PHÓ PHU NHÂN

Chương 36:


Edit: Jiang


Bởi vì động tác của anh nên mọi người đều không kịp đề phòng, còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì tình hình như đã được anh khống chế, một lúc sau, tiếng kêu la đau đớn của Tô Diệc Ngưng mới vang lên.


Mà bình chất lỏng nguy hiểm không biết tên kia đang bị vệ sĩ của Phó Bách Nghiệp nắm chặt trong tay.


Mãi một lúc sau Tô Ôn Du mới có cảm giác sống sót sau tai nạn, hơi thở trong cổ họng dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh cao lớn phía bên kia.


Khuôn mặt bình tĩnh của Phó Bách Nghiệp lạnh lẽo, con ngươi u ám như muốn xé nát Tô Diệc Ngưng.


Tô Diệc Ngưng bảo vệ bàn tay đang đau nhức của mình, đau đến mức toát mồ hôi lạnh, ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Phó Bách Nghiệp, như thể cô ta vẫn không thể nào tin là anh sẽ vô cảm với mình như thế.


Tô Hồng Nho thấy bộ dạng đau đớn khổ sở như thế của Tô Diệc Ngưng nhưng vẫn không bước tới quan tâm, cô ta như một công cụ hết giá trị lợi dụng, trong mắt ông ta không đáng giá một đồng.


Phó Bách Nghiệp chậm rãi nhìn về phía Tô Ôn Du, thấy cô vì sợ hãi mà cả khuôn mặt đã trắng bệch, trong mắt không có chút độ ấm nào, anh lạnh nhạt hỏi: "Không bị sao chứ?"


Khoảnh khắc Phó Bách Nghiệp xuất hiện, sự phấn khích đã lan tràn khắp cơ thể cô, giống như hoàng tử xuất hiện cứu công chúa lúc thời khắc nguy cấp, tràn đầy cảm giác cổ tích.


Chỉ là cô còn chưa kịp tủi thân kể khổ thì đã bị phản ứng lạnh nhạt của anh kéo trở về thực tại.


Đúng vậy, bọn họ vẫn còn đang chiến tranh lạnh cơ mà, anh cần gì phải vui vẻ mỉm cười với cô?


Vì thế nên Tô Ôn Du cũng thu cảm xúc lại, thản nhiên đáp: "Không sao cả, cảm ơn anh."


Vừa lịch sự vừa xa cách.


Phó Bách Nghiệp nhìn chằm chằm, đang định mở miệng thì cảnh sát và Mập Mập đã tới nơi, Mập Mập lo lắng như cha mẹ cô, căng thẳng xem xét một hồi, thấy cô bình yên vô sự thì mới nói: "Tiểu tổ tông, may là khuôn mặt này của em không sao."


Tô Ôn Du: "..."


Nói cái gì vậy hả, cô chính là người đẹp vừa có nhan sắc vừa có thực lực đó, có được không?


Cảnh sát tới lấy lời khai của Tô Ôn Du, sau khi hiểu rõ quá trình thì hỏi cô có muốn khởi tố hay không?


Trên mặt Tô Hồng Nho hiện lên vẻ bối rối, ông ta nhẹ giọng nói với Tô Ôn Du: "Tiểu Phù, chúng ta là cha con ruột, nếu ra tòa sẽ không tốt cho hình tượng của con."


Tô Ôn Du thản nhiên cười: "Ba, tôi không phải là đứa trẻ lên ba, ông nói ra những lời này, bản thân ông cũng không cảm thấy buồn cười sao?"


Tô Hồng Nho không thể tin, hỏi: "Con thật sự muốn kiện ba?"


"Mặc dù tôi không hiểu pháp luật lắm, nhưng trường hợp của ông sẽ không đến mức phải ngồi tù, nhưng mà tôi sẽ xin tòa lệnh cấm, cấm ông không được đến gần tôi trong một phạm vi nhất định, để tránh ảnh hưởng đến an toàn của tôi, còn nữa, tôi sẽ đăng thông báo tôi và ông không còn quan hệ cha con, ông thật sự không xứng đáng làm cha của tôi, cho dù người đó là tôi hay là Tô Diệc Ngưng đi chăng nữa, về phần Tô Diệc Ngưng, cô ta đã đe dọa nghiêm trọng đến tính mạng của tôi, tôi không thể nào bỏ qua cho cô ta."


