Chương 10:
Edit: Jiang
Beta: Rois
Sau khi dàn khách mời của chương trình thực tế được công bố thì cũng rất tự nhiên được xuất hiện trên bảng hot search, dù sao thì tin tức Tô Ôn Du đánh Thời Ân Bái ba năm trước cũng xuất hiện trên hot search tám ngày mới đi xuống.
Mà chuyện lớn như thế nhưng Tô Ôn Du vẫn có thể bình yên vô sự, chỉ bị dừng hoạt động một thời gian ngắn.
Sau đó cho dù là trường hợp nào đi chăng nữa, chỉ cần có Tô Ôn Du, Thời Ân Bái sẽ đi đường vòng, cô ta biết rõ bối cảnh của Tô Ôn Du không đơn giản nên cũng không muốn lấy trứng chọi đá.
Cho nên ba năm sau, hai người gặp lại nhau tại một chương trình khiến rất nhiều muốn xem diễn biến như thế nào.
Chương trình có tổng cộng mười tập, mấy tập trước đều là ghi hình riêng lẻ, tới tập bốn mới tập hợp mọi người cùng đi du lịch, quay hai tập, hai tập cuối cũng như thế.
Hôm nay Tô Ôn Du hẹn Thẩm Ấu Kỳ ra ngoài dạo phố, không dẫn theo vệ sĩ với trợ lý, hoàn toàn là lịch trình cá nhân.
Thật ra mà nói thì là cùng Thẩm Ấu Kỳ đi mua sắm, đi được nửa ngày, trên tay hai người đã xách đầy chiến lợi phẩm của ngày hôm nay.
"Cô Thẩm, hôm nay có hài lòng không?" Tô Ôn Du có hơi hối hận vì đã không dẫn theo vệ sĩ và trợ lý đi theo, ít nhất bọn họ còn có thể xách đồ, hai người cũng sẽ không mệt thành như thế này.
"Có cậu hy sinh mạng sống để đi cùng với tớ đây, tớ cực kỳ hài lòng."
"Vậy giờ đi ăn trưa nhé."
"Được..." Thẩm Ấu Kỳ dừng lại, chỉ chỉ vào hai bóng lưng phía trước, lạnh giọng hỏi: "Con cá nhỏ, kia có phải là Thời Ân Bái với Tô Diệc Ngưng không?"
Ngón tay của Tô Ôn Du bị hằn đỏ, đang nhíu mày thương xót bản thân thì nghe thấy Thẩm Ấu Kỳ nói, ngẩng đầu nhìn thì hai người kia đang đi vào một cửa hàng quần áo nữ.
"Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, chúng ta cũng qua đó đi." Tô Ôn Du nhướng mày, không ngờ bọn họ lại chạm mặt trước khi ghi hình chương trình, đúng lúc tạo chút nhiệt.
Lúc trước Thẩm Ấu Kỳ vì sự chen ngang của Thời Ân Bái nên mới chia tay Cố Chi Sầm, thời gian có thể xóa nhòa rất nhiều chuyện, nhưng một khi người đó vừa xuất hiện, sự ghê tởm từ trong lòng lại bắt đầu nổi lên.
Lúc Tô Ôn Du và Thẩm Ấu Kỳ vừa bước vào, có một nhân viên bán hàng tươi cười ra chào đón bọn họ, nhiệt tình giới thiệu những sản phẩm mới nhập hôm nay cho bọn họ xem.
Hai người vừa nghe nhân viên bán hàng nói, vừa nhìn xung quanh.
Nhưng mà tìm một vòng mà Tô Ôn Du vẫn chưa thấy bóng dáng của Thời Ân Bái và Tô Diệc Ngưng nên cô đoán chắc là bọn họ đã vào phòng thử đồ rồi.
Quả nhiên, cửa phòng thay đồ bên cạnh vừa mới mở ra, người đi ra chính là Thời Ân Bái.
Tô Ôn Du tươi cười chào hỏi: "Trùng hợp thế, cô Thời."
Thời Ân Bái nhìn thấy cô thì như nhìn thấy quỷ, hai tay chắn trước ngực, Tô Ôn Du mím môi cười, nghĩ chắc là trận đòn lúc trước đã khiến cô ta có bóng ma tâm lý.
