưởng bối thấy vậy thì cực kỳ vui mừng, trực tiếp chia 10% cổ phần công ty cho đứa cháu đó, còn tặng một căn biệt thự ở lưng chừng núi, nghe nói đất chỗ đó là tấc đất tấc vàng đó, bọn họ mới kết hôn chưa đến một năm, mà chị cùng với anh rể kết hôn với nhau bốn năm, người hiểu chuyện đều nói hai người vẫn đang hưởng thụ cuộc sống, người không biết thì ở sau lưng nói luyên thuyên, giới nhà giàu cái gì cũng có thể nói được, lỡ như đụng chạm đến vấn đề sức khỏe thì coi như xong, mặc dù nói sinh con vì tiền thì có hơi thấp kém, nhưng nếu có vụ làm ăn lời như thế thì em cũng không ngại, chị à, chị nói thử xem?"
Thấy khuôn mặt của Tô Diệc Ngưng biến sắc, Tô Ôn Du vui vẻ ăn một miếng bánh ngọt, bình thường cô sẽ không chạm vào mấy món ăn nhiều calo như thế này.
Sắc mặt Lương Uyển Nghi cũng hơi thay đổi, vội vàng giải thích: "Không thể tin lời người ngoài nói được, bọn họ chỉ nói quá lên thôi."
"Vậy sao?" Tô Ôn Du cười khanh khách hỏi lại.
Tô Hồng Nho đập mạnh đôi đũa vào bát khiến nước canh trong đó bắn ra ngoài, sắc mặt u ám nói: "Đừng có nghe gió mà bảo là mưa!"
Cuối cùng bữa cơm đoàn viên kết thúc không mấy vui vẻ, Tô Ôn Du nghĩ mãi cũng không ra, bọn họ biết rõ nếu gọi cô đến thì sẽ không vui vẻ gì, nhưng vẫn nhất quyết làm mấy chuyện phí thời gian này làm gì.
Xe chạy được nửa đường thì Phó Bách Nghiệp dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi 24h, dưới ánh trăng mờ mờ, khí chất anh tuấn của anh cứ như thế đi vào cửa rồi lại đi ra, không sợ bị người khác nhận ra.
Tô Ôn Du đoán chắc lúc nãy ăn ở nhà họ Tô chưa được no nên anh mới dừng ở đây mua mì ăn liền về nhà ăn, ai ngờ lại thấy anh xách một túi đầy bao cao su khiến cô kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống.
"Thời gian tiếp theo chắc là tôi sẽ ở trong nước lâu dài, không cần lo dùng không hết." Phó Bách Nghiệp tốt bụng giải thích.
Tô Ôn Du nuốt nước miếng theo bản năng, mặc dù cô cũng khá vui vẻ với chuyện sinh hoạt vợ chồng này, nhưng lúc này lại cảm giác như đang có con dao khứa từng nhát từng nhát trên da thịt mình.
Đúng lúc này thì điện thoại của cô đổ chuông, hai người đồng thời nhìn về phía ghi chú trên màn hình, em yêu sweetheart xinh đẹp.
Phó Bách Nghiệp cau mày ghét bỏ, hỏi: "Ai?"
"Mẹ anh."
Tô Ôn Du nhấn nút nhận cuộc gọi, tiện tay mở loa ngoài, một giọng nữ vui vẻ truyền đến: "Tiểu Phù, con về nhà rồi sao?"
"Mẹ, con với Bách Nghiệp đang trên đường về ạ."
"Thế à, ngày mai đừng quên đến chỗ của mẹ đấy, mẹ có chuẩn bị quà cho con."
"Quà gì thế ạ?" Tô Ôn Du khoa trương phối hợp với bà.
"Bí mật, cho nên ngày mai con đến sớm một chút nhé."
"Vâng."
"Vậy mẹ không quấy rầy vợ chồng các con nữa."
Vừa dứt lời thì cuộc gọi cũng được ngắt, Tô Ôn Du cùng Phó Bách Nghiệp bốn mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy đây sẽ là một món quà không thể nhận.
Tắt điện thoại đi, đột nhiên nghe thấy Phó Bách Nghiệp bên cạnh hỏi: "Em đặt ghi chú cho tôi là gì?"
Động tác cất điện thoại của Tô Ôn Du hơi dừng lại một chút, nhưng may là cô đang cúi đầu, không chút chột dạ mà đáp lại: "Thì là tên của anh đó."
Phó Bách Nghiệp không đáp lại, như chỉ là thuận miệng hỏi, sau đó nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Tô Ôn Du thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ sau này nên sửa lại ghi chú thì sẽ tốt hơn.