Lúc này Lương Uyển Nghi mới khoan thai đến muộn, điều đầu tiên làm chính là quỳ gối trước mặt Tô Ôn Du, hốc mắt rưng rưng nước mắt: "Tiểu Phù, dì biết con không quan tâm đến dì, bởi vì lúc trước dì đã phá hủy gia đình của con, chỉ là vốn dĩ con không biết dì và ba con quen nhau từ trước, là mẹ của con chen chân vào giữa chúng ta, mà lỗi của hai người bọn dì chính là không kiềm chế được tình cảm của mình nên mới quay lại với nhau, những năm gần đây, dì cho rằng những gì con phải hy sinh là xứng đáng, nếu như con không vừa mắt dì thì cứ để cảnh sát đến bắt dì ngồi tù đi, con đừng đụng tới Diệc Ngưng được không? Nó vô tội mà."


Trong lúc Lương Uyển Nghi đang nói, Tô Ôn Du liền chú ý đến camera trước cửa.


Muốn diễn trò chứ gì? Kỹ năng diễn xuất của cô cũng không phải là hư danh.


Vì thế Tô Ôn Du cũng quỳ gối trước mặt Tô Diệc Ngưng, nước mắt trong suốt tràn ngập trong hốc mắt, giọng buồn bã nói: "Dì à, chuyện đến mức này rồi mà dì còn nói mấy lời không có lương tâm như vậy, tôi thật sự rất khó chịu, mấy năm qua tôi tự hỏi mình cũng đối xử rất tốt với nhà họ Tô, chưa bao giờ công khai nói những điều không tốt về nhà họ Tô, lúc nghe thấy người ta bôi nhọ mẹ tôi, tôi cũng chỉ dám trốn ở một góc rồi khóc một mình, vì cái gì chứ? Bởi vì tôi cảm thấy tôi cũng là một người của nhà họ Tô, hy vọng nhà họ Tô hòa thuận, nhưng tôi nhân nhượng vì lợi ích của toàn cuộc như vậy, thì chị tôi vẫn không xem tôi vào mắt, luôn muốn nhắm vào tôi, cảm thấy tôi là người cướp đi tất cả mọi thứ của chị tôi, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ qua, dì đi ra ngoài hỏi mọi người ai là tiểu thư của nhà họ Tô, có phải mọi người đều chỉ biết đến Tô Diệc Ngưng hay không? Nhưng có một số chuyện không nên đi quá xa, sự im lặng của tôi khiến giới truyền thông bắt đầu bịa chuyện mẹ tôi là tiểu tam, tôi là con ngoài giá thú, tốc độ lan truyền tin của bọn họ lớn như vậy, tôi thật sự phải giải thích một lần."


Lương Uyển Nghi không ngờ Tô Ôn Du không chỉ không hẹn quá hóa giận, ngược lại còn giả vờ như vô tội, nhất thời có chút không kịp trở tay, còn muốn mở miệng nói thì Tô Ôn Du đã chặn bà ta lại: "Dì à, bà có biết chị hất cái gì vào tôi không? Axit sunfuric, cô ta là muốn trực tiếp hủy hoại cả đời của tôi, bà còn muốn tôi làm như thánh mẫu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?"


Lúc nói chuyện còn không quên kéo ống quần lên, mấy chỗ bị bỏng rõ ràng là vẫn còn đỏ.


Làn da của cô vốn rất trắng, hơn nữa lại có hơi mẫn cảm, chỉ cần đụng nhẹ một chút sẽ đỏ lên, bây giờ chỗ bị bỏng rõ ràng là đã nặng hơn, lúc nãy Tô Ôn Du chỉ cảm thấy có hơi nóng, nhưng cô không ngờ nó lại nghiêm trọng như thế này.


Cô hơi nhíu mày, may là né đi đúng lúc, nếu không chắc chắn sẽ để lại sẹo.


Phó Bách Nghiệp thấy chỗ mắt cá chân của cô đỏ lên một mảng, nhưng lại nhìn thấy cổ chân của cô có đeo chiếc lắc chân mà anh tặng, trong mắt lại có chút phức tạp.


Vốn dĩ còn đang giả vờ, lại quên chỗ mắt cá chân của mình còn đang đeo trang sức, xem xét đến việc hai người còn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, để lộ ra như thế khó có thể đảm bảo rằng anh sẽ không cảm thấy cô đang tỏ ra yếu đuối, vì thế nên cô nhanh chóng kéo ống quần xuống.


Lương Uyển Nghi kích động giải thích: "Diệc Ngưng cũng chỉ là nhất thời xúc động mới cầm cái bình đó, nó biết con thích điều chế nước hoa, nó nóng lòng muốn chia sẻ loại nước hoa mới với con, con xem, dì đã mang đến rồi này."


Nói xong liền lấy một chiếc bình tinh xảo ra, màu sắc trong suốt, cho dù vậy nhưng nắp chai vẫn mơ hồ tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ.