Thẩm Ấu Kỳ bước lên phía trước, cũng cười nói: "Cô Thời, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ."
Thời Ân Bái tỏ ra bình tĩnh, hỏi nhân viên bán hàng đang đứng chờ ở bên cạnh: "Cô Tô đi cùng với tôi đâu rồi?"
"Cô ấy đi gọi điện thoại rồi ạ, chắc là sẽ nhanh chóng trở lại thôi."
"Cô Thời, sao lại căng thẳng thế? Hay lạià làm ra chuyện gì trái với lương tâm sao?"
"Tô Ôn Du, giữa chốn đông người thế này mà cô còn muốn làm gì hả?"
Tô Ôn Du xoa xoa cằm, cười tinh nghịch: "Chỗ đông người thì sao hả? Tôi sợ sao?"
Cơ thể của Thời Ân Bái co rúm lại, sắc mặt cứng đờ, tái nhợt, Tô Ôn Du cười nói: "Yên tâm đi, tôi là người có tố chất, đừng sợ."
Thẩm Ấu Kỳ nhịn cười, lạnh lùng lên tiếng: "Cô Thời, khi nào thì cô trả lại đồ cho tôi đây?"
"Cô có đồ gì để ở chỗ tôi sao?"
"Biết rõ rồi mà còn hỏi."
"Cái nhẫn kia đã sớm bị.... anh Cố cầm đi rồi." Thời Ân Bái kích động trả lời.
Thẩm Ấu Kỳ nhíu mày, có hơi buồn bực hỏi: "Cầm đi lúc nào?"
"Ngày thứ hai sau khi cô rời đi."
Lúc này Tô Diệc Ngưng cũng đã đi đến bên cạnh Thời Ân Bái, Thời Ân Bái như tìm được chỗ dựa, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt lúc nãy đã biến mất không còn dấu vết.
Tô Ôn Du cảm thấy hơi buồn cười, Tô Ôn Du có tài đức gì mà có thể trở thành chỗ dựa cho cô ta cơ chứ.
Bình thường trước mặt người khác, Tô Ôn Du cũng không thèm nhắc đến quan hệ với Tô Diệc Ngưng, trong mắt người khác, cô là diễn viên trong giới giải trí, còn Tô Diệc Ngưng là thiên kim cao quý, hai người khác nhau một trời một vực, mà bản thân cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với họ hàng của mình.
Nhưng mà Tô Diệc Ngưng lại không như vậy, lúc nào cô ta cũng phải giữ hình tượng dịu dàng hào phóng của mình, thấy Tô Ôn Du thì nhỏ nhẹ nói: "Tiểu Phù, chuyện hot search lần trước chị có thấy rồi, chị lập tức bảo bố hỗ trợ, tiếc là hiệu quả quá thấp, không phải em đã đắc tội với người nào rồi đấy chứ? Cho nên mới bị người khác cố ý chỉnh như thế."
Tô Ôn Du mỉm cười, người này rất biết cách nói chuyện, không chỉ khéo léo bày tỏ sự tốt bụng của mình, mà còn đang thầm cười nhạo cô không biết cách làm người.
Thẩm Ấu Kỳ khẽ cười: "Dù sao người ghen tị với con cá nhỏ nhà tôi ở chỗ nào cũng có, khó lòng mà đề phòng tiểu nhân được, đúng không?"
Tô Ôn Du mím môi cười trộm, Thẩm Ấu Kỳ là đang mắng Tô Diệc Ngưng là kẻ tiểu nhân.
Cô không tin hot search lúc trước là do kẻ tiểu nhân nào đó gây ra, Mập Mập là người đại diện hàng đầu, kỹ năng giao tiếp đứng thứ nhất, nhưng những biện pháp của anh ta chỉ có thể gây một chút áp lực, phải nhờ đến Phó Bách Nghiệp ra tay, chứng tỏ thế lực của người đứng đằng sau chuyện này cũng không nhỏ.
Mặc dù nhân duyên của cô không tốt, nhưng cũng hiểu cách làm người, sẽ không dễ dàng đi đắc tội với ai, nếu nói đến người không muốn nhìn thấy cô nhất thì cũng chỉ có hai mẹ con Lương Uyển Nghi và Tô Diệc Ngưng.
Trên mạng đều nói lai lịch của Tô Ôn Du không bình thường, nhưng lại không ai đào được lai lịch của cô như thế nào, mà sau đợt hot search này, lại có một chút bằng chứng được thêm vào.
Thật ra cô cũng nghi ngờ là do Tô Diệc Ngưng gây ra, nhưng không có đủ chứng cứ, cho nên mới không theo đến cùng mà thôi.
Tô Diệc Ngưng cũng nghe thấy lời này, sắc mặt hơi cứng lại, là tiểu thư khuê các, cô ta không thể chửi bới như những người đàn bà chanh chua ở những nơi như thế này được, cô ta phải duy trì hình tượng của mình, miễn cưỡng phụ họa theo: "Bình thường Tiểu Phù vẫn là nên chú ý một chút."
"Chị Tô à, nghe nói chị sẽ quay chương trình《Tôi và bạn của tôi》với cô Thời đây đúng không?"
"Đúng vậy, Ân Bái thật lòng mời chị, mặc dù chị không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng không thể từ chối ý tốt của cô ấy được."
"Xem ra hai người là bạn rất thân." Thẩm Ấu Kỳ cười tự nhiên, nhưng lời này của cô dường như còn có ý khác.
Tô Diệc Ngưng cũng duy trì ý cười trên mặt, nói với Thời Ân Bái: "Thử quần áo xong hết chưa? Thấy thế nào? Nếu như đều ổn thì chúng ta đi thanh toán nhé."
"Vâng, em rất thích mấy món vừa rồi."
Nhân viên bán hàng bên cạnh niềm nở nhận lấy quần áo, sau đó dẫn hai người bọn họ tới quầy thu ngân.
Mục đích khi đến cửa tiệm này của Tô Ôn Du và Thẩm Ấu Kỳ đã đạt được, không còn lý do nào để ở lại đây nữa.
Nhân viên bán hàng đang đứng cạnh cửa, lúc hai người chuẩn bị rời đi thì Thời Ân Bái đột nhiên nói: "Chị Diệc Ngưng, nghe nói đây là chi nhánh của tập đoàn Quân Thành phải không ạ?"
Bước chân của Tô Ôn Du hơi khựng lại, trên mặt Thẩm Ấu Kỳ cũng hiện lên một tầng lửa giận, nghe câu này xong thì biết chắc chắn có chuyện gì đó.
Nhân viên bán hàng cười trả lời: "Đúng vậy ạ, chúng tôi là chi nhánh trực thuộc công ty con mảng quần áo của tập đoàn Quân Thành."
"Vậy nếu như có quen biết anh Phó thì có thể lấy chiết khấu không?" Thời Ân Bái tỏ vẻ hỏi.
Tô Ôn Du híp hai mắt lại, lời này như đang cố ý nói cho cô nghe, tại sao Thời Ân Bái lại quen biết Phó Bách Nghiệp, căn bản là đang nói Tô Diệc Ngưng và Phó Bách Nghiệp.
Cô không biết quá nhiều nghiệp vụ của tập đoàn Quân Thành, cho nên cũng không biết đây là chi nhánh của tập đoàn Quân Thành, đoán chừng là lúc nãy Thời Ân Bái đã nhìn ra.
Thẩm Ấu Kỳ và cô liếc nhìn nhau, cả hai đều đã hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Hai người xoay người, quay lại cửa hàng một lần nữa.
Mặc dù lời nói vừa rồi của Thời Ân Bái ngập tràn tính khiêu khích, nhưng khi thật sự đối mặt với Tô Ôn Du, cô ta lại không dám ầm ĩ.
Nhân viên bán hàng khó xử nói: "Thật xin lỗi, ngài Phó rất bận rộn, bạn bè của ngài ấy có thể rất nhiều, nhưng trong cửa hàng chúng tôi có quy định, nếu có thẻ hội viên thì sẽ được giảm giá 20%, nhưng không áp dụng với sản phẩm mới, những món vừa rồi cô nhìn trúng đều là những sản phẩm mới của ngày hôm nay, không được giảm giá ạ."
