Chương 6:
Edit: Jiang
Beta: Rois
Tô Ôn Du sửng sốt nửa ngày, sau đó mới tuyệt vọng nhìn về phía Lê Thừa Dục: "Anh hại chết em rồi đó."
Lê Thừa Dực sờ mũi, ánh mắt mơ hồ né tránh, thận trọng nói: "Không chừng anh ta sẽ ly hôn thật với em, như vậy một nửa tài sản của anh ta không phải là vào tay em rồi sao?"
Tô Ôn Du thật sự muốn cầm quả tạ bên cạnh đập vào đầu anh một cái, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn anh.
Lê Thừa Dục lại không sợ chết, sát vào người Tô Ôn Du, cợt nhả hỏi: "Không lẽ em thật sự có ý với Bách Nghiệp, không muốn ly hôn với anh ta đấy chứ?"
"Lê Thừa Dục, anh thử nói thêm câu nữa thử xem?'
Lê Thừa Dục thu lại vẻ mặt cợt nhả của mình, hiếm khi nghiêm túc nói: "Mặc dù Bách Nghiệp lạnh nhạt trong phương diện tình cảm, nhưng xét về phương diện làm chồng, anh vẫn cảm thấy anh ta không tồi đâu."
Tô Ôn Du cười cười: "Anh ấy là chồng của anh sao? Nói như thể anh hiểu rõ lắm ấy."
Sắc mặt hồng hào của Lê Thừa Dục đột nhiên tái nhợt, khiến Tô Ôn Du phải bật cười: "Được rồi, Phó Bách Nghiệp cao quý hào phóng như thế, sao có thể so đo với những người thấp bé như chúng ta được đúng không?"
Lời này nói ra chưa được nửa tiếng, Phó Bách Nghiệp như một vị đế vương tới phòng tập gym.
Phòng tập này rất riêng tư, không phải người nào cũng có thể tự tiện vào được, Tô Ôn Du cũng không hiểu rõ cuộc sống của Phó Bách Nghiệp cho lắm, nhưng rõ ràng anh không phải là hội viên của chỗ này.
Lê Thừa Dục trợn tròn mắt, lo sợ nói: "Nhanh như thế đã đến giết người rồi, đây mà gọi là cao quý hào phóng sao?"
Tô Ôn Du lấy khăn lau mồ hôi trên trán, cũng không ngờ sao sự việc lại phát triển tới mức này.
Thấy Phó Bách Nghiệp sắp đi tới chỗ của bọn họ, Tô Ôn Du vẫn tỏ ra bình tĩnh, giơ tay lên vẫy vẫy, cười cười chào hỏi anh: "Trùng hợp thế, anh cũng đến đây tập à?"
Ánh mắt của Phó Bách Nghiệp đảo qua đảo lại, hừ lạnh một tiếng: "Hai người cũng rảnh rỗi thật."
Lê Thừa Dục thấy ánh mắt sắc lạnh của Phó Bách Nghiệp dừng trên người mình thì lập tức rút tay đang đặt trên bả vai Tô Ôn Du xuống, cười nói: "Tập cùng không?"
Trợ lý Châu hắng giọng nói: "Hôm nay không được rồi, chúng tôi tới đây là có việc cần bàn."
Lê Thừa Dục lập tức nghiêng người, làm ra tư thế mời: "Vậy mời."
Phó Bách Nghiệp đi vài bước rồi quay đầu lại, trầm giọng nói: "Cậu đi với tôi."
Tô Ôn Du và Lê Thừa Dục nhìn nhau, đang không biết "cậu" trong miệng Phó Bách Nghiệp là chỉ ai trong hai người bọn họ, Phó Bách Nghiệp lại chỉ Lê Thừa Dục, nói: "Giớit thiệu người này cho cậu làm quen."
"Không cần đâu nhỉ?" Vẻ mặt của Lê Thừa Dục kháng cự, giống như vừa nuốt phải ruồi.
"Cậu còn muốn qua loa cho xong chuyện tới khi nào?"
Lê Thừa Dục e ngại uy nghiêm của Lê Thừa Dục theo bản năng, không cam lòng mà bước từng bước một.
Phó Bách Nghiệp lại nhìn về phía Tô Ôn Du: "Đợi tôi một lát, cùng nhau về nhà."