Chỉ cái này mà muốn dụ cô vào bẫy sao?


Nhưng đúng lúc này, Phó Bách Nghiệp kéo Tô Ôn Du lên, từ trên cao nhìn xuống Lương Uyển Nghi, lạnh nhạt nói: "Sàn nhà chỗ kia, ống quần của Tô Ôn Du đều bị bình axit sunfuric của Tô Diệc Ngưng hất phải, bình thứ hai đang ở trong tay vệ sĩ của tôi, lúc chúng tôi bước vào, cô ta đang đứng đối diện mặt của Tô Ôn Du, dưới tình huống đã biết bên trong là gì nhưng cô ta vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, chúng tôi có lý do nghi ngờ hành vi của cô ta là cố ý."


"Là tôi cố ý đấy! Tôi phải hủy khuôn mặt này của cô ta, chính là khuôn mặt này đã mê hoặc anh!" Tô Diệc Ngưng hét lên, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.


Lương Uyển Nghi nhắm mắt lại, còn nghiêm túc hỏi Tô Ôn Du: "Phải làm như thế nào thì con mới tha cho Diệc Ngưng?"


Tô Ôn Du cố gắng nén lại nụ cười của mình, nói rõ ràng: "Lúc trước bà mưu hại mẹ tôi như thế nào? Hay là đi đến đồn cảnh sát nói đi, tôi sẽ suy nghĩ lại một chút."


"Dì không biết con đang nói gì."


"Dì à, thay vì lo lắng cho đứa con gái bảo bối của dì, chi bằng dì tự lo cho bản thân mình trước đi." Tô Ôn Du ghé sát vào tai Lương Uyển Nghi, nói.


Cảnh sát nhanh chóng đưa Tô Hồng Nho và Tô Diệc Ngưng đi, mà phóng viên kia vốn đang định chạy trốn liền bị vệ sĩ của Phó Bách Nghiệp chặn lại dễ dàng, còn chưa mở miệng hỏi đã vội vàng khai, đó đơn giản chỉ là ý định xấu xa của Lương Uyển Nghi, muốn lợi dụng dư luận để đổi trắng thay đen, anh ta giao camera ra, vừa đau khổ cầu xin, cuối cùng Mập Mập cũng thả anh ta đi.


Nhà trọ bên này rối loạn thành như thế này chắc chắn không thể ở lại được nữa, Tô Ôn Du thu dọn đồ đạc một lượt, nói với Mập Mập: "Em ở ký túc xá của công ty trước, anh giúp em tìm chỗ ở tiếp theo nhé."


Mập Mập không nhịn được, thoáng nhìn qua Phó Bách Nghiệp đang im lặng, cặp đôi này cãi nhau thì cũng không nên lợi dụng anh ta chứ? Đồng ý thì chắc chắn sẽ chọc đến ông chủ này, còn không đồng ý thì sẽ khiến Tô Ôn Du lâm vào thế bí, thật là khó xử mà.


Khu nhà cao cấp này còn không ở được, ở ký túc xá cái quái gì chứ.


Mập Mập không nhịn được mà oán thầm trong lòng.


Tô Ôn Du thấy anh không trả lời thì nói thêm: "Nếu ký túc xá hết chỗ thì em ở tạm khách sạn trước cũng được."


"Khách sạn không an toàn, bây giờ em chính là nhân vật hot nhất đấy."


"Vậy em đến nhà anh ở."


"Tiểu tổ tông ơi, căn nhà kia của anh bé vậy mà em cũng nhìn trúng à?"


Phó Bách Nghiệp mặt không biểu cảm liếc bọn họ một cái, đi thẳng ra ngoài cửa lớn, như là không nghe thấy Mập Mập đang nói gì.


Tô Ôn Du thở dài, cảm giác ngột ngạt, dưới ánh đèn, đôi mắt sáng ngời của cô hơi ươn ướt, cô hơi ngẩng đầu lên, khóe môi nở nụ cười chua xót.


Mập Mập thấy hình ảnh này của cô thì có chút không đành lòng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Mặc kệ là cãi nhau vì cái gì, không cần lúc nào cũng để anh ấy là người cúi đầu trước."


Tô Ôn Du nhanh chóng trở lại dáng vẻ kiêu ngạo chói mắt như thường ngày, đôi mắt hơi lóe lên, cô hỏi: "Anh gọi điện bảo anh ấy tới à?"


Mập Mập liều mạng xua tay, Tô Ôn Du không tin nhìn chằm chằm anh ta, anh ta mới nhỏ giọng nói: "Anh thật sự có gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng mà có thể là bị giận chó đánh mèo, cho nên không nghe điện thoại của anh."