"Nếu cô Thời không có tiền mua thì có thể nhờ bạn tốt của mình thanh toán giùm."
Tô Ôn Du mỉm cười nói, chuyện ba năm trước qua đi, Thời Ân Bái cũng dần mờ nhạt trước công chúng, về việc sau này cô ta như thế nào, cô cũng lười tìm hiểu, nhưng cũng không tránh khỏi tình trạng thiếu thốn.
"Tiểu Phù, đừng nói chuyện làm tổn thương người khác như vậy." Tô Diệc Ngưng không vui nói.
Tô Ôn Du khoanh tay: "Tôi không học được cách ăn nói khôn khéo như chị gái, chắc chị cũng không ngại thanh toán thay cô Thời chứ, dù sao thì không phải hai người đều đang quay chương trình《Tôi và bạn của tôi》, tình bạn sâu đậm đúng không."
Tô Diệc Ngưng lấy thẻ tín dụng của mình từ trong túi ra, đưa cho nhân viên bán hàng, dịu dàng nói: "Quẹt thẻ của tôi đi."
Nhân viên bán hàng lễ phép nhận lấy, cười nói: "Vâng ạ."
Thời Ân Bái vội vàng ngăn cản, nói: "Chị Diệc Ngưng, không được."
"Xem ra tình cảm cũng không tồi." Thẩm Ấu Kỳ phụ họa nói.
Tô Ôn Du ôm lấy khuỷu tay của Thẩm Ấu Kỳ, giảo hoạt cười nói: "Ấu Kỳ, cậu xem bây giờ chúng ta có giống người xấu không? Bắt nạt hai con cừu nhỏ vô tội này."
"Hình như cũng có một chút, nhưng mà người ta cứ gây sự như thế thì phải làm sao bây giờ? Có phải chúng ta sẽ lại lên hot search một lần nữa không? Lần này lại dùng từ ngữ hay ho gì đây? Ỷ thế hiếp người? Ăn hiếp dân lành?"
Hai nhân viên bán hàng bên cạnh miễn cưỡng duy trì nụ cười chuyên nghiệp, nhưng trong lòng hẳn là cũng đang nghĩ như các cô nhỉ.
Lấy lòng người khác vẫn là sở trường của Tô Diệc Ngưng, nếu có thể học được một phần mười của cô ta thì về sau không cần lo có những hot search bôi đen nữa.
Nhân viên bán hàng kia cầm tấm thẻ, lúng túng hỏi: "Vậy còn quẹt nữa không ạ?"
"Quẹt." Tô Diệc Ngưng chắc chắn nói.
Sau một vài thao tác, nhân viên bán hàng kia ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi cô Tô, hóa ra cô là hội viên trọn đời của cửa hàng chúng tôi, sẽ được hưởng quyền mua miễn phí tất cả các sản phẩm."
Tô Ôn Du giật mình, như thể sự kiêu ngạo vừa rồi đã trở thành một trò đùa.
Thời Ân Bái liếc nhìn Tô Ôn Du đầy ẩn ý, dùng giọng điệu ngưỡng mộ nói với Tô Diệc Ngưng: "Chị Diệc Ngưng, sao chị không nói sớm."
Tô Diệc Ngưng cũng như là vừa mới tỉnh ngộ, giải thích: "Lúc trước Bách Nghiệp... Ngài Phó cũng đã nói qua với chị một lần, nhưng chị không để ý, hóa ra lại là thật."
Thời Ân Bái lại hỏi: "Vậy xin hỏi nếu tôi cũng muốn trở thành hội viên trọn đời của các cô thì cần điều kiện gì?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm, nếu như cần, tôi có thể đi hỏi cấp trên giúp cô."
"Vậy các cô có bao nhiêu hội viên trọn đời thế?"
Nhân viên bán hàng dò lại một lần, sau khi xác nhận không có sai sót gì mới nói: "Hệ thống ghi nhận cô Tô Diệc Ngưng là hội viên trọn đời duy nhất."