"Ồ." Tô Ôn Du thản nhiên đáp lại.
Trợ lý Châu đi sau cùng, cách một khoảng với Phó Bách Nghiệp, anh ta nhanh chóng chạy đến chỗ Tô Ôn Du, nhỏ giọng nói: "Thân nhiệt của boss lại tăng, tôi vẫn chưa kịp mua thuốc cho anh ấy thì đã đi đến đây rồi."
Ánh mắt sốt ruột kia như đang muốn nói "Đến lúc cô biểu hiện rồi đó."
Nhìn cô giống như người sẽ chăm sóc người bệnh sao? Không sợ cô hạ độc ông chủ anh minh của anh ta sao?
Trợ lý Châu thấy Tô Ôn Du im lặng thì sốt ruột đến mức rụng mấy sợi tóc, liền nghiêm túc khuyên nhủ cô: "Bà chủ, cầu xin cô đó."
Trợ lý Châu bị ông chủ vô lương tâm Phó Bách Nghiệp bóc lột đến mức không có ngày nghỉ, Tô Ôn Du có vài phần đồng tình với anh ta nên miễn cưỡng đồng ý: "Nếu anh không sợ tôi làm bệnh tình của anh ta nặng hơn."
"Cảm ơn cô nhé."
"Anh mau đi đi."
Tô Ôn Du nhân lúc này ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại oan gia ngõ hẹp như thế, lại gặp bộ mặt chó má của Cố Chi Sầm đi tới, thật là ra ngoài không xem lịch mà.
Cô đứng dậy định rời đi thì bị Cố Chi Sầm gọi lại.
Tô Ôn Du giễu cợt hỏi: "Không biết anh Cố có gì muốn chỉ bảo?"
Cố Chi Sầm không giấu được vẻ tiều tụy trong đôi mắt, khàn giọng hỏi: "Có phải Ấu Kỳ đang ở trấn nhỏ bên Mira không?"
Sắc mặt Tô Ôn Du không thay đổi, cười cười nói: "Hóa ra anh Cố đây còn nhớ trong cuộc đời mình còn có người tên Ấu Kỳ cơ đấy?"
"Ngày mai anh đi tìm cô ấy."
"Tùy anh."
Cố Chi Sầm cau mày, anh ta không tìm ra được manh mối nào trên khuôn mặt của Tô Ôn Du.
Tô Ôn Du vừa quay đầu đi, nụ cười trên khuôn mặt liền biến mất, cúi đầu gửi một tin nhắn WeChat cho Ấu Kỳ.
Cô ấy trả lời lại rất nhanh: Không sao đâu, tớ cũng đang chuẩn bị trở về.
Tô Ôn Du đã tận mắt chứng kiến Thẩm Ấu Kỳ yêu mến Cố Chi Sầm thế nào, cũng tận mắt chứng kiến cô bị anh ta tổn thương ra sao, cho nên đối với Cố Chi Sầm, cô không có chút thiện ý nào cả, chỉ cần nhìn thấy anh ta là tâm trạng liền đi xuống.
Sau khi tắm rửa xong, Tô Ôn Du yên tĩnh ngồi nghỉ trong phòng trà, âm nhạc du dương nhẹ nhàng vang bên tai khiến cả thể xác và tinh thần của người ta trầm tĩnh lại.
Lúc nãy Phó Bách Nghiệp có gọi điện thoại đến hỏi cô đang ở đâu, nên lúc thấy anh xuất hiện, cô cũng không quá bất ngờ.
Nhưng mà lại thấy Cố Chi Sầm đi phía sau anh, sắc mặt Tô Ôn Du lập tức trầm xuống, không hỏi cũng biết hôm nay Phó Bách Nghiệp tới đây để bàn chuyện làm ăn với ai.
Dường như Phó Bách Nghiệp lập tức chú ý đến thay đổi của Tô Ôn Du, bước chân hơi dừng lại, còn chưa mở miệng nói thì Cố Chi Sầm đã nhanh hơn một bước: "Xem ra tôi không được hoan nghênh ở đây, vậy tôi đi trước đây, việc hợp tác của chúng ta chờ đến khi tôi trở về rồi bàn tiếp, không thành vấn đề chứ?"
Phó Bách Nghiệp gật gật đầu, lúc nãy Lê Thừa Dục đã cảnh cáo anh đừng để Tô Ôn Du nhìn thấy Cố Chi Sầm.
Tô Ôn Du khẽ cau mày, cơn tức hiện rõ ra bên ngoài: "Anh bàn chuyện với đồ chó Cố Chi Sầm này?"
Đây là lần đầu tiên Phó Bách Nghiệp thấy Tô Ôn Du mắng chửi người như thế, không khỏi mở miệng hỏi: "Anh ta làm sao vậy?"
Tô Ôn Du rất muốn hùng hồn bảo anh lập tức dừng hạng mục hợp tác với Cố Chi Sầm lại, nhưng rõ ràng biết mình không có quyền này, những quyết định của Phó Bách Nghiệp đều phải chịu trách nhiệm trước toàn bộ nhân viên của Tập đoàn Quân Thành, không thể bởi vì ân oán cá nhân giữa cô và Cố Chi Sầm mà tùy hứng yêu cầu như thế được.
Vậy nên tâm trạng của cô có hơi bất lực, chính là bởi vì không biết phải làm thế nào.
Trên đường về nhà, Phó Bách Nghiệp dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn qua cũng không được thoải mái cho lắm.
Tâm trạng của Tô Ôn Du vì sự xuất hiện của Cố Chi Sầm nên phiền muộn, nhưng vẫn chú ý tới sự khác thường của anh, cho nên lúc xe chạy qua tiệm thuốc liền bảo lái xe đi mua một chút thuốc hạ sốt cùng với thuốc kháng sinh.
Khóe môi của Phó Bách Nghiệp không nhịn được mà cong lên một chút, Tô Ôn Du vừa nhìn thấy, giống như vừa làm ra chuyện gì cực kỳ xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng vì mất tự nhiên, tức giận nói: "Là trợ lý Châu cứ lải nhải không ngừng."
"Tôi cũng chưa nói gì."
"Anh cũng đừng nghĩ nhiều."
Lái xe đi mua thuốc về, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Boss, có paparazzi, máy ảnh đây ạ."
Lái xe là do Phó Bách Nghiệp bỏ một số tiền lớn ra để thuê, bất luận là thân thủ, khả năng quan sát hay là kỹ năng lái xe đều rất xuất sắc.
"Chụp anh hay là chụp tôi?" Tô Ôn Du ngừng lại một lát rồi nói thêm: "Hình như không khác nhau là mấy."
Cho dù là chụp ai đi chăng nữa thì cũng chụp được người kia, không biết cô đã bị đồn có bao nhiêu kim chủ bao nuôi rồi, thêm một Phó Bách Nghiệp nữa cũng không sao.
Phó Bách Nghiệp đưa camera cho cô, cô vui vẻ nhận lấy, thứ mà một ngôi sao để ý nhất là hình ảnh của mình bên trong camera.
Nhưng sau khi xem xong, Tô Ôn Du lại tức giận, tên paparazzi này không hề chụp được một chút vẻ đẹp của cô, nhưng lại chụp Phó Bách Nghiệp ăn mặc bảnh bao, trông cô lại càng giống một đứa ngốc, cô tức giận xóa hết ảnh trong đó, sau đó ném trả camera vào ngực Phó Bách Nghiệp.
Phó Bách Nghiệp cười nhạt: "Chụp em xấu lắm sao?"
Hiểu cô thật đấy, Tô Ôn Du tức giận oán thầm một câu.
Trở lại Ngự Cảnh Loan, Tô Ôn Du lấy hành lý ra sắp xếp lại, phát hiện Phó Bách Nghiệp vẫn dựa vào ghế sô pha không nhúc nhích, hơi thở nóng rực phả ra.
Cuối cùng, cô không thể kháng lại lương tâm của mình, đi tìm nhiệt kế trong nhà ra đo nhiệt độ cho anh, 41.2 độ.
Cô thật sự khâm phục ý chí của anh, sốt cao đến mức này mà mặt vẫn không đổi sắc, vậy mà còn là người sao?
Cô đưa nhiệt kế ra cho anh xem, bối rối thở dài: "Sao mà khiêng anh đi được đây?"
"Vẫn ổn, tôi lên lầu ngủ một giấc."
"41.2 độ đó, ngủ một giấc là có thể giải quyết được sao? Để tôi gọi điện thoại gọi bác sĩ gia đình đến."
Kết quả kiểm tra là do vi khuẩn xâm nhập, phải truyền dịch ba ngày để giảm viêm, vừa mới truyền dịch không bao lâu, Phó Bách Nghiệp đã nhắm mắt ngủ.
Tô Ôn Du không thể không thừa nhận rằng ông trời rất ưu ái Phó Bách Nghiệp, ngũ quan tinh tế như được chạm khắc, gia thế hùng hậu, chính là đối tượng kết hôn trong mơ của bao nhiêu người, lúc nhìn thấy anh xuất hiện bên cạnh Tô Diệc Ngưng, cô còn mắng anh là không có mắt nhìn.
Nhưng mà cuối cùng anh lại lấy cô, chứng tỏ mắt chưa hoàn toàn bị mù.
Tô Ôn Du vừa mới ăn cơm tối xong liền nhận được điện thoại của Tô Hồng Nho.
Cô thờ ơ nhìn màn hình điện thoại đang sáng lên, người giúp việc tưởng cô không phát hiện có điện thoại, còn nhắc nhở cô một câu.
Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh, cô nhận điện thoại, thản nhiên hỏi một câu: "Ba, có việc gì sao?"
"Ngày mai có một buổi đấu giá từ thiện, ba muốn con đi cùng với ba."
Khóe môi Tô Ôn Du nở nụ cười lạnh, không khỏi nhớ tới lời nói của Lương Uyển Nghi và Tô Diệc Ngưng, nói nhà họ Tô chỉ có một cô con gái, chính là Tô Diệc Ngưng.
Nhiều năm trôi qua, mọi người đều nhận định Tô Diệc Ngưng chính là con gái của nhà họ Tô, vốn dĩ không hề biết cô cũng là con gái nhà họ Tô, nguyên nhân là bởi vì cho dù có việc gì đi chăng nữa, Tô Hồng Nho cũng không dẫn theo Tô Ôn Du đi cùng.
Hôm nay là ngày lành gì mà lại nhớ đến cô thế này?
Đoán chừng là do mãi không thấy Tô Ôn Du trả lời, Tô Hồng Nho lại hỏi thêm một câu: "Con không muốn à?"
Đương nhiên là không muốn rồi.
Tô Ôn Du chậm chạp nói: "Sao ba tự nhiên lại nghĩ đến con thế? Bình thường không phải là dì với chị đi với ba sao?"
"Ba biết mấy năm nay con đã chịu nhiều thiệt thòi, là ba không tốt."
Nếu như là vào mười năm trước, sau khi cô nghe xong những lời này thì chắc chắn sẽ cảm động, nhưng bây giờ loại diễn xuất bình thường này không đáng để cô xem.
Lúc này Phó Bách Nghiệp từ trên lầu chậm rãi đi xuống, không quấy rầy cô gọi điện thoại mà chỉ ngồi xuống bên cạnh.
"Ngày mai mấy giờ? Địa điểm?"
"Bảy giờ tối mai, để ba bảo người qua đón con."
"Bây giờ con ở Ngự Cảnh Loan, bảo lái xe đừng đi lộn."
Cúp điện thoại, Phó Bách Nghiệp hỏi: "Ba em?"
"Ừ, bảo tôi tham gia một buổi tiệc từ thiện với ông ấy."
"Tại sao lại đồng ý?"
Phó Bách Nghiệp hỏi trực tiếp, anh biết cô không muốn đối phó với mấy người nhà họ Tô kia.
"Tại sao lại không đồng ý? Chắc hẳn ông ấy cũng có mục đích của mình, nếu lần này không đồng ý thì chắc chắn sẽ có lần sau, chi bằng giải quyết mọi chuyện sớm một chút."
"Tôi nghĩ là nói chuyện lô đất kia, tôi đã đồng ý hợp tác với sếp Cố, ba em hẳn là đã nghe được chút ít."
Tin tức này đối với Tô Ôn Du mà nói cũng không có gì đáng để vui, trong mắt cô, hai người Cố Chi Sầm cùng với Tô Hồng Nho đều là cá mè một lứa, đều là những tên đàn ông đê tiện tùy ý chà đạp lên tình cảm của người khác.