"Ha ha. Trách em chọc anh ấy sao?"


"Không dám."


Tô Ôn Du khịt mũi một tiếng: "Bây giờ em phải ở khách sạn tốt nhất Ôn Thành."


"Không phải là khách sạn Quân Thành sao? Khách sạn bảy sao duy nhất ở Ôn Thành."


Tô Ôn Du chán nản: "Anh cố ý khiến em không thoải mái phải không?"


"Là em tự nói mà, anh chỉ trả lời em thôi, nếu như không có chỗ nào ở thì về Ngự Cảnh Loan đi, chỗ đó cũng không kém hơn khách sạn bảy sao là bao đâu."


"Mập Mập, anh có thấy bộ dạng lúc nãy của Phó Bách Nghiệp không? Ánh mắt như là không nhìn thấy em ấy, bây giờ anh bảo em nhanh nhanh chạy đến trước mặt anh ấy, hay là anh đánh chết em rồi đưa thi thể của em về Ngự Cảnh Loan đi."


"Có ai nói chuyện như em không hả? Phì phì, không về thì không về."


"Lời vừa nãy của anh ám chỉ rõ ràng như thế, đến tên ngốc còn nghe hiểu được, thế mà anh ấy lại không hiểu? Rõ ràng là không muốn nhìn thấy em, em cần gì phải tự rước nhục vào thân?"


Mập Mập thở dài: "Nhưng mà anh thấy anh ấy thấy em gặp nguy hiểm thì vô cùng căng thẳng."


Tô Ôn Du nhếch môi, cô thật sự rất biết ơn anh đã cứu cô vào thời khắc đó, chỉ là cô đã muốn xoa dịu mâu thuẫn của hai người, nhưng anh lại không cho người khác bậc thang để đi xuống.


Cuối cùng Tô Ôn Du quyết định thuê một khách sạn gần đó ở lại một đêm, ngủ một giấc rồi tính tiếp.


Xe chạy trên đường lớn, Tô Ôn Du vừa lo lắng vừa buồn ngủ, tài xế phía trước đột nhiên nói: "Chiếc xe phía sau kia vẫn luôn đi theo chúng ta."


Chuyện lúc nãy xảy ra vẫn khiến cô sợ hãi, Tô Ôn Du nghe thấy thì lập tức tỉnh táo lại, quay lại nhìn phía sau, trên con đường sáng đèn, biển số xe được chiếu sáng rõ ràng.


Mập Mập cũng nhìn thấy, buột miệng: "Là xe của ngài Phó."


Tô Ôn Du ngồi trở lại vị trí, có chút lơ đãng trầm tư.


Mập Mập thấy bộ dạng thẫn thờ của cô, không nhịn được, lại mở miệng: "Có muốn dừng xe nói vài câu không?"


Tô Ôn Du không nói tiếng nào, ánh mắt dừng ở mắt cá chân của mình, mặc dù chiếc lắc chân này không có gì đặc biệt mấy, nhưng mỗi ngày cô sẽ đều kiểm tra xem nó có còn ở vị trí đó hay không.


Im lặng một lúc lâu, Mập Mập dặn tài xế: "Dừng xe bên đường đi."


Tô Ôn Du không tự nhiên lên tiếng: "Dừng xe làm gì? Không được dừng."


"Không dám phiền đến em, anh đi mời ngài Phó lại đây được chứ?"


"Mập Mập, không phải em xem thường anh, nhưng mà anh dựa vào cái gì mà cảm thấy mình sẽ mời được ông lớn như anh ấy?"


Mập Mập: "..."


Mặc dù những lời mà cô nói có hơi tổn thương, nhưng đó cũng là sự thật.


"Đừng tự làm mình mất mặt."


"Em đừng quan tâm anh dùng phương pháp gì, tóm lại anh mời người tới đây, hai người nói chuyện cho đàng hoàng."


"Tùy anh, bị sỉ nhục cũng đừng có kể khổ với em."


Mập Mập xuống xe, Tô Ôn Du ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.


Lúc cửa xe mở ra một lần nữa, hơi thở quen thuộc xuất hiện khiến nhịp tim vốn đang bình tĩnh lại bắt đầu trở nên lộn xộn.


Biểu cảm của Tô Ôn Du lạnh nhạt, hơi nghiêng đầu, trong hoàn cảnh mờ tối, vẫn có thể cảm giác được khí thế sắc bén kia.


"Anh tới đây làm gì?"


"Người đại diện của em nói em có chuyện muốn nói với anh."


Hai người đồng thanh lên tiếng.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin