PHÓ PHU NHÂN

Chương 1: Truyền thuyết giang hồ về nước


Edit: Jiang
Beta: Nha Nha



Gió lạnh cuối tháng Giêng thổi xào xạc, lâu lâu lại có vài bông tuyết trắng rơi xuống, cây tùng bách xanh ngắt ẩn hiện trong làn sương mù.


Gió từ mọi hướng thổi tới chỗ Tô Ôn Du, cảm giác lạnh lẽo như băng dần dần khiến thần kinh cô tê dại, cuối cùng cô nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái hôn mê kéo dài.


"Cắt!"


Theo lệnh của đạo diễn, Tô Ôn Du nổi từ trong mặt nước lên, môi của cô đã tím tái vì lạnh, cả người cũng run bần bật, run rẩy hỏi: "Đạo diễn, OK không?"


"Tốt lắm."


Vẻ mặt Tô Ôn Du tươi cười, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi bể bơi dưới sự giúp đỡ của nhân viên trong đoàn làm phim.


Cả người cô ướt đẫm, người đại diện Dương Húc Trì lập tức cầm áo khoác tiến lên bọc người cô lại.


"Tất cả các cảnh quay chính thức kết thúc." Đạo diễn cầm loa nói to.


"Cuối cùng cũng đóng máy vào ngày 28 Tết rồi." Dương Húc Trì vui mừng nói: "Mau đi thay quần áo đi, với cái bộ xương  này của em cũng không cần tự mình phải diễn cảnh này."


"Em chuyên nghiệp mà." Tô Ôn Du cười cười, sau đó cùng với trợ lý đi vào phòng thay đồ.


Đợi đến khi làm xong mọi việc ở đoàn làm phim rồi mới lên xe bảo mẫu, đang chuẩn bị chợp mắt nghỉ ngơi thì điện thoại cá nhân của Tô Ôn Du vang lên.


Cô nhắm mắt lại, nhìn tên hiển thị trên màn hình với dáng vẻ mệt mỏi, chờ đến lúc chuông ngừng, vang lên hồi tiếp theo mới rề rà bắt máy.


"Tiểu Phù."


Tô Ôn Du nghe đầu dây bên kia gọi biệt danh của mình, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Có chuyện gì?"


"Bữa cơm đoàn viên ngày mai đừng quên trở về nhé."


Nhanh như thế đã lại sắp đến Tết nữa rồi, Tô Ôn Du thản nhiên đáp một tiếng: "Biết rồi."


"Phía bên Bách Nghiệp, em muốn tự mình thông báo hay để chị gọi điện thoại qua đó?"


Tô Ôn Du lười biếng dựa lưng vào ghế, đôi mắt sáng mở to, giọng nói dịu dàng: "Chị à, Bách Nghiệp là chồng của em, không cần chị phải bận tâm đâu."


"Mỗi lần bố mẹ bảo em gọi Bách Nghiệp về nhà, em đều nói cậu ấy bận, hoặc là mình quên báo cho cậu ấy biết."


Cho nên chị muốn thông báo giùm tôi sao? Tô Ôn Du hừ lạnh một tiếng: "Anh ấy ra nước ngoài một thời gian rồi, không biết ngày mai có trở về kịp không."


"Hả? Em không biết sao? Sáng nay Bách Nghiệp đã về nước rồi."


"Ồ, em đang bế quan quay phim, được rồi, em sẽ báo cho anh ấy."


Tô Ôn Du buồn bực cúp điện thoại, vừa mới kết thúc công việc,  khiến cô cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt.


Cô đá đá hàng ghế phía trên, chất vấn: "Mập mập, sáng nay Phó Bách Nghiệp trở về, sao anh không nói cho em biết?"


Hình thể của Dương Húc Trì khá mập nên Tô Ôn Du đặt cho anh cái biệt danh đáng yêu đó, vốn dĩ anh cũng không thích, nhưng nghe đi nghe lại cũng thành thói quen, bây giờ những người xung quanh anh đều chỉ biết anh là Mập mập, người biết được tên thật của anh rất ít.


"Cô hai à, tin tức lớn nhất ngày hôm nay chính là thái tử Phó Bách Nghiệp của Quân Thành về nước, cả cái Ôn Thành này chỉ sợ có mỗi em là không biết thôi, thế mà em còn là vợ người ta cơ đấy."


"Shut up!"


Tô Ôn Du có hơi hối hận vì vừa rồi chưa suy nghĩ gì đã mở miệng đồng ý.


Nên bây giờ chỉ có thể mở danh bạ trong điện thoại di động ra, nhưng tìm tới tìm lui mấy lần vẫn chưa tìm được số điện thoại của Phó Bách Nghiệp nên đành phải quay qua hỏi Dương Húc Trì: "Mập mập, em lưu số điện thoại của Phó Bách Nghiệp là gì ấy nhỉ?"


"Truyền thuyết giang hồ."


"Em cũng nhớ là như thế mà, sao bây giờ lại không tìm thấy thế này?"


Dương Húc Trì nghiêng người, kinh ngạc nói: "Không phải nửa năm trước em làm mất điện thoại sao? Đổi điện thoại mới nên trong danh bạ không lưu số, phải lưu lại của từng người đó thôi, em đừng nói với anh là nửa năm nay hai vợ chồng em không liên lạc lần nào đấy nhé?"


Tô Ôn Du sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hình như không có thật, anh cũng biết anh ta là truyền thuyết giang hồ, người bình thường như em sao có thể dễ dàng đụng chạm được chứ?"


"Hai người là vợ chồng đúng không?"


"Chắc chắn 100%."


"Có tiếng có miếng?"


Tô Ôn Du không thèm trả lời câu hỏi này, tiếp tục tìm kiếm trong danh bạ rồi bấm gọi một dãy số.


Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng giọng nói quá ồn ào khiến Tô Ôn Du không thể không nhăn mày: "Lê Thừa Dục, hai mươi tám Tết rồi mà anh vẫn ăn chơi lêu lổng thế à?"


"Em gái su kem, hôm nay là ngày tốt gì mà em lại chủ động gọi điện thoại cho anh thế?"


Tên gốc của Tô Ôn Du là Tô Phán Phù, nghe khá giống với bánh su kem, sau khi vào giới giải trí thì sửa lại tên, lúc này cô cũng lười so đo với Lê Thừa Dục, lập tức nói rõ mục đích của mình: "Cho em số điện thoại của Phó Bách Nghiệp."


"Em là em gái su kem của anh đó hả? Nếu như anh nhớ không nhầm thì Phó Bách Nghiệp là chồng của em mà, sao em lại tìm anh để hỏi số điện thoại của cậu ta? Cái này nghe khá thú vị đó nha."


Để phối hợp với câu nói này, đầu dây bên kia còn truyền đến vài tiếng cười, nghe ra thì có vẻ có không ít người đang ở đó.


Tô Ôn Du không kiên nhẫn nói: "Cười xong thì cho em số điện thoại."


"Thật ra không cần phải phiền phức như vậy, người em cần tìm đang ở bên cạnh anh, Bách Nghiệp, vợ tìm này."


Tô Ôn Du tức giận đến mức đau cả gan, Lê Thừa Dục này đang cố ý hại cô phải không?


"Tìm tôi à?"


Giọng nói trầm thấp này không phải Phó Bách Nghiệp thì còn là ai được cơ chứ, cô xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường quá.


"Ừ." Tô Ôn Du chột dạ đáp lại một tiếng, khéo léo giải thích: "Lúc trước tôi làm mất điện thoại nên không có số điện thoại của anh."


"Em gái su kem, điện thoại em mất hơi nhiều lần đấy nhé, anh nhớ nửa năm trước em mới làm mất một lần, sao bây giờ lại mất nữa thế?"


Tô Ôn Du vừa nghe thấy giọng nói to của Lê Thừa Dục thì chỉ muốn đập đầu anh ta một cái thật mạnh, đây là chê quan hệ vợ chồng giữa cô và Phó Bách Nghiệp chưa đủ plastic sao?


Một lúc sau, tiếng ồn ào phía bên kia đầu dây biến mất, chắc là Phó Bách Nghiệp đã tìm chỗ nào đó yên tĩnh hơn rồi.


Giọng nói trầm thấp truyền đến: "Có chuyện gì?"


"Ngày mai nhà họ Tô ăn bữa cơm đoàn viên, anh có thể tới không?"


"Không thành vấn đề."


"Ồ, vậy được rồi, chỉ có thế thôi, tôi cúp máy đây."


"Đêm nay tôi trở về Ngự Cảnh Loan, ngày mai cùng nhau xuất phát."


"Ồ, biết rồi."


"139XXXXXXXX."


"Anh đọc số điện thoại cho tôi làm gì?"


"Có 11 số thôi mà cũng không nhớ."


Tô Ôn Du nhận ra, đây là anh đang ghi hận vì cô không nhớ số điện thoại của anh chứ gì?


Ai mà nhớ được dãy số mà cả năm chỉ liên lạc vài lần cơ chứ? Đầu óc thông minh của cô đều dành để nhớ lời thoại rồi có biết không hả?


Nhưng vốn dĩ là mình đuối lý trước nên chỉ có thể đáp lại với giọng ỉu xìu: "Số điện thoại của anh sao? Tôi nhớ rồi."


Dựa vào trí nhớ tuyệt vời của mình, Tô Ôn Du lưu số điện thoại của Phó Bách Nghiệp vào, còn bổ sung thêm dòng chữ "Kẻ thích mang thù" vào phía trước dòng chữ "Truyền thuyết giang hồ".


Bảo lái xe đưa cô đến phòng cưới Ngự Cảnh Loan của mình và Phó Bách Nghiệp, sau đó cho anh ta một bao lì xì đỏ, bảo anh ta trở về nhà mừng năm mới.


Trong biệt không có người giúp việc, không biết có phải Phó Bách Nghiệp đã cho bọn họ nghỉ để trở nhà đón Tết hay không, lúc này cô đã đói đến mức rã rời, muốn tìm một người nhờ nấu cơm giúp nhưng lại không có ai, chỉ có thể tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.


Lúc Tô Ôn Du đang ngủ say thì có cảm giác nệm lún xuống, một cơn gió mát lạnh thổi tới, sau đó là luồng khí ấm áp bao quanh, một lực nặng đè lên cô khiến cô không thở nổi.


Ngọn đèn đầu giường phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, cô lờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mặt, chưa kịp mở miệng nói thì mọi thứ đã bị nuốt vào giữa răng môi.


Trong căn phòng kiều diễm, Tô Ôn Du nặng nề thở hổn hển, cơ thể nhớp nháp, cơn buồn ngủ lúc đầu biến mất không còn chút dấu vết.


Đôi mắt ướt át giận dữ nhìn về phía người đàn ông đang thỏa mãn, ngay cả sức mở miệng nói chuyện cũng không có.


Sự ám muội trong phòng vẫn chưa tiêu tán, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương.


Lúc này, bụng của Tô Ôn Du lại kêu lên, không khí ám muội lập tức biến mất, Phó Bách Nghiệp khàn giọng hỏi: "Muốn ăn cái gì?"


Tôi hận đến mức không thể ăn anh đó, đồ phá tan mộng đẹp của người khác.


Tô Ôn Du cử động tứ chi đã mềm nhũn, tức giận nói: "Tôi muốn đi tắm."


Người đàn ông sau khi được thỏa mãn thì bình thản hơn rất nhiều, anh đi về phía phòng tắm xả nước ấm, sau đó lại ôm ngang cô đi qua.


Bồn tắm rất rộng rãi nên dù có phải chứa hai người đi chăng nữa vẫn còn rất nhiều không gian, nước ấm chảy qua xua tan hết mọi mệt mỏi của cơ thể.


Có lẽ lương tâm của Phó Bách Nghiệp trỗi dậy khiến người có địa vị cao như anh lại hạ mình mát xa cho người có địa vị thấp là cô, đương nhiên cô cũng sẽ không từ chối phúc lợi này mà ngược lại còn ra lệnh cho anh mát xa hết chỗ này đến chỗ khác.


Tắm rửa xong, Phó Bách Nghiệp lại ôm cô trở lại giường, nói: "Nấu mì cho em ăn nhé?"


"Ừm."


Sau khi Phó Bách Nghiệp xuống lầu, Tô Ôn Du nhìn đồng hồ, đúng mười hai giờ đêm.


Cô bật TV, buồn chán chuyển hết kênh này sang kênh khác, sau đó chọn đại một chương trình âm nhạc.


Sau đó mở Weibo, thấy Weibo của đoàn làm phim đăng ảnh chúc mừng cô đóng máy nên cũng thuận tay chia sẻ lại.


Phía dưới nhanh chóng xuất hiện bình luận nên cô bắt đầu tương tác với người hâm mộ một lát.


Lúc Phó Bách Nghiệp đi lên vừa đúng lúc thấy bộ dạng tươi cười thoải mái của cô, lúc hai người ở chung, cô rất ít khi để lộ trạng thái tự nhiên như thế này, anh mở miệng hỏi: "Xem gì thế?"


"Tán gẫu với fan thôi."


"Đừng xem nữa, ăn trước đi."


Tô Ôn Du đặt điện thoại xuống, mùi thức ăn bay vào mũi khiến cô phải nuốt nước miếng, sau đó bắt đầu ăn.


Ăn một bữa no nê, tâm trạng cũng tốt hẳn lên, nói chuyện với fan một hồi rồi lại chui vào ổ chăn một lần nữa.


Bình thường cô đều ngủ một mình, nhưng hôm nay bên cạnh lại có thêm một người khác nên Tô Ôn Du có hơi không quen.


Nhưng ngược lại Phó Bách Nghiệp lại rất tự nhiên, anh nằm xuống, sau đó ôm cô vào trong lòng.


Dựa lưng vào lồng ngực ấm áp của anh, hơi thở ẩm ướt của anh vẫn còn vang bên tai cô, Tô Ôn Du nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng kết quả lại ngủ một giấc ngon lành.


Hôm sau tỉnh dậy, những tia nắng ban mai đầu ngày đã chiếu vào trong phòng, tạo thành những mảng sáng trên mặt sàn.


Tô Ôn Du duỗi người, thở dài một hơi.


"Chào buổi sáng."


Đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông khiến Tô Ôn Du không kịp phản ứng, mãi một lúc lâu sau mới nhớ ra tối hôm qua mình cùng với Phó Bách Nghiệp ngủ chung trên một chiếc giường.


"Chào buổi sáng." Tô Ôn Du nhàn nhạt trả lời lại.


Phó Bách Nghiệp xốc chăn, lúc này Tô Ôn Du mới phát hiện cả hai người đều không mặc quần áo nên vội vàng kéo chăn che kín người, sau đó nhìn anh chằm chằm.


Phó Bách Nghiệp nhìn phản ứng của Tô Ôn Du thì lạnh nhạt nói: "Có chỗ nào của em mà tôi chưa từng nhìn đâu?"


Ánh mắt khinh thường kia như đang nói cô bị thần kinh, Tô Ôn Du nắm chặt chăn, nhịn xuống ý định muốn giết người, cố gắng bình tĩnh nghiến răng nói: "Anh mau ra ngoài đi."


Đáng lẽ tối qua không nên để anh thực hiện được mục đích như vậy, đồ đàn ông tàn nhẫn, sự dịu dàng ngắn ngủi kia cũng chỉ là ảo giác mà thôi.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin